Viên Ngọc Kề Bên

Chương 7




" Đáng giận." Mỗ nữ của chúng ta kháng nghị không hiệu quả nên đang 'giận cá chém thớt' nên chiếc gối đáng thương. Mọi người thắc mắc vì sao lại như vậy phải không? Muốn biết, chúng ta liền quay lại với 30' trước.

______30' trước_____

" Ba, con mới 16 tuổi nha, con chưa muốn lấy chồng." Tuyết tà Băng nhăn nhó nói.

" Ta chỉ bảo đó là chồng tương lai của con chứ không phải là con phải lấy Tử Hàn lúc này." Ba Tuyết nghiêm túc giải thích.

'' Nhưng không phải Tâm tỷ là chị hai sao, vậy thì phải định hôn phu cho tỷ tỷ trước chứ." Mỗ nữ liền kéo Tuyết Tà Tâm ra làm đệm lưng. Đúng là đồ bỏ bạn.

" Khụ khụ..." Tuyết Tà Tâm đang uống trà xem kịch vui, nghe Tuyết tà băng nói thế thì tức giận đến nỗi xém phun hết trà ra ngoài nhưng lại cố gắng áp chế nuốt vào lên dẫn đến bị sặc, cô hung tợn trừng vị đội trưởng gặp nạn bỏ bạn nào đó một cái mang theo ý tứ: Sao lại liên quan đến ta ở đây.

Tuyết Tà Băng: Muội chỉ làm theo nguyên tác thôi.

Tuyết Tà Tâm: Nguyên tác con khỉ, từ khi chúng ta xuyên qua, nguyên tác đã thay đổi rồi.

Đúng như Tuyết Tà Tâm nói, trong nguyên tác thì thời gian này nữ chủ Thiên Thành Vũ đã gặp được hết bốn nam chủ là Dạ Hàn Thần, Làm Nhược Hải, Hoàng Lâm Thiên và Lâm Nhược Thiên. Và Tuyết Tà Tâm đã 'nhất kiến chung tình' với Hoàng Lam thiên. Có thể nói, vì những người này xuyên qua nên nữ chủ và nữ phụ đã thành bạn mà nam chủ cũng chuyển mục tiêu lên nữ phụ Tà Băng.

Tuyết Tà Băng: Em không cố ý mà.

Đây là cuộc nói chuyện bằng ánh mắt của cả hai, mọi người không ai để ý cả trừ một người. Ánh mắt tím nhạt vẫn theo dõi hai người mang theo ý hàm xúc không rõ.

" Cái này vì Tử Hàn thích con." ba Tuyết

" Nhưng con không thích." Tuyết Tà Băng mếu máo.

" Không thích tiếp xúc lâu sẽ thích. Con chưa nghe qua câu 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao'?''

" cái này con sẽ suy nghĩ, con nên phòng trước đây." Tuyết Tà Băng kháng nghị không hiệu quả liền dậm chân chạy lên phòng suy nghĩ cách lui hôn.

_____Trở lại hiện tại____

Và đó chính là lí do cho việc người nào đó phát điên.

Tuyết Tà Băng đang vò đầu suy nghĩ cách lui hôn thì nghe tiếng gõ cửa. Ra mở cửa thì là Tuyết Tà Tâm.

" Có chuyện gì sao." Cô để Tuyết Tà Tâm vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi lên chiếc sofa gần đó. Uống một ngụm nước hoa quả, hỏi.

" Tất nhiên là có." Tuyết Tà Tâm hưng trí bừng bừng nói tiếp. " Tụi mình xin phép ba mẹ ra ở riêng đi, hôm qua tỷ vừa tìm được một nơi rất tốt, tỷ đã mua hai căn liền nhau rồi."

" Tỷ đã mua hai căn rồi thì còn hỏi muộn làm gì cho mắc công, sao không trực tiếp lôi muội đi đến căn hộ đi cho nhanh." Tuyết Tà băng hắc tuyến nói. Đúng là Tâm tỷ, lúc nào cũng làm theo ý mình.

" vậy là muội đồng ý phải không, đi xin phép ba mẹ thôi." Nói xong trực tiếp lôi Tuyết Tà Tâm xuống phòng khách.

Cô nhớ là cô còn chưa có đồng ý nha.

___________Phòng khách____________

" Ba, chúng con muốn ở riêng." Tuyết Tà tâm hưng trí bừng bừng lôi cô một đường xuống phòng khách xin phép ba Tuyết.

" Lý do?" Ông Tuyết nhíu mi, trong mắt là không nỡ. Bà Tuyết cũng gấp đến sắp khóc. Tuyết tà Thiên không có biểu hiện gì nhưng ánh mắt lo lắng và bàn tay nắm chặt kia đã vạch trần tâm trạng anh lúc này. Và tất nhiên Tuyết Tử Hàn ngồi xem kịch vui.

" Chúng con đã học đại học rồi, chúng con muốn tự lập. Ba mẹ, ca ca đồng ý nha" Tuyết Tà băng xung phong ra trận.

" Được rồi, nhưng ba mẹ vẫn sẽ cấp tiến cho con. Chỉ cần tập trung học, không cần làm việc gì hết. Luôn nhớ, Tuyết gia luôn là hậu thuẫn vững chắc của hai đứa.' Ông Tuyết mỉm cười, sủng nịnh nói.

" Vâng." Tuyết Tà Băng nói cô không cảm động là giả. Kiếp trước cô có đồng bạn nhưng là một đứa trẻ mồ côi, cô luôn mong ước có một gia đình yêu thương mình. Và bây giờ ước mơ này đã thành sự thật, cô thề sẽ bảo vệ nó.

____________

" Phù, xong rồi." Bây giờ cô đang ở căn hộ mà Tuyết Tà Tâm mua cho. Phòng số 5 tầng 5 căn hộ vip Blue của thủ đô Kara. Sáng nay cô và Tâm tỷ đã chuyển đến đây. Căn phòng rất ổn. Có năm phòng, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm và một phòng bếp. Sau khi sắp xếp căn hộ, đổi sơn và các nội thất thành màu tím thì cũng đã hơn 10h. Cô liền lăn ra ngủ, chỉ còn sáu ngày nữa sẽ vào học chính thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.