Viên Xuân Thiên

Chương 4: Thật Không Có Tiền Đồ




Trần Bân Vũ là ngôi sao ra mắt từ khi còn rất trẻ, lúc ấy thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi đã từng có giai đoạn cực kỳ nổi tiếng, chẳng qua sau khi bị kim chủ chơi chán đá văng đi, tài nguyên hạn hẹp nên cũng dần lụi tàn. Vài năm đó anh ta bị chuyền qua tay không biết bao nhiêu đàn ông và phụ nữ, thế nhưng sự nghiệp vẫn không mấy khởi sắc.

Thẳng đến khi đi theo Lý Bình Lai, tiếp đó tham gia bộ phim cổ trang mà Phương Đường một lần thành danh nọ mới khiến anh ta có cơ hội xoay chuyển, cộng với việc tạo scandal couple với Phương Đường mà tên tuổi ngày càng hot, trở lại con đường làm “thịt tươi” có giá. Đáng tiếc Lý Bình Lai cũng rất nhanh chán anh ta, từ sau đó Trần Bân Vũ liền thông đồng leo lên giường tổng giám đốc của Thanh Ảnh.

Khi ấy Phương Đường vừa mới đặt chân vào giới giải trí, cùng với Trần Bân Vũ bị lừa đi tiếp rượu mấy ông chủ lớn, người dẫn họ đi vốn là muốn nhân cơ hội này giới thiệu Phương Đường cho gã đàn ông kia, nhưng gã lại không có hứng với cậu. Đó là tên đàn ông tai to mặt lớn tướng mạo đáng khinh nhưng thật ra lại là thụ cho nên chướng mắt vẻ đẹp tinh tế non nớt như thiếu niên của Phương Đường, gã chỉ thích đàn ông cơ bắp như Trần Bân Vũ. Dĩ nhiên anh ta cũng rất tinh tế, thăm dò ý tứ của đối phương xong lập tức chủ động quấn lấy người ta.

Lúc ấy cũng có người khác ở đó có ý đồ với Phương Đường, có điều tuy cậu ngây thơ nhưng lại không phải ngu ngốc, trước khi tìm cơ hội bỏ chạy còn lén chụp được mấy tấm ảnh luôn kia kìa. Thế nhưng, chuyện này vẫn khiến cậu bị ám ảnh một thời gian rất dài, không nghĩ tới hôm nay sẽ trở mặt thẳng thắn với Trần Bân Vũ.

“Lão già biến thái đấy thích chơi SM, mỗi lần đều có thể tra tấn người đến mức chết đi sống lại. Anh muốn rời khỏi lão, thế nhưng lão không chịu bỏ qua cho anh! Chỉ cần không nghe lời, lão liền có thể dùng đủ loại phương pháp chỉnh anh. Bộ phim đã quay một tháng nói gác lại liền gác, phim điện ảnh đã bàn bạc xong xuôi chỉ thiếu mỗi kí hợp đồng vẫn bị người khác cướp đi, anh có biện pháp gì đây? Anh chỉ hận không thể giết chết lão! Lúc này giám đốc Lý nói với anh, chỉ cần anh có thể lấy được chứng cứ lão già kia rửa tiền đen, về sau anh sẽ là con chó trung thành nhất của giám đốc Lý, ông ta sẽ lăng xê cho anh nổi tiếng! Ông Lý coi trọng em, muốn anh giúp ông ấy chiếm được em, em nói xem chút việc nhỏ như vậy làm sao anh có khả năng không giúp cho được?”

Giọng điệu của Trần Bân Vũ vừa phẫn hận lại vừa đắc ý, Phương Đường tiêu hóa lượng tin tức trong những câu nói này, giải trí Thanh Ảnh và Thăng Bình luôn có trận chiến ngầm, cơ hồ là người trong giới đều nắm rõ, hai công ty đều muốn dìm chết đối thủ. Sau khi Thanh Ảnh gặp chuyện không may, trên mạng vẫn luôn có tin đồn kẻ đứng sau là công ty điện ảnh Thăng Bình, không nghĩ tới hóa ra là thật, mà kẻ tình báo trực tiếp lại là người được tổng giám đốc của Thanh Ảnh bao dưỡng nhiều năm – Trần Bân Vũ.

Biết rõ không nên tiếp tục chọc giận anh ta, nhưng Phương Đường vẫn nhịn không được châm chọc: “Nói giống như anh phải chịu oan uổng tủi hờn lắm ấy, lão già biến thái kia chưa từng cho anh chút lợi nào à? Mấy năm qua không phải đều dựa vào ông ta để có nhiều phim hay về tay hay sao? Anh theo nhiều kim chủ như vậy nếu thật sự cảm giác mình chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì tại sao còn muốn dùng cách ấy để đổi lấy danh tiếng? Nói đến cùng chẳng qua là anh luyến tiếc danh và lợi mà họ mang lại cho anh thôi!”

Đối với Phương Đường mà nói, Trần Bân Vũ tự thuật rằng anh ta có bao nhiêu đáng thương đều chỉ là đang tự tìm cớ cả, nếu là cậu thì cùng lắm không làm nghề này nữa, cách kiếm tiền có rất nhiều, có tay có chân chung quy sẽ không đói chết. Huống chi trong giới này một mực yên lặng vô danh nhưng luôn giữ vững nguyên tắc sống vẫn còn rất nhiều người, Trần Bân Vũ nếu đã lựa chọn quy tắc ngầm để nổi tiếng, lại còn muốn kể khổ nói mình bị bất đắc dĩ, vậy thì thật sự cực kỳ ghê tởm.

