Viên Xuân Thiên

Chương 25: Tớ Có Thể! 3




Tôi len lén nhìn Mưa đang chuyên chú giúp tôi làm bài tập.

Mưa nghiêm túc nhìn qua thật là đẹp trai,tôi vẫn cho rằng anh rất gầy,rất tái nhợt,không tin một nam sinh gầy yếu như thế tại sao có thể có dũng khí lớn như vậy đến bảo vệ tôi,nhưng là của anh xác thực cho tôi cảm giác an toàn,lực lượng của anh không phải từ bề ngoài có thể nhìn ra được,nội tâm của anh cất dấu dũng khí lạ thường và trí tuệ không gì sánh được.

Mưa chỉ dùng tay trái để viết chữ,anh là một người thuận tay trái,có người nói thuận tay trái là đều là người rất thông minh,xem ra điểm này đều không có nói ai,tôi tuy rằng cũng tự nhận thông minh,nhưng cùng so sánh với Mưa,vậy vi bất túc đạo (bé nhỏ không đáng kể),trí tuệ của Mưa là thiên thành (vốn có/tự nhiên = anh Mưa thông minh sẵn rồi).

Mưa cảm thấy ánh mắt của tôi,anh không có nhìn tôi,nhưng tôi nhìn thấy bên tai trắng nõn của anh dần dần dâng lên một màu đỏ ửng đỏ.

Cái gì cũng không sợ Mưa,bởi vì tôi nhìn kĩ mà mặt đỏ.

Trong lòng tôi vui một chút,nhào tới trên lưng anh,dùng mặt cọ xát vào bên tai anh,đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve làn da sau cổ anh.

“Mưa,tối hôm qua chúng ta thực sự làm sao? ” (ơ,em hỏi hay thế …)

“Em không nhớ sao?” Mưa quay sang,dò xét tôi.

Tôi cúi đầu hồi tưởng,thế nhưng trong đầu cái gì cũng không có.

“Thật là kì quái,chỉ là chuyện đêm qua,vì sao em sẽ không nhớ được chứ?”

Tôi lẩm bẩm tự nói.

Mưa nhìn tôi,không nói gì.

“Đêm qua xảy ra chuyện gì? Mưa,anh nói cho em biết.” Tôi ghé vào trên lưng của anh,chân chính làm nũng:”Người ta không nhớ rõ.”

Mưa hồi đáp:”Tối hôm qua,tối hôm qua xảy ra…” Anh dừng một chút,một bộ hình dạng cũng không nhớ nổi,một lát,anh nói:”Tối hôm qua,em sau đó ngủ thiếp đi nha?”

“Em ngủ thiếp đi?” Tôi gãi gãi lỗ tay,”Chuyện gì cũng không có phát sinh sao?”

“Cái gì cũng không có phát sinh.” Anh than buông tay,”Hình như không có phát sinh chuyện gì.”

Tôi nhìn anh,thế nào cũng nghĩ không ra,quên đi,cũng sẽ không suy nghĩ.

Một hồi,Mưa làm xong bài tập,đứng lên nói với tôi:”Nên nấu cơm,em muốn ăn cái gì?”

“Chỉ cần là Mưa làm,em đều thích ăn.”

Mưa ôn nhu cười cười,đi vào phòng bếp.Tôi theo vào phòng,nhìn anh cũng không hề không thuần phục làm cơm.

“Nếu không,em tới giúp anh nha,em cũng sẽ làm.”

“Không cần,em ngồi một bên,anh biết làm.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế nhỏ ở phòng bếp,nhìn thân ảnh bận rộn của anh,ngực lại thập phần vui vẻ.

Mưa đối với tôi thực sự tốt,anh rất cưng chiều tôi.Mặc dù không có nói qua yêu đương,nhưng anh đương nhiên sáp nhập vào cuộc sống của tôi,tôi không bởi vì có anh tham gia mà cảm thấy không được tự nhiên,hơn nữa là như vậy tự nhiên thích nhau,cái này chẳng lẽ không đúng là duyên phận đôi ta sao?

Tình yêu như vậy tới tự nhiên,như vậy thuần khiết và chân thực.

Tôi nghĩ,tôi không – thể rời bỏ anh,cho dù đoạn tình cảm này không được chấp nhận,tôi cũng phải dũng cảm đi xuống,tôi muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh,nghe anh dùng thanh âm ôn nhu nói lời yêu,tôi nghĩ anh chính là toàn bộ thế giới của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.