Viên Xuân Thiên

Chương 11: Cười Đủ Chưa




Giữa tháng tám, bộ phim điện ảnh “Tàn thu” chính thức khởi quay, bối cảnh được chọn là một thị trấn nhỏ ở bờ biển Bắc Âu.

Ngày xuất phát có rất nhiều fan tới sân bay tiễn, Hứa Ánh Dương nắm tay Phương Đường đi thẳng vào cổng hải quan, trước khi làm thủ tục, bọn họ trịnh trọng khom lưng cúi đầu chào tất cả người hâm mộ đến tiễn hôm nay.

Mười mấy tiếng sau chuyến bay hạ cánh, lại trải qua hơn hai giờ xe đoàn phim mới tới được địa điểm mà đạo diễn Lã đã lựa chọn.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Phương Đường liền thích nơi này, trời và biển hòa làm một màu xanh lam thăm thẳm, dường như chẳng còn phân rõ đường chân trời xa xa nữa. Bãi cát trắng dưới ánh mặt trời lấp lánh sắc màu chói mắt, mấy km dọc bờ biển có những dốc đá dựng đứng, chằng chịt không đều đặn nhưng tạo hình tự nhiên rất thú vị, nơi đây còn có căn nhà gỗ xinh xinh được dây leo và hoa tươi vây quanh trông vô cùng đặc biệt, hẳn là nơi sinh sống của hộ gia đình nào đó.

Cậu chạy trên bờ cát, hét to vài tiếng về phía biển khơi bao la, rồi nằm cả người dang ra thành hình chữ đại, thích thú nhắm hai mắt lại.

Hứa Ánh Dương bật cười, đi qua kéo vài cái mà thấy Phương Đường không muốn dậy bèn dứt khoát tùy ý cậu luôn. Anh nhặt một hòn đá viết ngay bên người Phương Đường dòng chữ thiệt to “Đã từng đến đây”, tiếp đó lui về phía sau nâng cao di động thu hết cả người Phương Đường và chữ của anh vào khung hình.

Phương Đường rốt cuộc bò dậy từ mặt đất đến bên cạnh Hứa Ánh Dương xem ảnh mới chụp, cậu cảm giác ảnh rất đẹp thế là liền lắc lắc tay anh: “Gởi cho em gởi cho em đi, em post lên weibo nữa.”

Hai phút sau, trên tài khoản weibo của Phương Đường có bài đăng mới, fan của cậu đều biết cậu có sở thích viết chữ ở những nơi mình từng đến cho nên dù thấy cũng không mấy ngạc nhiên. Có điều rất nhanh liền có người tinh mắt chỉ ra những chữ này viết rất xấu, chữ “đây” còn viết sai chính tả, hẳn là chữ của Hứa Ánh Dương rồi. Dù sao thì anh sinh sống ở nước ngoài từ bé, tuy có thể nói lưu loát tiếng Trung những chữ viết thì vẫn kém hơn một chút.

Thế cho nên tấm ảnh đó đã trở thành chứng cớ cho thấy hai-tên-xấu-xa này lại ngầm show ân ái.

Nơi họ ở cách không quá xa bờ biển và căn nhà gỗ đầy hoa bên sườn dốc kia. Đó là một căn nhà hai tầng có hoa viên rộng rãi, chủ nhà quanh năm không sống tại nơi này, chỉ mỗi khi nghỉ phép mới tới đây ở nửa tháng, thế nên được đoàn phim thuê để làm địa điểm ghi hình và nơi ở cho các diễn viên chính luôn.

Buổi tối hôm ấy cả đoàn người tổ chức liên hoan bằng tiệc thịt nướng ngoài trời ngay trong hoa viên trước nhà.

Thời điểm này ở trong nước vẫn còn là mùa hè nóng nực, thế nhưng ở nơi đây đã tiến vào cuối thu, trời se se lạnh, đến buổi tối càng có thể cảm giác được hơi lạnh lùa vào từng tế bào trên người, có điều thời tiết như vậy lại rất thoải mái.

