Viên Xuân Thiên

Chương 29: Vậy Gọi Nó Là Tiểu Địch A




Nơi ba ba công tác là bệnh viện trọng điểm của toàn quốc,khoa não,ở phương diện bệnh ung thư và bệnh tâm thần có kiệt xuất cống hiến,được xem như là người nhà bệnh việc,chúng tôi xem bệnh đều có một chút ưu đãi.

Trong bệnh viện rất nhiều bác sĩ tôi cũng đều rất thuộc,nhưng tôi vẫn rất ghét bệnh viện,không được vạn không đồng nhất đắc dĩ,tôi là tuyệt đối không muốn bước vào cửa bệnh viện một bước.

Trong trí nhớ vẫn còn đang ở tầng thứ 6,tôi nghe được vô số âm thanh huyên náo từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía tôi.

Người chứng giám trên sàn nhà đá cẩm thạch trơn tuột sáng sủa,tiếng bước chân của bác sĩ y tá đi tới đi lui có vẻ trống rỗng,ngay cả ở đây cũng dần dần phủ đầy bụi đi.

Phiêu đãng hồng kỳ (vải đỏ) ở mái nhà vẫn như cũ đỏ tươi,gió nhẹ nhàng thổi qua,mang theo mùi máu.

Tôi từng bước đi về phía trước,trên lầu một nữ nhân cười đến như vậy ôn nhu,nàng nhẹ nhàng vươn ngón tay mảnh khảnh,hướng tôi vẫy.

Máu như sương mù dày đặc bao phủ ở bốn phía.

Tôi lui ra phía sau,nữ nhân mê hoặc,sâu trong nội tâm sợ hãi,vô pháp kiềm chế mê loạn.

Đây là ảo giác sao? Hay là tôi trong tâm là ác quỷ?

“Mưa nhỏ,thế nào đứng ở chỗ này? Khó chịu chỗ nào.”

Vai bị nặng nề vỗ một cái.

Tôi lấy lại tinh thần,thấy người đứng trước mắt chính là đồng nghiệp của ba ba Trương bá bá.

Tôi bộ dạng sợ hãi quay đầu lại,tầng thứ 6 trong trí nhớ đã không còn mới,ngoại trừ hồng kỳ phiêu phiêu,mảnh mặt trời sáng sủa trước cửa cũng chiếu lấp lánh.

“Chỗ nào khó chịu?” Trương bá bá vỗ vỗ đầu của tôi,kéo tôi hồi thần.

“Có chút táo bón,muốn chút thuốc.” Tôi cúi đầu,có chút xấu hổ.Tuy rằng tôi biết trước mặt bác sĩ không có gì phải xấu hổ,nhưng tôi dù sao da mặt mỏng.

Trương bá bá cười nói:”Da lông ngắn bệnh.Ta cho cháu đơn thuốc,cháu trực tiếp đến hiệu thuốc lấy thuốc vè,dù sao người của hiệu thuốc cũng đều biết cháu.”

“Dạ.”

Trương bá bá đem tôi đến phòng của ông,ngồi trên ghế viết cho tôi đơn thuốc.

“Có chút nóng trong người,phải ăn nhiều đồ ăn chín kĩ.Ta đưa thuốc đạn (thuốc nhét vào … phía dưới),một lát ta tới giúp cháu.

“Không được,tự cháu có thể làm được.” Tôi liền vội vàng lắc đầu.

“Thế nào,xấu hổ a.” Trương bá bá cười khẽ,”Mưa nhỏ ta thấy là một đứa trẻ rất thông minh,thành tích tốt,diện mạo dáng dấp tuấn tú.”

Tôi cúi đầu,không có thói quen được người khác khích lệ.Tuy rằng tôi biết bởi vì Trương bá bá và ba ba tôi rất thân,đối với tôi cũng không có cái gì ý xấu,nhưng xuất phát từ việc sợ hãi đối với bệnh viện và bác sĩ,tôi còn là bản năng muốn chạy trốn.

“Trương bá bá,cháu đi lấy thuốc.”

Tôi cơ hồ là không hề lễ phép đào tẩu.Vì sao trên thế giới này ngoại trừ tôi nguyện ý biết những người đó,còn có thể có nhiều người không tưởng có quen biết ni? Bọn họ tự cho là đúng quan tâm sẽ chỉ làm tôi nghĩ không được tự nhiên,khi bọn họ sờ sờ tóc của tôi,lúc vỗ vỗ bả vai của tôi,chỉ thực sự đối với tôi biểu đạt thiện ý,hay là đang thương hại tôi đi?

Tôi chán ghét bọn họ làm bộ mặt hiền hòa,chán ghét ánh mắt nhìn thấy và hàm chứa nghiên cứu của bọn họ.

Ở trong mắt bọn họ,tôi trơ trụi,không có trốn tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.