“Chát” một tiếng, Trần Bân Vũ hung hăng cho cậu một bàn tay, Phương Đường bị tát ngã xuống giường, nửa bên mặt lập tức sưng đỏ lên. Cậu hung hăng trừng Trần Bân Vũ, anh ta cất tiếng cười to: “Anh không có số sướng như em, em cũng không cần phải nói mát, dù sao sau hôm nay em cũng sẽ giống anh mà thôi. Anh còn rất hâm mộ em đấy, theo giám đốc Lý có thể tốt hơn nhiều so với người khác, chỉ không biết ông ấy có thể cảm thấy hứng thú với em bao lâu, ha ha ha.”

Phương Đường dùng lực cắn môi, một cái tát lúc nãy đã khiến mắt cậu giăng đầy những sao, lỗ tai vang ong ong, Trần Bân Vũ bên cạnh vẫn cười sung sướng: “Giám đốc Lý sẽ tới ngay thôi, em cứ ở đây chờ rồi ngoan ngoãn hầu hạ ông ấy đi nhé.”

Trần Bân Vũ đi rồi, Phương Đường cố gắng giãy giụa ngồi dậy, tay chân cậu bị trói chặt không thể động, chỉ có thể nhích từng chút từng chút một ra mép giường, rồi từ trên giường lăn bịch xuống đất, đầu đập mạnh vào chân bàn bên cạnh, đau nhức ập tới khiến đầu óc đang hỗn loạn tỉnh táo hơn đôi chút.

Vì không để mình lại ngất đi, cậu ráng dùng sức đập đầu vài cái vào chân bàn. Đồng hồ đeo bên tay trái đột nhiên rung lên, tinh thần Phương Đường nhất thời chấn động, hai tay bắt chéo sau lưng lung tung gõ gõ xuống mặt đất, nút bên mặt đồng hồ bị đụng tới, điện thoại liền được kết nối.

“Đường Đường em đang ở đâu? Sao điện thoại lại nằm trong nhà hàng?”

Nghe được giọng nói nôn nóng của Hứa Ánh Dương truyền đến, Phương Đường thiếu chút nữa rớt nước mắt: “Ánh Dương, anh mau tới cứu em. Em bị Trần Bân Vũ bắt cóc, anh ta hẹn gặp em rồi bỏ thuốc buộc em đến khách sạn, anh ta bảo Lý Bình Lai là chủ mưu đấy!”

Phương Đường cảm thấy vô cùng may mắn khi trong khoảng thời gian này vẫn luôn đeo cái đồng hồ thông minh mà cậu đang làm người đại diện. Loại đồng hồ này có tính năng trò chuyện mà không cần gắn liền với di động, thế nên cho dù điện thoại không ở bên cạnh thì người khác vẫn có thể liên hệ được với cậu.

Hứa Ánh Dương vừa kết thúc công việc, hơn một giờ trước Phương Đường đã bảo mình đang trên đường lái tới thế mà đến giờ vẫn còn chưa đến nơi. Anh sốt ruột gọi điện thoại qua thì người nhận lại là nhân viên của nhà hàng Tây nọ, nói là di động của khách rơi ở chỗ bọn họ. Hứa Ánh Dương cảm giác có điều không đúng nên lập tức gọi điện thoại tìm trợ lý của Phương Đường, đối phương lại bảo Phương Đường sớm đã lái xe tới chỗ anh, hơn nữa còn kể cho anh biết trước khi xuất phát Trần Bân Vũ đã hẹn gặp cậu. Lòng Hứa Ánh Dương nóng như lửa đốt, nhớ tới Phương Đường còn mang theo một cái đồng hồ đeo tay, lúc này rốt cuộc mới có thể liên lạc với cậu.

Bởi vì tay bị trói ở sau người, Phương Đường hô lớn tiếng vài lần, Hứa Ánh Dương mới miễn cưỡng nghe rõ cậu nói cái gì, nghe thấy Phương Đường bảo cậu bị Trần Bân Vũ bắt cóc đến khách sạn đưa cho Lý Bình Lai, Hứa Ánh Dương vừa tức điên lại vừa vội, hận không thể xé nát hai tên cặn bã đó ra.

“Đường Đường, em có biết hiện tại em ở khách sạn nào không?”

“Em không rõ, nơi này hẳn là một gian phòng tổng thống, cụ thể là khách sạn nào thì em không biết. Trong phòng hiện tại chỉ có mình em, Trần Bân Vũ đi rồi, Lý Bình Lai một lát nữa sẽ tới. Em bị trói tay chân không động đậy được, anh nhanh tới đây đi!”

Giọng nói của Phương Đường rất hoảng, nhưng Hứa Ánh Dương càng hoảng hơn cậu nhiều, vẫn là trợ lý bên cạnh nhắc nhở anh: “Cái đồng hồ kia của anh Phương hẳn là có chức năng định vị đó.”

Hứa Ánh Dương lấy lại tinh thần luống cuống tay chân xem thử, rốt cuộc thông qua GPS hiển thị trên đồng hồ của Phương Đường mà tra được vị trí hiện tại của cậu, là khách sạn năm sao thuộc danh nghĩa của Tần thị.

“Đường Đường, anh biết em ở đâu rồi! Em đừng sợ, anh sẽ tới đón em về nhà ngay!”

Phương Đường thở ra nhẹ nhõm một hơi, nếu bảo không còn sợ nữa thì sẽ là nói dối, nhưng chỉ cần liên lạc được với Hứa Ánh Dương thì trong lòng cậu đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Vẫn duy trì cuộc gọi với Phương Đường, Hứa Ánh Dương lại gọi tới một số điện thoại khác, anh cố gắng duy trì trấn định nhưng cũng chẳng thể đè nén hết được run rẩy và sự nóng lòng trong giọng nói: “Đàn anh, nhờ anh giúp em một việc với!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.