Bọn họ vây quanh lửa trại ăn thịt uống rượu trò chuyện rôm rả, đạo diễn Lã hăng say bàn về phim với Phương Đường và Hứa Ánh Dương, quanh đi quẩn lại cũng vẫn chỉ là những ý tưởng và mong chờ của ông đối với bộ phim điện ảnh lần này.

Hai người đã xem kịch bản rất nhiều lần, có rất nhiều câu thoại chẳng cần phải học cũng đã thuộc nằm lòng. Trong phim “Tàn thu”, Phương Đường sắm vai một người họa sĩ u ám, bế tắc, đang lạc trôi khắp chốn tìm kiếm linh cảm, mà Hứa Ánh Dương thì là một chàng lãng tử lưu lạc muôn nơi, bốn biển là nhà. Tại thị trấn bình yên ven biển này họ vô tình gặp đối phương, tư tưởng và tâm hồn va chạm khiến họ bị cuốn hút lẫn nhau. Người họa sĩ đang trong trạng thái bế tắc bỗng tìm được ‘chàng thơ’ của mình, mà lữ khách vô định kia cũng phá tan được gông xiềng trong tim. Cuối cùng bọn họ quyết định xây dựng mái ấm tại chính nơi đấy, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc, tươi đẹp nhất và cũng bình an nhất.

Phim của đạo diễn Lã chú trọng vào từng tiểu tiết, tập trung miêu tả tâm lý nhân vật và biểu tình của mỗi một con người xuất hiện trên màn ảnh, cho nên đây là khảo nghiệm rất lớn đối với khả năng diễn xuất của cả hai. Bọn họ đều có phần lo lắng, thế nhưng đạo diễn Lã lại cười an ủi: “Không sao hết, chúng ta cứ thả chậm tiết tấu quay phim chút là được, hai cậu cứ thoải mái nắm bắt nhân vật, giữ vững tinh thần. Chậm nhưng mà chắc!”

Nghe vậy dĩ nhiên họ không có ý kiến gì phản bác, lần này ra nước ngoài quay phim cả Phương Đường và Hứa Ánh Dương đều ôm suy nghĩ vừa làm việc lại vừa nghỉ ngơi. Sau khi kết thúc, cả hai đều để trống lịch trình, dù cho bộ phim này có quay một năm cũng không ảnh hưởng gì.

Phương Đường uống chút rượu tây, rất nhanh mí mắt liền nặng trĩu, Hứa Ánh Dương sợ cậu uống say lại tái phát tật cũ thế nên nhanh chóng đoạt ly của cậu đi. Phương Đường tựa vào vai anh, nhỏ giọng than thở: “Em lạnh quá.”

“Chúng ta về phòng nhé?” Hứa Ánh Dương xót cậu chàng cực kỳ, lấy hai tay xoa mạnh vào nhau cho ấm rồi áp lên má Phương Đường.

“Vâng.” Phương Đường ngoan ngoãn nghe lời.

Hứa Ánh Dương cũng không để ý người khác đang nhìn, cởi áo khoác quấn quanh người Phương Đường rồi cứ như vậy bế ngang cậu lên, chào đạo diễn Lã một tiếng liền ôm người về phòng ngủ.

Phòng của bọn họ ở lầu hai, mở cửa ra là đối diện thẳng ngay biển. Căn phòng này là do Phương Đường chọn, thân là nhân vật chính dĩ nhiên hai người có quyền ưu tiên hơn những người khác một xíu.

Hứa Ánh Dương nhẹ nhàng đặt cậu lên trên giường rồi đi vào nhà vệ sinh cầm khăn đã nhúng nước ấm ra. Phương Đường vừa được đặt xuống đã cố bò dậy, nửa người nhoài ra khỏi cửa sổ, tay chống cằm, thẫn thờ nhìn biển đêm êm dịu ngoài kia.

Hứa Ánh Dương hoảng sợ, cho rằng tật xấu của cậu lúc uống say lại tái phát bèn vội vã đi qua kéo cậu về: “Cẩn thận một chút, té xuống thì làm sao?”

