Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 11: Sáng sớm




Editor: Quỳnh Nguyễn 

"Em..." Đột nhiên Tiểu Thỏ cảm thấy cổ họng chính mình có chút khô khốc, đôi mắt cô nhìn Trình Chi Ngôn phía trước, môi hồng nhuận hơi hơi giật giật, thanh âm trầm thấp nói: "Em đồng ý."

Một giây sau.

Cô liền thấy trên gương mặt thanh tú của Trình Chi Ngôn đột nhiên tách ra một cái tươi cười.

Trong nháy mắt đó, liền giống như bên trong rừng đào tháng ba, toàn bộ nở rộ rực rỡ, mưa  hoa đào phất phới nhao nhao hỗn loạn đầy trời, tuôn rơi xuống.

Cô thấy Trình Chi Ngôn từ trên ghế nhỏ chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt mình, sau đó vươn ra một cánh tay thon dài, ôm cô vào trong ngực anh.

Trong lòng anh, là mùi hương trong veo mà lạnh lùng cô quen thuộc, pha một chút mùi cồn nhàn nhạt.

"Gào khóc oa - -!!"

"Thầy giáo Trình thổ lộ thành công rồi!!"

Toàn bộ học sinh bên trong gian phòng nhất thời lớn tiếng hoan hô lên, vỗ bàn, đong đưa, vỗ tay, thanh âm lớn cơ hồ muốn đem nóc nhà ném đi.

"Hôn một cái!!"

"Hôn một cái!!"

"Hôn một cái!!"

Hoan hô qua đi, đó là tiếng ồn ào lớn hơn nữa.

Tiểu Thỏ vẻ mặt đỏ ửng rúc vào trong lòng Trình Chi Ngôn, nhìn những cái gương mặt quen thuộc xung quanh này, chỉ cảm thấy mặt mình sắp thiêu cháy rồi.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thon xinh xắn, cúi đầu, cánh môi mỏng của anh liền nhẹ nhàng khắc ở trên môi hồng nhuận của cô.

Một cỗ mùi rượu nhàn nhạt nháy mắt truyền tới.

Cái hôn này là tiếp xúc liền rời khỏi.

Trình Chi Ngôn chỉ là nhẹ nhàng đụng cánh môi của cô một cái, liền lại rời khỏi.

Chỉ là những cái học sinh này tựa hồ càng thêm kích động lên.

"Thầy giáo Trình, xin hỏi thầy thổ lộ thành công có cái cảm tưởng gì?"

"Thầy giáo Trình, nếu không thì cùng Bạch Tiểu Thỏ cùng nhau đồng ca bài hát đi??"

"Thầy giáo Trình, thầy liền yên lặng làm chủ nhiệm lớp Bạch ba năm như vậy a!?"

Đối mặt đám học sinh nhiệt tình này, Trình Chi Ngôn chỉ là nhàn nhạt cười, cánh tay kiên định ôm bả vai gầy yếu của Tiểu Thỏ.

Ưm... Suốt cả một buổi tối, anh cùng Tiểu Thỏ đều cách xa như vậy, lúc này rốt cục có thể quang minh chính đại ngồi cùng một chỗ rồi.

Chỉ là rốt cuộc vẫn lại là không lay chuyển được những học sinh nhiệt tình  này, Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ tùy tiện ứng phó đồng ca hai bài hát, liền theo bọn họ nháo.

Buổi tối lúc tan cuộc, cái học sinh khác đều đã rời đi trước rồi.

Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng Cố Ninh Thư bọn họ, là sau cùng.

Mắt thấy cái bạn học khác đều đã đi được không sai biệt lắm, Trình Thi Đồng trực tiếp tiến lên vỗ một cái tát trên vai Trình Chi Ngôn, thanh âm trong trẻo nói: "Chú nhỏ, chú được a, tự bịa chuyện xưa, nếu không bởi vì từ nhỏ liền đi theo hai người cùng nhau lớn lên, ngay cả cháu cũng bị những lời này của chú cảm động rồi."

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn Trình Thi Đồng một cái, cười cười, không nói gì.

Nhưng mà trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, vừa rồi vì sao muốn nói như vậy a?? Rõ ràng hai người chúng ta đều đã cùng một chỗ thật lâu a, như thế nào liền biến thành anh thầm mến em a."

"Nói như vậy, dù sao vẫn tốt so với nói chúng ta đã sớm cùng một chỗ." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó thanh âm cúi đầu tiếp tục nói: "Bằng không thì bọn họ sẽ tưởng là những cái ảnh chụp ở chung này trước bị dán là thật, còn có thể sẽ cho rằng lúc ấy anh nói chúng ta là anh em chỉ là vì làm che dấu mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.