Viên Kẹo Nhỏ

Chương 3




“Kit… phải không?”

Kit nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi sau chiếc bàn gỗ sồi to lớn kia, thầm mong sự run rẩy của đôi chân nàng sẽ trở nên vô hình khi nàng đứng trên tấm thảm sàn dày dặn trước chiếc bàn làm việc này. Điều nàng ước ao bây giờ là có lại được chút tự tin đã mất kia.

“Cô đề nghị gặp tôi,” Catherine Grainger lên tiếng trước sự im lặng của Kit.

Vâng, đúng thế. Điều đầu tiên nàng làm trong sáng nay là gọi điện đến văn phòng của Catherine Grainger; giờ ăn trưa là lúc duy nhất bà ta rảnh rỗi để gặp nàng. Nhưng giờ phút này, khi đã ở đây, nàng lại không biết mình sẽ nói cái gì với bà ta!

Hai tay nàng ẩm ướt, nàng cảm thấy nóng rồi lạnh… và dường như nàng đã quên làm sao để nói chuyện!

Người phụ nữ kia thở dài mất kiên nhẫn.

“Tôi chắc là thư ký của tôi đã nói với cô rằng hôm nay tôi rất bận, vì vậy nếu cô có gì cần nói thì tôi thật sự mong cô hãy nói…”

“Tên tôi là Catherine McGuire!” Từng từ thốt ra một cách rõ ràng trước khi Kit có thời gian sắp xếp nó trong đầu.

Catherine Grainger vẫn không cử động, khuôn mặt bà đanh lại và cứng rắn. “Vâng, tôi tin thư ký của tôi đã đề cập tên này là cuộc hẹn lúc 1 giờ.”

“Cái tên này không có ý nghĩa gì với bà sao?”

Catherine Grainger nhún đôi vai thanh mảnh với vẻ lạnh nhạt.

“Có sao?” bà lạnh lùng đáp.

Kit hít sâu một hơi, gương mặt nàng giờ đây đã tái xanh không còn giọt máu, hai tay nàng siết chặt thành nắm đấm hai bên người.

“Tôi là cháu ngoại của bà!”

Catherine Grainger vẫn nhìn vào nàng, biểu tình của bà vẫn dửng dưng. không bày tỏ gì dù chỉ là một cái nháy mắt để chứng mình rằng điều Kit nói có ý nghĩa nào đó với bà.

Kit lùi bước, nàng còn đang sửng sốt với người phụ nữ này, quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, làm sao có thể là mẹ của mẹ nàng!

Nàng vẫn thường nghe đến bà ngoại của nàng là ai, dĩ nhiên là nghe sự thật từ ba mẹ của nàng khi nàng còn nhỏ, sau một lần nàng hỏi họ vì sao nàng không có ông bà như những đứa trẻ khác ở trường. Nhưng thực tế khi mặt đối mặt với bà vào tuần trước, biết rõ ràng bà là người như thế nào và làm những gì, thì nàng đã sốc vô cùng.

Một cú sốc, bây giờ khi nàng đã nói ra sự thật, Catherine Grainger dường như không chia sẻ…

Catherine làm một cử chỉ của sự thừa nhận. “Đúng thế,” bà gật đầu.

Đó không phải là một câu hỏi, hay một thán từ, chỉ là một câu phát biểu sự thật đơn giản!

Kit giật mình. “Bà đã biết…?”

“Tôi đoán. Cô nhìn giống y hệt mẹ của mình lúc ở tuổi này,” bà lạnh nhạt giải thích.

“Bà thậm chí đã không gặp mẹ tôi từ năm mẹ 19 tuổi!” Kit hét lên.

“Đúng thế,” Catherine Grainger thừa nhận. “Nhưng nhìn cô vẫn giống hệt nó. Giống đủ để tôi… chỉ cần hỏi dò đôi chút là có thể biết chính xác cô là ai.”

Đôi mắt Kit mở to. “Bà hỏi ai?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Bà hỏi những gì?” Kit gặng hỏi.