Phương Đường quay đầu nở nụ cười với anh, đại khái là vì uống rượu, ánh mắt cậu hơi có vẻ mông lung, lộ ra nét ngây thơ vô cùng đặc biệt, cười tươi lên thì lại càng ngốc nghếch. Hứa Ánh Dương nhìn mà lòng bừng bừng phát nhiệt, cầm khăn nóng lau lung tung trên mặt cậu mấy cái rồi mới ném qua một bên, ôm chặt lấy cậu từ sau lưng.

“Cưng à, em đang nhìn gì đó?” Hứa Ánh Dương khẽ thì thầm bên tai cậu.

Phương Đường thò tay chỉ ra nơi xa xa: “Bên kia vừa có chiếc thuyền chạy qua, em nhìn thấy đó.”

“Nhìn thấy thuyền cũng vui vẻ vậy sao? Em là con nít hử?” Hứa Ánh Dương bật cười, vuốt ve mái tóc của người trong lòng.

“Anh biết vì sao em lại thích biển không? Khi em còn bé, tầm 2-3 tuổi ấy, lúc đó ông nội em còn sống cơ, ông bà nội thường xuyên đưa em ra bến tàu xem thuyền lớn, em rất thích nghe tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền.” Những ký ức trước đây hầu như đều rất mơ hồ, nhưng tiếng động cơ của tàu thuyền hòa quyện với tiếng sóng rì rào đã rất nhiều năm trôi qua rồi mà cậu vẫn có thể nhớ rõ được.

“Ừ, quả thật rất dễ nghe.” Hứa Ánh Dương ngửi thấy trong không khí có vị biển mặn mòi, anh cũng là người sống bên bờ biển từ bé, hương vị này anh đã ngửi hai mươi mấy năm, những thanh âm ấy cũng nghe đến mòn tai. Lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại có lẽ là vì có Phương Đường đang ở ngay bên cạnh nên bất chợt cảm giác cái gì cũng tốt lắm, tất cả những điều tưởng chừng giản dị đó đều khiến lòng anh thấy hân hoan.

“Giờ em đang vui lắm.” Phương Đường tựa vào trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Anh xem trời hôm nay nhiều sao chưa kìa, thật là đẹp.”

Sao trên trời tựa như cũng muốn tô điểm cho cảnh đẹp đêm nay, hoàn mĩ đến mức không khác gì một bức họa được vẽ bởi vị họa sĩ nổi tiếng vậy.

Hứa Ánh Dương siết chặt vòng tay ôm lấy Phương Đường: “Em thích nơi này sao?”

“Rất thích.” Phương Đường dựa vào lòng anh, khẽ mỉm cười.

“Chúng ta mua lại chỗ này nhé? Chẳng phải em muốn sống ở nông trường bên bờ biển sao? Anh thấy nơi này rất được, chờ chúng ta có thời gian liền tới đây sống, em muốn trồng cái gì thì trồng cái đó, muốn nuôi con vật nào thì mình sẽ nuôi con đấy, chỉ cần em thích là được.”

Hai mắt Phương Đường lập tức tỏa sáng: “Thật sao?”

“Không lừa em đâu mà, Đường Đường.” Hứa Ánh Dương vuốt ve bờ má đã bị gió thổi lạnh của cậu.

Vừa rồi khi ăn tiệc tối anh đã trò chuyện với mọi người về nơi đây, thế nên nghe được nhân viên phụ trách thuê phòng nhắc tới nguyên nhân vì sao chủ nhân của nó không thường xuyên dùng tới. Họ cũng có ý định bán lại căn nhà này, giá lại không quá đắt, nếu Phương Đường thích thì bọn họ mua lại hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ánh mắt của Phương Đường sáng lấp lánh, cậu bổ nhào vào người Hứa Ánh Dương hôn chùn chụt mấy cái lên môi anh. Hứa Ánh Dương cười khẽ, thở dài xoa đầu cậu nhóc nhà mình: “Bé ngốc này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.