Viên Viên Bảo Bối Anh Xem Em Chạy Đi Đâu

Chương 17: Trên ngọn núi




"Hoàng thượng anh minh! Lão thần chỉ có một đứa con này, Hoàng thượng nhất định phải phân xử cho vi thần! Hu hu....."

Trong Cần Chính điện, Ân Kỳ quỳ rạp dưới đất, nước mắt tuôn như mưa, run rẩy khóc lóc cầu xin không ngừng. Thấy mãi không có được câu trả lời chắc chắn, lại dập đầu liên tiếp, nói: "Hoàng thượng, khuyển tử chết oan uổng, nhất định không thể làm qua loa, nếu không vi thần ngày sau..... ngày sau chết không nhắm mắt....."

Vân Tấn Ngôn không thèm ngước mắt lên, dường như coi Ân Kỳ kêu gào dập đầu là không khí, mải miết không biết đang lật xem vật gì. Mấy đời Ân gia chỉ độc đinh, đến Ân Kỳ, trong nhà có ba gái một trai, chỉ trông cậy vào Ân Bình kế tục hương hỏa, thường ngày càng thêm cưng chiều hắn, hận không thể nâng lên tận trời. Lại ỷ vào năm đó lập công cho Vân Tấn Ngôn, tự thấy có Hoàng thượng làm chỗ dựa, cả đời Ân Bình nhất định giàu sang không âu lo, nào ngờ vào cung dự tiệc một lần đã mất mạng, ngay cả thi thể cũng trở nên thê thảm vô cùng.

Ông và Trịnh Dĩnh không hay qua lại, chứ đừng nói tới Ân Bình, nhưng lại tìm thấy khăn tay thêu chữ "Trịnh" bằng tơ vàng trên người hắn. Màu vàng kim, không phải màu mà nhà bình thường có thể dùng, huống chi tơ vàng này do năm nay Hoàng thượng ngự tứ Trịnh gia, chỉ có phủ thừa tướng mới có. Trịnh Dĩnh thích nam sắc là chuyện cả triều đình đều biết, nói không chừng đêm đó mượn rượu có ý đồ bất chính với Ân Bình, không được như ý bèn đẩy nhi tử đáng thương xuống hồ.

Lời đồn đại trong cung đều như vậy, Ân Kỳ càng tin tưởng chuyện này. Theo ý ông ta, Cố tướng quân là người trầm ổn lại trung thành tận tâm, nếu muốn hãm hại Trịnh Dĩnh thì có rất nhiều cơ hội, làm sao có thể để mắt tới con ông? Nhưng Hoàng thượng rất lạnh nhạt với chuyện này, mặc cho thần tử dâng một bản lại một bản tấu chương, hai nhà Trịnh Cố đổ tội cho nhau, thậm chí có ý dàn xếp chuyện nhỏ hóa không.

Nghĩ tới đây, bi thống trong lòng Ân Kỳ chuyển thành bi phẫn, lại dập đầu lần nữa, lớn tiếng nói: "Hoàng thượng, năm đó Hoàng thượng đã hứa hẹn với vi thần, bảo vệ cả nhà vi thần không phải buồn lo, sống vinh hoa phú quý, nhưng hôm nay....."

"Ân ngự y vẫn còn nhớ như in chuyện năm đó nhỉ....." Vào lúc này, Vân Tấn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười ngắt lời Ân Kỳ. Nụ cười cũng không lên đến mắt, trong mắt chỉ có màu đen nồng đậm không tỏ rõ cảm xúc, sâu không lường được.

Ân Kỳ thầm run lên, lấy can đảm nói: "Hoàng thượng, vi thần chỉ cầu xin Hoàng thượng đòi lại công bằng cho con thần, con thần không thể chết mà không minh bạch được!"

"Nếu nói là chết không minh bạch thì trên đời này nhiều người chết không minh bạch lắm." Vân Tấn Ngôn cười khẽ một tiếng, nhìn Ân Kỳ, nói: "Chắc Ân ngự y hiểu rõ hơn trẫm mới phải."

Ân Kỳ nghẹn lời, Hoàng thượng nói lời này là có ý gì?

"Nếu như Ân ngự y không thể quên chuyện năm đó, trẫm không ngại dùng phương thức khác khiến khanh không nhớ nổi, dù sao công tử nhà khanh một mình cũng cô đơn lắm."

