Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 20: Chân bị thương




“Dạ vâng ạ.” Cố Niệm không hề giấu giếm, cô không hề cảm thấy có gì phải xấu hổ cả.

Trái lại cô vẫn luôn cảm thấy Mục Lam Thục thật vĩ đại. Bà chỉ dựa vào bản thân, một mình nuôi cô khôn lớn. Khi cô còn đi học, ở trường thường xuyên tổ chức các hoạt động, hoặc có một số thương gia đến trường học tuyên truyền quảng cáo, mời chào học sinh mua đồ chơi hoặc các loại đồ dùng học tập.

Các bạn học trong lớp đều mua, cô biết hoàn cảnh nhà mình nên chưa từng chủ động đòi mẹ mua. Nhưng Mục Lam Thục chưa bao giờ muốn cô ở lớp phải khác biệt với những bạn học khác, những thứ các bạn có, cô cũng có. Cho dù Mục Lam Thục một mình làm mấy công việc, dù phải khổ cực vất vả cũng không muốn để cô phải ấm ức.

Lão thái thái gật đầu, dù chưa được gặp mẹ Cố Niệm nhưng ấn tượng của bà đối với Mục Lam Thục đã rất tốt.

Cô cũng chưa bao giờ thấy Mục Lam Thục oán đời trách người, hay oán hận cuộc đời bất công. Mục Lam Thục vẫn luôn cố gắng trong cuộc sống, cho nên vô hình trung cũng trở thành tấm gương cho Cố Niệm.

“Các cụ cũng đã nói, có nghèo cũng không được nghèo giáo dục.” Lão thái thái cảm khái nói.

Tuy lão thái thái cũng là con nhà gia tộc lớn, xưa nay chưa bao giờ phải lo lắng về cuộc sống vật chất, nhưng bà cũng biết rằng, rất nhiều gia đình vì điều kiện kinh tế khó khăn nên con trẻ không được đi học đại học, phải để con học cao đẳng.

Cố Niệm luôn cảm thấy tự hào vì Mục Lam Thục, mỗi khi cô nhắc đến mẹ đều là dùng ngữ khí tự hào, quang minh chính đại, không hề che giấu điều gì.

Thái độ đó của Cố Niệm khiến Sở lão thái thái càng thêm hài lòng.

Còn có người nuôi con học đại học năm nhất nhưng sau đó không nộp được học phí, cũng không xin được khoản vay khuyến học nào, nên đành phải cho con nghỉ học.

“Mẹ con để nuôi con khôn lớn mà làm mấy công việc cùng lúc, đưa con đi học. Về giáo dục, con chưa bao giờ vì điều kiện kinh tế thiếu thốn mà làm lỡ việc học.” Cố Niệm nói.

Những trường hợp như vậy đâu đâu cũng có.

Hơn nữa Cố Niệm chỉ có một mình mẹ nuôi ăn học, điều kiện lại càng khó khăn hơn. Vậy mà Mục Lam Thục lại có thể cắn răng kiên trì, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến người khác kinh ngạc.

Không biết Sở lão gia nghĩ ngợi điều gì, thần sắc cũng hòa hoãn hơn...

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Thím Cao đi mở cửa, lão thái thái nói: “Có lẽ là ba mẹ con tới.”

Vẻ mặt Sở Chiêu Dương bất động, nhàn nhạt hỏi: “Bà nói cho ba mẹ con biết chuyện hôm nay tụi con đến đây sao?”

“Đúng vậy.” Lão thái thái còn chưa biết thái độ của Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đối với Cố Niệm.

Bởi vì Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan chưa từng nhắc đến Cố Niệm, cho nên lão thái thái cho rằng họ cũng không biết Cố Niệm.

“Dù sao thì hôm nay Cố Niệm cũng đã đến đây chơi, nhân tiện để ba mẹ con gặp con bé luôn, đỡ mất công phải đi thăm lần nữa, rồi lại phải tốn kém thêm.” Lão thái thái giải thích.

Từ những thứ Cố Niệm tặng, lão thái thái có thể nhìn thấy những món quà Cố Niệm tặng ông bà không phải là thứ quá đắt đỏ, là những thứ Cố Niệm đủ sức mua được.

Cho nên, những món quà kia chắc chắn là do Cố Niệm tự bỏ tiền mua. Lão thái thái cũng nghĩ thông suốt, tự mình bỏ tiền ra mua là tâm ý của cô. Dù sao ông bà cũng không thiếu cái gì, lần đầu gặp mặt, tặng quà cũng tiêu tiền của Sở Chiêu Dương, sẽ khiến người khác thấy thiếu thành ý.

Cố Niệm cũng biết, ba mẹ Sở Chiêu Dương rất không thích cô. Nhưng họ không phải là không thích bản thân cô, mà là không thích xuất thân của cô. Nếu không, họ sẽ không giới thiệu Giang Hướng Tuyết cho Sở Chiêu Dương, sau này cũng sẽ không giới thiệu Minh Ngữ Đồng cho anh.

Từ hai người họ giới thiệu có thể nhận ra được rằng, ba mẹ Sở Chiêu Dương vẫn hy vọng Sở Chiêu Dương có thể liên hôn với gia đình có thực lực tương đương, dệt hoa trên gấm.