“Họ của cô đủ nói lên tất cả điều tôi cần.” Khoé miệng bà nhếch lên với vẻ khinh miệt.

“Và bà vẫn chưa nói ra?” Kit nghi ngờ.

Mắt Catherine Grainger nheo lại lạnh lùng. “Có gì để nói? Là cô là con gái của Heather và gã đó…”

“Gã đó chính là cha tôi!” Kit xen vào. “Và ông ấy có tên. Tom McGuire.” nàng nói đầy tự hào.

Miệng bà ngoại của nàng mím chặt. “Ông ta đủ tuổi để làm cha Heather và ông của cô!”

Kit nhìn chằm chằm với vẻ hoài nghi. “Và đó là lý do duy nhất để bà phản đối mối quan hệ của họ suốt những năm qua? Là lý do bà bắt mẹ phải lựa chọn giữa bà và cha tôi?”

Heather đã nói với con gái mình rằng mẹ của bà không chấp nhận người chồng mà bà lựa chọn, rồi sau đó khi phải đứng giữa hai con đường, và Tom đã dễ dàng chiến thắng.

Lúc gặp Catherine Grainger cuối tuần rồi, và giờ đây khi nhìn thấy bà, Kit có thể hiểu ra tại sao Heather đã lựa chọn người đàn ông mình yêu, và yêu mình, hơn là chọn người phụ nữ lạnh lùng, vô cảm này. Điều mà Kit không thể hiểu là tại sao Catherine lại bucộ Heather phải ra quyết định cho sự chọn lựa đó ngay từ đầu…

“Lý do đó vẫn chưa đủ sao?” Catherine đáp một cách mỉa mai.

“Với tôi thì chưa!” Kit phản kháng.

Catherine cười lớn. “Tôi không nghĩ đây là chuyện của cô, phải thế không?”

“Không phải việc của…!” Kit thở gấp gáp với vẻ không thể tin nổi. “Bà là loại người gì kia chứ?”

Đôi mắt xám kia – giống như mắt của Kit, chỉ là mắt nàng ấm áp như nhung, không như vẻ lạnh lẽo băng giá kia! – càng trở nên lạnh nhạt. “Heather chỉ mới 19 tuổi, chỉ hơn đứa trẻ con một chút… nó biết gì là tình yêu?”

“Đủ cho tình yêu đó tồn tại 28 năm qua!” Kit đắc thắng.

Catherine trông không có phản ứng gì. “Rồi chúng nó vẫn bên nhau sao?”

“Dĩ nhiên là họ vẫn bên nhau!”

Kit đã tự hỏi nàng sẽ cảm thấy ra sao khi đương đầu với người phụ nữ này hôm nay, thì giờ đây nàng đã biết được nàng cảm thấy gì – vô cùng tức giận! Họ đang nói chuyện về con gái của chính Catherine, một đứa trẻ mà người phụ nữ này đã nuôi nấng cho đến khi nó 19 tuổi. Và lúc này đây, Catherine lại có thể như đang nói về một người xa lạ.

Catherine nhăn mặt. “Do may mắn thôi, tôi chắc chắn thế.”

Kit có thể cảm thấy cảm xúc của nàng đang dâng trào. “Hoàn toàn nhảm nhí! Cha mẹ tôi yêu nhau còn nhiều hơn cách đây 28 năm.”

“Yêu!” Bà khinh bỉ ra mặt.

Đã có lần Kit hỏi Heather tại sao bà không cố gắng gặp lại mẹ bà trong những năm qua, để bù đắp cho sự tranh chấp giữa họ, để cho Catherine thấy bà vẫn sống hạnh phúc cùng người đàn ông là lựa chọn của mình trong những năm tiếp theo. Mẹ của nàng đã chán chường nói một cách chắc chắn với Kit rằng điều đó sẽ không bao giờ có thề.