Những lời này của Vân Tấn Ngôn, câu trước còn nói nhẹ nhàng, đến câu cuối cùng âm điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khiến thân thể Ân Kỳ run lên. Hoàng thượng mà ông biết luôn luôn ôn hòa khiêm tốn, không có khí phách Đế vương, vô cùng dễ nói chuyện. Nhưng vừa nãy giọng nói lạnh lẽo kia thật sự khiến ông cảm thấy rùng mình. Hoàng thượng dù sao vẫn là Hoàng thượng, nếu muốn ông chết cũng không cần tốn nhiều sức, nỗi bi phẫn vừa nãy chợt biến thành sợ hãi, vội dập đầu, nói: "Vi thần lỡ lời, vi thần lỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội!"

"Trẫm cho rằng Ân ngự y là người hiểu lý lẽ, cái gì nên quên, cái gì nên nhớ, cái gì nên truy cứu, cái gì nên buông tay, hẳn là rất rõ ràng." Vân Tấn Ngôn lại khôi phục dáng vẻ ôn tồn nhã nhãn, cười nói: "Ân ngự y, suy nghĩ của trẫm có đúng không?"

"Dạ dạ, vi thần nhất thời hồ đồ! Cho vi thần về phủ, lập tức giấu thi hạ táng!" Dù Ân Kỳ chưa từng học cao, nhưng vẫn có thể hiểu được ý uy hiếp trong lời nói của Vân Tấn Ngôn. Ông đã từng tận mắt chứng kiến vị hoàng đế này nổi giận, làm điều tàn nhẫn; không dám nhiều lời, dập đầu xin được lui ra.

Vân Tấn Ngôn đang định mở miệng cho lui, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Nỗi đau mất ái tử của Ân ngự y và bệnh trên người, e rằng nhất thời không thể khỏi hẳn, nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng về triều."

"Vi thần khấu tạ hoàng ân!" Ân Kỳ lại hành đại lễ. Bởi Ân Bình mà dấy lên sóng gió trong triều, nếu không thể truy cứu, ông ước gì có thể trốn trong nhà tránh xa tai họa, nghe Vân Tấn Ngôn cho ông "lui", vội vàng đồng ý rồi nhấc vạt áo nhanh chóng lui ra.

Vân Tấn Ngôn ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy khói xanh lượn lờ trên đỉnh ba lư hương trong Cần Chính điện, cái chết của Ân Bình nhìn thì giống như ngoài ý muốn, thật ra..... là có người muốn mượn hắn để khơi lên tranh chấp của hai nhà Trịnh Cố? Tuy nói Vân Tấn Ngôn cũng muốn nhân lúc hai nhà tranh đấu để trừ bỏ, nhưng may áo cưới cho người khác không phải chuyện mà hắn thích làm. Muốn làm loạn triều đình sao? Hắn lại càng muốn nó an ổn!

Ân Kỳ đột nhiên chủ động đứng ra, thay đổi lời giải thích về chuyện Ân Bình. Ông nói khăn tay trên người kia là mình đòi hỏi Trịnh Dĩnh, rồi đưa cho Ân Bình, vì vậy thấy trên người của hắn cũng không có gì lạ, cũng tự trách bản thân quản giáo không nghiêm, cho phép Ân Kỳ say rượu để hắn ngã xuống hồ.

Thái độ nhân nhượng của Ân Kỳ làm cho không khí giương cung bạt kiếm trong triều chợt lắng lại, hai bên không có lý do tranh đấu, nhất thời chấm dứt chiến tranh, rối loạn mà chuyện này đưa tới cũng biến mất như vậy. Tuy bên ngoài yên bình nhưng sóng ngầm bên trong lại càng càng ngày càng mãnh liệt.

Phủ thừa tướng vẫn vô cùng rối loạn, không khí trầm lặng, người làm nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Dĩnh, không dám thở mạnh ra tiếng.

Trịnh Dĩnh chỉ cảm thấy mọi chuyện gần đây thật không thuận lợi. Nhi tử chạy trốn bặt vô âm tín, nuôi mấy luyến đồng rất hợp tâm ý lại bị buộc phải đưa đi, còn không hiểu ra sao lại bị chụp tội danh giết người. Mặc dù cuối cùng nói là hiểu lầm, nhưng Ân Kỳ nói khăn tay kia là mình đưa, hoàn toàn là chuyện giả dối không có thật, hiển nhiên là người sát hại Ân Bình có ý đồ giá họa cho ông.

Quan trọng nhất, có người vạch tội nói ông hành hạ luyến đồng, huyên náo đến mức ai ai cũng biết ông thích nam sắc. Ngay sau đó Ân Bình này lại giữ khăn tay trong phủ của mình rồi chết trong hồ, ai cũng sẽ cảm thấy ông làm chuyện bất chính không thành, giết người diệt khẩu. Cái này thật khéo, không khỏi vô cùng trùng hợp!

