Viễn Yên Vạn Sủng

Chương 34




Edit: Nhi Huỳnh

Tiết Nhiễm nói: “Nếu như Hạ tiểu thư thích uống trà, ta sẽ bảo Thanh Ngọc chuẩn bị lá trà ngon.”

Tính cách đúng là đáng yêu tự nhiên, nhưng mà tự nhiên như vậy cũng không phải chuyện gì tốt, Phong Quang thở dài nặng nề, nàng thấy nàng muốn theo đuổi được hắn đúng là có gánh nặng đường xa.

Lúc này, trên cây bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đầu óc Tiết Nhiễm ngươi thế nào vẫn chậm chạp như vậy!”

Một lão nhân quần áo tả tơi nhảy xuống từ trên cây, ông lại chỉ vào Phong Quang cười ha ha, “Tiểu nha đầu nhà ngươi, không biết xấu hổ!”

“Ông là người nào!” Phong Quang tức giận chống nạnh.

“Hừ hừ, ta là ai, nói ra chỉ sợ hù chết ngươi!”

“Hả? Vậy thì nói xem, thử coi có thể hù chết bản tiểu thư hay không?”

“Lão phu trước đây là thiên hạ đệ nhất kiếm đứng đầu bảng Phong Vân Lục, Tôn Nhất Đao!” Lão nhân bày ra tư thế nghiêm chỉnh, chờ tiểu nha đầu nàng kêu lên sùng bái, ai ngờ ông chỉ nghe được tiếng cười mà thôi.

“Ha ha ha, thiên hạ đệ nhất tiện!” 

Tôn Nhất Đao thở phì phì giơ chân, “Ta cũng từng nói cái tên này không tốt, nhưng cái tên Bách Hiểu Sanh kia phải ghi đệ nhất kiếm trên Phong Vân Lục, tiểu nha đầu, khôngcho ngươi cười!”

Trong mắt Tiết Nhiễm cũng nhiễm ý cười, hắn nói: “Hạ tiểu thư, kiếm thuật của Tôn tiền bối quả thật cao siêu, năm nó chưa từng gặp qua địch thủ.”

“Cho nên mới nói ông ta là thiên hạ đệ nhất tiện?”

Tôn Nhất Đao thở phì phì nói: “Tiểu nha đầu thật đáng ghét, vẫn là Duyệt Duyệt nha đầu ngoan hơn! Tiết Nhiễm ngươi mang nha đầu này về từ nơi nào thế, ngươi đi đem Duyệt Duyệt mang về đây cho ta!”

“Tôn tiền bối, Hạ tiểu thư là thiên kim của lâu chủ Chiết Kiếm Lâu, không thể vô lễ.”

“Chiết Kiếm Lâu? Thôi đi, không phải chỉ là một cái kho nho nhỏ chuyển vận vũ khí thôi sao? Ngay cả lão tử nhà nàng thấy ta đều phải ngoan ngoãn kêu một tiếng tiền bối.”

Phong Quang cũng cười lạnh, “Đúng vậy, bất quá nghe qua vẫn hay hơn so với cái tên thiên hạ đệ nhất kiếm của ông.”

“Aiz, ta nói ngươi cái đồ nha đầu hư hỏng này…”

“Tiền bối.” Thấy bọn họ sắp ầm ỹ lên, Tiết Nhiễm lên tiếng, “Hôm nay tiền bối đến đây là có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, ta có việc tìm ngươi! Thiếu chút nữa đã quên! Tôn Nhất Đao cũng khôngthèm đấu võ mồm với Phong Quang nữa, vội vàng hỏi: “Tiết Nhiễm, ta nghĩ cầu ngươiđi cứu một người.”

“Tiền bối, ngài biết quy củ của ta.” Hắn không dễ dàng xuất cốc, cũng không dễ dàng cứu người.

“Ta biết quy củ của ngươi, nhưng mà ta còn muốn cầu ngươi đi cứu hắn giúp ta.” Tôn Nhất Đao sờ sờ đầu, “Cho dù ngươi muốn cái mạng già này của ta cũng được.”

Tôn Nhất Đao mặc dù là người không biết điều, nhưng ông rất ít khi không nể mặt màđi cầu người khác, bởi vì ông có một phần cao ngạo của một cao thủ.

Tiết Nhiễm trầm ngâm, “không biết đó là vị nào mà có thể khiến tiền bối đến cầu ta?”

“Ba Thục Đường môn, tôn tử của Đường lão phu nhân, Đường Cửu Ca.”

Phong Quang: “Đường Cửu Ca?”

Tôn Nhất Đao trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi không nói lời nào cũng khôngai nói ngươi câm điếc.”

“Ta nói… ông vì Đường Cửu Ca ngay cả mạng cũng không cần, chẳng lẽ hắn là tôn tử của ông?”

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Đường Cửu Ca… Phi, là Đường Cửu Ca, hắn nhưng là tôn tử của Đường Phồn, nếu như bị ông ta nghe được ngươi nói như vậy, ông ta thế nào cũng phải bò ra khỏi mồ tìm tới ta đánh một trận!”

“Ha… thế Đường lão phu nhân nhà đó mối tình đầu của ông sao?”

Nhìn này, sắc mặt Tôn Nhất Đao vừa đỏ vừa xanh, phản bác không được.

“Thật đúng là mối tình đầu của ông!” Phong Quang ha ha cười nói, nàng bất quá chỉ tùy tiện đoán mà thôi, không ngờ bị nàng đoán trúng rồi.

Phong lưu năm xưa, Tôn Nhất Đao không tiện nói đến, càng nói chỉ sợ càng bị người chế giễu, hắn nhìn Tiết Nhiễm, “Từ trước ta có nợ với Đường môn, cho nên lần này Đường Cửu Ca gặp chuyện không may mới có thể không nể mặt như vậy mà đến cầu ngươi, aiz, ta biết được ngươi không thích kéo ra quan hệ với người trên giang hồ, nhưng mà lần này ta thật là không thể tìm được ai khác có thể giúp ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.