Nhưng người thứ nhất Giang Hướng Tuyết quả thực quá tệ, suýt nữa thì gài bẫy cả Sở gia. Không ngờ Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan vẫn không nhận được bài học, lại tiếp tục giới thiệu Minh Ngữ Đồng cho Sở Chiêu Dương ngay sau đó.

Cũng may, Minh Ngữ Đồng không giống như Giang Hướng Tuyết, hơn nữa người ta cũng không có ý đó với Sở Chiêu Dương, khiến Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan cũng hết cách.

Cố Niệm nghĩ chắc chắn họ sẽ không từ bỏ, sẽ còn tiếp tục giới thiệu những cô gái tương tự như vậy cho Sở Chiêu Dương. Chỉ là tạm thời họ vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp mà thôi.

Nhưng Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đều đã tới, chỉ có thể đến đâu hay tới đó vậy.

Nhân lúc Sở lão gia và Sở lão thái thái còn đang để ý ra ngoài cửa, Sở Chiêu Dương tranh thủ lén cầm tay Cố Niệm, để cô không lo lắng nữa.

Quả thực Cố Niệm rất lo lắng, không biết lần này Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đến đây sẽ có thái độ gì.

Vì dè chừng Sở lão gia và lão thái thái nên không dám thể hiện sự không vừa lòng với cô, hay là nói thẳng với Sở lão gia và lão thái thái rằng họ không thích cô?

Cố Niệm hít sâu một hơi, nắm nhanh lấy tay Sở Chiêu Dương, nhưng sợ bị Sở lão gia nhìn thấy nên vội vã buông ra.

Quả nhiên vừa buông tay ra, Sở lão gia đã thu hồi lại ánh mắt.

Thấy hai người vẫn đang nghiêm chỉnh ngồi đó, Sở Chiêu Dương vẫn duy trình dáng vẻ nghiêm túc đó, Sở lão gia mới thấy hài lòng đôi chút.

Lúc này Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đi vào, cung kính chào hỏi: “Ba, mẹ.” Rồi tươi cười, thái độ rất tốt.

Cố Niệm không thể ngờ được, trước mặt Sở lão gia và Sở lão thái thái, vợ chồng họ lại có bộ dạng như vậy.

Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan cũng đã quen từ lâu, Sở lão gia cả ngày nghiêm nghị, nhìn ai cũng không vừa mắt thì không cần nói đến, còn lão thái thái tuy có vẻ thân thiện dễ gần nhưng cũng không phải là người dễ chọc.

Rõ ràng xưa nay lão thái thái chưa bao giờ nổi nóng với Hướng Dư Lan nhưng từ ngày Hướng Dư Lan được gả vào Sở gia đến giờ, đều rất sợ lão thái thái, mỗi lần đứng trước lão thái thái bà ta đều thấy vô cùng lo lắng.

Bà ta vẫn nhớ y nguyên ngày bà ta được gả đến Sở gia, ánh mắt đầu tiên của lão thái thái đã khiến bà ta sợ hãi. Hình như ở trước mặt lão thái thái, bà ta không thể giấu được tâm tư gì khác, mọi sự khôn ngoan đều không có tác dụng.

Lão thái thái không nổi giận, cũng không thèm so đo tính toán với bà ta, nhưng không phải không biết tâm tư của bà ta. Cho nên, ở trước mặt lão thái thái bà ta vẫn luôn thành thực, sự sợ hãi đối với lão thái thái xuất phát từ bản năng.

“Sao bây giờ mới tới!” Sở lão gia trợn mắt, sắp đến giờ cơm trưa rồi.

Hai người muốn đến ăn cơm trưa luôn đúng không.

Sở Gia Hoành ngượng ngùng, ông ta hiểu tính Sở lão gia, nói thế nào cũng sai, cho nên ông ta cũng không giải thích gì cả.

Lão thái thái vẫn cười híp mắt như cũ: “Mau ngồi xuống đi.”

Hai người nhanh chóng ngồi xuống.

Nhưng cũng vì thế, họ chú ý đến Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lập tức trầm xuống. Nghĩ đến thái độ của họ trước mặt Sở lão gia và Sở lão thái thái đều bị Cố Niệm nhìn thấy, họ liền cảm thấy tổn hại đến uy nghiêm của mình, cực kỳ mất mặt.

“Hai con chưa gặp Cố Niệm đúng không?” Sở lão thái thái cười nói, “Đây là bạn gái của Chiêu Dương, là một cô gái rất tốt đấy.”

Nghe vậy Sở Gia Hoành lập tức lộ ra biểu cảm không cho là đúng, nhưng cũng không tránh né Sở lão gia và lão thái thái.

Lão thái thái vừa nhìn, nụ cười đã nhạt đi. Nhưng không phải nhằm vào Cố Niệm, mà là bất mãn với Sở Gia Hoành. Chưa nói đến việc bà thực sự thích cô gái này, khi bà đích thân giới thiệu nhưng Sở Gia Hoành lại thể hiện thái độ chống đối, không nể mặt bà như vậy, thật không coi bà ra gì.

Cố Niệm đã nhìn ra, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Bác trai, bác gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.