Có thể khiến quan viên lần lượt dâng tấu, còn có thể tránh đi tai mắt trong cung mà giết người, chuyện này cũng chỉ có thế lực Cố Vệ Quyền mới có thể làm được.

"Bổn tướng đi tìm cái tên Lê cái gì đó, Lê Tử Hà!" Trịnh Dĩnh càng nghĩ càng không đúng, "Cạch" một tiếng đặt ly trà xuống, cả giận nói: "Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, hắn liền có mặt, không phải hắn muốn hợp tác cùng bổn tướng sao? Chỉ cần hắn đứng ra chứng minh Cố Nghiên Lâm ám hại long chủng của Diêu phi, mà độc dược Hoàng thượng bị trúng tháng trước cũng đến từ quận Tây Nam. Lần này nhất định phải kéo Cố gia xuống!"

"Tướng gia bình tĩnh." Mộ Phiên Ngô ngồi trên xe lăn, nhìn lá cây tàn lụi trong viện qua cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Tướng gia chưa từng nghĩ tới, ngoài Cố tướng quân ra, còn có người khác cũng có khả năng giết người sao?"

"Không có!" Trịnh Dĩnh vung tay lên, căm giận nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người, Cố Vệ Quyền sợ bị đoạt đi hai mươi vạn binh quyền nên gấp rút! Sợ ta lớn mạnh, mới bàymưu liên tiếp để kéo ta xuống ngựa!"

"E rằng tướng gia đã tính sai rồi." Mộ Phiên Ngô khẽ thở dài, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không hề chớp mắt, nói: "Nếu ông tranh chấp với Cố tướng quân, ngư ông đắc lợi....."

"Ngươi nói chuyện này là do Hoàng thượng làm?" Trịnh Dĩnh trợn mắt, không dám tin.

"Chưa chắc. Nhưng không phải là không có khả năng." Mộ Phiên Ngô chuyển xe lăn, quay về phía Trịnh Dĩnh, chậm rãi nói: "Tướng gia không cần tức giận nhất thời mà tranh đoạt với Cố tướng quân. Nhưng nếu trong tay nắm giữ được nhược điểm của Cố tướng quân, muốn diệt trừ ông ta cũng không phải là việc khó."

"Nhược điểm gì?"

"Tướng gia vừa mới đề cập tới. Nếu có chứng cứ cho chuyện Cố gia hạ độc Hoàng thượng, Cố tướng quân có một trăm đầu cũng không đủ chém." Giọng nói của Mộ Phiên Ngô nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng rất hùng hồn.

Trịnh Dĩnh cả giận nói: "Vậy ngươi còn nói ta bình tĩnh gì chứ? Đi tìm Lê Tử Hà kia đứng ra làm chứng không được sao?"

"Tướng gia lại gấp gáp rồi. Lê ngự y chỉ có thể chứng minh nguồn gốc của độc dược, lại không thể chứng minh là Cố tướng quân bày mưu tính kế."

"Vậy phải làm thé nào?"

"Độc dược kia sinh trưởng ở đâu, do ai hái, người đó đưa đến Vân Đô khi nào, đưa vào trong cung ra sao, lại đầu độc Hoàng thượng kiểu gì, những thứ này mới là chứng cớ!"

Đôi môi mỏng của Mộ Phiên Ngô khẽ mở, khiến Trịnh Dĩnh bừng tỉnh, vui mừng mà nói: "Ha ha, không hổ là quân sư của bổn tướng!" Ngay sau đó lại nhíu mày, nói: "Những thứ này, tất cả đều là bịa đặt?"

"Người bên dưới Tướng gia kia, chẳng lẽ tất cả đều ăn không ngồi rồi sao?" Khóe miệng Mộ Phiên Ngô thoáng vẻ khinh thường, nếu ai ai cũng ngu xuẩn như ông, làm sao Vân Quốc có thể yên ổn thống nhất được.

"Ha ha, đúng, đúng. Có tiền có thể sai quỷ xui ma, việc đúng nhất mà ta làm được, chính là nuôi được một thiên tài như ngươi!" Đôi mắt Trịnh Dĩnh lóe sáng, vừa nói vừa đi tới bên cạnh Mộ Phiên Ngô, vuốt ve bàn tay lạnh lẽo đặt trên hai chân của hắn.