Nhìn biểu tình khinh miệt của Catherine khi vừa nói đến chữ “yêu”, giờ đây Kit có thể hiểu được sự trầm lặng của mẹ nàng. Heather đã từng một lần tổn thương; sao còn muốn đặt chính mình vào nguy cơ của sự phủ phàng lần hai cơ chứ…?

“Vâng… yêu,” Kit khó nhọc thốt ra. “Rõ ràng là bà không biết gì về yêu!”

Hôm nay Kit đến đây vì nàng cảm thấy mình buộc phải làm thế, vì sau cuộc trò chuyện với cha mẹ nàng cuối tuần, và biết người phụ nữ này là ai, nàng thấy rằng mình đã hàm ơn Catherine.

“Và cô cũng hoàn toàn không biết gì về tôi, Kit McGuire!” bà ngoại của nàng quát rõ ràng từng lời.

“Vậy nói tôi nghe! Giải thích cho tôi vì sao là một người mẹ mà lại từ bỏ đứa con gái của chính mình, thậm chí còn không gặp nó cả 28 năm, chỉ vì cô ta dám yêu một người đàn ông mà mẹ mình không chấp thuận! Bởi vì tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Mẹ tôi sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế,” Kit nói với giọng chắc nịch.

Nàng không quan tâm đến chuyện này cho bản thân mình, nàng đã sống 28 năm không có bà ngoại, và chắc chắn nàng có thể sống không cần đến bà trong suốt quãng đời còn lại của mình. Nhưng nàng lo lắng là vì lợi ích của mẹ nàng…

Catherine cười nhạo báng. “Không, tôi không tin vào sự cả tin ngốc nghếch của Heather”

Máu nóng dồn lên đôi má của Kit khi nàng nghe thấy giọng điệu miệt thị trong câu nói của Catherine.

“Mẹ tôi bệnh rất nặng! Bà ấy có thể chết,” giọng nàng đầy đau khổ, vẫn còn đó cơn choáng váng khi nghe được cái tin quá mức khủng khiếp này từ cha mẹ nàng vào cuối tuần rồi, dù nó đã được nói giảm đi hết mức.

Mẹ của nàng bắt đầu bị những cơn nhức đầu cách đây một vài tháng, càng lúc các cơn đau càng tồi tệ. Một bác sĩ chuyên khoa đã chẩn đoán những cơn nhức đầu gây ra do một khối u não. Khối u này cần được phẫu thuật ngay lập tức để Heather có cơ hội sống sót qua năm.

Kit khóc oà khi nghe tin này, hoàn toàn suy sụp trước bệnh tình nghiêm trọng của mẹ. Nhưng lúc này, nàng nhìn thấy, cùng một tin này, cũng chỉ gợi ra được chút ít động thái từ Catherine Grainger.

Một cú giật thoáng qua trên gò má mịn màng của bà ngoại nàng, có một tia loé lên trong đôi mắt của bà, nhưng nó nhanh chóng qua đi làm cho Kit không thể nhận ra nó có ý gì. Nhưng trên tất cả, Catherine không biểu hiện gì ra bên ngoài trước thông báo này.

“Bà có nghe tôi không?” Kit kêu lên đầy giận dữ. “Tôi nói…”

“Tôi có nghe,” người phụ nữ lớn tuổi này nhẹ nhàng cắt ngang lời của Kit.

“Và?”

Cằm của Catherine khẽ hất lên. “Chính xác bệnh của Heather là gì?”

“Mẹ có một khối u não,” Kit nói sẵng. “Họ sẽ phẫu thuật vào thứ Năm, nhưng…”

Nàng ngưng lại giữa chừng vì sự xúc động đến run rẫy.

“Họ sẽ phẫu thuật vào thứ Năm,”nàng lặp lại khi đã ép mình trở lại trong tầm kiểm soát.

“Ai?” Catherine hỏi gặng.

“Có vấn đề gì sao?” Kit khó nhọc thở dài. “Đừng lo, cha tôi có đủ tiền để trả cho những thứ tốt nhất, và đó là những gì mẹ cần.”

Catherine đứng lên, nhìn Kit từ trên xuống với vẻ ngạo mạn. “Heather biết cô đến đây gặp tôi không?”