Vẻ chán ghét chợt lóe lên trong mắt Mộ Phiên Ngô rồi biến mất. Hắn quay mặt đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm rút tay ra, động tác rất nhỏ vẫn bị Trịnh Dĩnh nhận thấy, sắc mặt ông biến đổi, giơ tay cho Mộ Phiên Ngô một cái bạt tai: "Có chút khả năng liền cho rằng bản thân có giá! Thật không biết điều!"

Dứt lời, kéo mạnh cánh tay Mộ Phiên Ngô. Mộ Phiên Ngô vốn bệnh tật liên miên, thân thể suy yếu, sao chống lại được sức lực của ông ta. Ngã khỏi xe lăn xuống đất như cành khô bị bẻ gãy, nhưng như thể không biết đau đớn, khuôn mặt không tỏ vẻ gì.

"Bổn tướng nuôi ngươi là để mắt tới ngươi! Ngươi cho rằng ngươi thật sự trở thành nghĩa tử của ta rồi sao? Nói cho cùng vẫn chỉ là một tiện dân, hàng hóa dơ bẩn!" Trịnh Dĩnh đá mạnh vào hông Mộ Phiên Ngô, cũng không định dừng lại, đá hết lần này đến lần khác, như đá một đống thịt nát, mắng: "Bảo ngươi ra vẻ thanh cao! Không có bổn tướng nuôi thì ngươi đã chết từ lâu rồi! Sống là người của ta chết là ma của ta, đời này ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay ta!"

Mộ Phiên Ngô ngã xuống, đất đưa lưng về phía Trịnh Dĩnh, mặc cho ông ta đấm đá, không kêu một tiếng, khóe miệng có vết máu mơ hồ, xen lẫn với nụ cười bất chợt của hắn. Ngơ ngẩn nhìn bầu trời chiều ngoài cửa sổ, đôi mắt nồng đậm sương mù. Hắn đột nhiên nghĩ đến, ai ai cũng nói tà dương như máu, nhưng họ nào biết được máu thật sự có màu sắc gì.....

Lê Tử Hà mới từ Đào Yểu điện chẩn mạch trở về Thái y viện, vội vã đi tới phòng Thẩm Mặc. Mấy ngày nay Thẩm Mặc không đi tìm nàng, trong triều lại đột nhiên tĩnh lặng khiến nàng hơi thấp thỏm, vốn tưởng rằng cái chết của Ân Bình nhất định sẽ dấy lên sóng gió, nào ngờ náo loạn mấy ngày rồi chợt im bặt. Với thái độ của Ân Kỳ, sao sẽ cho qua chuyện như vậy?

Thẩm Mặc đang định ra ngoài, mở cửa vừa lúc thấy Lê Tử Hà đang do dự gõ cửa, nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm lấy bàn tay hơi giơ lên của nàng, "Vào đi."

Lê Tử Hà chỉ cảm thấy thân thể được nhẹ nhàng kéo đi, người đã vào trong phòng, không kịp nghĩ nhiều mà hỏi thẳng: "Mấy ngày nay trong triều đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có." Thẩm Mặc lắc đầu, nhíu mày nói: "Có thể có dùng bữa không?"

Lê Tử Hà lắc đầu, tiếp tục nói: "Vì sao chuyện của Ân Bình không được giải quyết?"

Thẩm Mặc rũ mắt, một hồi lâu mới đáp: "Ngươi đã quá đề cao người này rồi. Kết quả không nằm trong dự liệu cũng bình thường."

"Tử Hà chỉ không hiểu tại sao Ân Kỳ đột nhiên đổi lời, không chịu truy cứu, hơn nữa Vân Tấn Ngôn không phải nên vui mừng khi thấy Trịnh Cố tranh đấu sao? Sao lại có thể bỏ qua như vậy?" Lê Tử Hà không hiểu nổi. Nếu theo lời Thẩm Mặc từng nói với nàng, Vân Tấn Ngôn đang tìm cơ hội diệt trừ Cố gia, lần này Trịnh Dĩnh bị hãm hại rõ ràng như thế, hoàn toàn có thể đổ lên đầu Cố gia.

"Chớ gấp gáp, vì cái lợi trước mắt là điều tối kỵ." Thẩm Mặc cười khẽ, ánh mắt tỏa sáng, vuốt ve mái tóc Lê Tử Hà, nói: "Kế này bất thành, tiếp tục tìm cơ hội là được rồi, không phải chờ quá lâu đâu."

Lê Tử Hà rũ mí mắt, đột nhiên phát hiện tay mình ấm áp, tay phải vừa định gõ cửa vừa nãy vẫn được Thẩm Mặc nắm hờ trong tay, xúc cảm ẩm ướt, định rút ra, mới vừa động, đã bị Thẩm Mặc cầm chặt hơn.

"Mộ Phiên Ngô có biết ngươi là nữ nhi? không" Thẩm Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.

Lê Tử Hà vẫn còn đang suy nghĩ đến bàn tay bị hắn cầm, đột nhiên bị hỏi như vậy nên giật mình, giật ra khỏi tay Thẩm Mặc, vội vàng gật đầu nói: "Biết."

Trong mắt Thẩm Mặc, động tác, vẻ mặt này chính là vẻ chột dạ khẩn trương, màu mắt sẫm lại, nói: "Chỉ muốn biết ngươi có tình cảm cỡ nào với bằng hữu này mà thôi."

Nghĩ đến Mộ Phiên Ngô, vẻ u sầu trên mặt Lê Tử Hà đều biểu lộ ra hết, hờ hững nói: "Tử Hà nợ huynh ấy. Có nợ thì phải trả."

"Ta hiểu." Thẩm Mặc khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Về sau người chẩn mạch cho Vân Tấn Ngôn, đều là ngươi sao?"

Lê Tử Hà gật đầu, vốn là nàng và Ân Kỳ mỗi người chẩn mạch một ngày, nhưng Ân Kỳ cáo bệnh ở nhà, hôm qua Ngụy công công tới truyền chỉ, về sau chỉ có một mình nàng chẩn mạch cho Vân Tấn Ngôn.

"Lê Tử Hà! ! !"

Thẩm Mặc còn đang định mở lại, đã bị một tiếng hô to của Phùng Tông Anh làm cho dừng lại.

Lê Tử Hà đứng phắt dậy, mở cửa ra, Phùng Tông Anh đỏ mặt, tức giận nói: "Ngươi ở đây làm gì? Đi đi đi, đi xem y thư cho ta!"

Nói xong liền kéo Lê Tử Hà ra khỏi cửa, trở về thư phòng của ông, còn răn dạy không ngớt: "Đã nói về sau sư phụ của ngươi là ta! Ngươi không có quan hệ gì với Thẩm Mặc kia hết! Không có việc tự dưng chạy đến đó làm gì!"

Lê Tử Hà cúi đầu cười khẽ, vụng về lấy ra một quyển sách lật xem, đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm trang nói: "Đại nhân, yến tiệc hôm đông chí đó, đại nhân dùng dược liệu nào vậy? Tử Hà tìm rất nhiều y thư cũng không tìm thấy loại thuốc nào có tác dụng như vậy."

"Sao ngươi lại đần như vậy! Chính là....." Phùng Tông Anh cầm bút lông viết lách, không kịp suy nghĩ nhiều, suýt nữa buột miệng nói ra, đột nhiên phản ứng kịp, tay phải cứng ngắc giữa không trung, miệng mở ra thậm chí quên khép lại, lập tức cả giận nói: "Ai nói với ngươi là ta dùng thuốc? Hôm đó ta say, làm sao nhớ được nhiều chuyện như vậy!"

Lê Tử Hà tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, liền thấy Phùng Tông Anh nghẹn đỏ mặt vội vã bỏ đi.

Mấy ngày sau, Lê Tử Hà thử tiếp cận với Duyệt nhi bên cạnh Diêu phi, muốn moi tin tức trong lãnh cung ngày ấy, nhưng không thu hoạch được gì. Diêu phi lại yên tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, không hề làm khó nàng. Mấy ngày gần đây Vân Tấn Ngôn dường như vô cùng bận rộn, mỗi ngày chẩn mạch không quá nửa thời gian uống một chung trà đã vội vã rời đi.

Thẩm Mặc nói từ khi nàng vào cung, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra liên tiếp, phải ngừng nghỉ một thời gian, cũng nhân lúc này nghỉ ngơi thật tốt, lặng lẽ đợi thời cơ. Lê Tử Hà cảm thấy không phải không có lý, bình tĩnh tâm tư, mỗi ngày nhìn trời lên trăng xuống, đúng là khoảng thời gian yên bình nhất từ khi vào cung tới nay.

Đang lúc cảm thán thời cơ như thế nào, ở đâu thì bên ngoài cung truyền đến cấp báo, phương nam đột phát bệnh dịch, người nhiễm bệnh suy yếu, ho khan không ngừng, tinh thần uể oải, dần dần gầy gò. Bệnh dịch nhanh chóng lan tràn ra từ nam tới bắc trong thời gian chóng vánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.