“Không,” Kit khẳng định. “Thật ra mẹ tôi còn không cho rằng tôi sẽ đến gặp bà.”

“Tôi hiểu rồi.” Bà ngoại nàng chậm rãi thở ra. “Vậy thì giờ nói cho tôi nghe, cô muốn tôi làm gì?”

Kit nhìn chăm chăm đầy hoài nghi.

“Không phải đã rõ ràng sao? Tôi nghĩ bà muốn biết. Tôi nghĩ tôi nên nói cho bà. Để mà… để mà…”

“Để Heather và tôi có thể làm lành trước khi nó làm phẫu thuật?” Catherine Grainger nói. “Tôi không nghĩ như thế, Kit ạ.”

Kit không hiểu bà ngoại nàng, hoàn toàn không thể thông cảm với bà.

“Tại sao không?” nàng hỏi không chút e dè.

Catherine đứng rất thẳng trước mặt nàng, cao, thanh nhã và nghiêm trang trong bộ âu phục công sở màu xanh hải quân với chiếc áo choàng bằng lụa trắng.

“Heather đã có sự chọn lựa của nó cách đây 28 năm. Tôi đã không còn một đứa con gái nào nữa.” Biểu tình của bà đanh lại khi nhìn vào Kit. “Hay một đứa cháu gái. Thậm chí nó được đặt theo tên của tôi.”

Kit trả đũa trong sự sững sờ. “Không phải lo, tôi cũng không có mong ước làm cháu của bà chút nào! Tôi đã làm xong cái tôi cần làm khi đến đây. Nói những gì cần nói. Giờ tôi có thể ra về. Trừ…”

Nàng ngưng bặt trước khi xoay người bước tới cửa ra vào.

“Sao?” Catherine rít lên.

Kit nhìn bà tiếc nuối. “Tôi không muốn giống như bà, cuộc sống không có tình yêu, không ai quan tâm đến mình, cũng không ai cần mình quan tâm. Ôi, dù bà rõ ràng rất giàu có.” Nàng nhìn quanh các đồ nội thất đắt tiền trong văn phòng của Catherine, bằng chứng của sự thành công trong kinh doanh của bà. Và sự hy sinh của tất cả những thứ khác… “Cứ theo cách sống của bà, vô tình và không khoan dung, bà sẽ bỏ lỡ nhiều thứ.”

“Tôi đoán trong các thứ đó có cô cháu gái của tôi phải không?” Catherine phản bác lại.

“Không hề,” Kit đều giọng trả lời. “Mẹ tôi là một phụ nữ đáng yêu, không đáng để bà… hay bệnh tật!”

Đôi mày bạc nhướng lên trên đôi mắt xám lạnh lùng đó. “Cô xong việc rồi chứ?”

Kit hít một hơi điềm tĩnh. “Vâng, xong rồi ạ.”

Catherine nhìn nhanh vào sổ hẹn của bà trên bàn làm việc. “Tôi có một cuộc hẹn khác trong hai phút nữa.”

Bà tiễn Kit bằng một cái vẫy tay.

“Bà đang rất buồn,” Kit kết thúc.

“Và cô đã choán hết thời gian một ngày của tôi!” Catherine gay gắt đáp lại.

“Đúng vậy,” Kit thừa nhận, không nói thêm gì ngoài việc quay gót và đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa một cách nhẹ nhàng sau lưng nàng.

Nàng chế ngự sự bình tĩnh lúc đi dọc hành lang và vào thang máy, quyết tâm giữ vững cảm xúc của mình cho đến khi nàng rời xa khỏi đây.

Tránh xa Catherine Grainger. Bà ngoại của nàng…

Nàng không quan tâm đến bản thân, nàng đã sống từng ấy năm không có một người bà nào và có thể sống nốt quãng đời còn lại không có bà.

Nhưng cái mà nàng không hiểu là sao một người mẹ có thể đối xử như thế.

Thậm chí khi biết bệnh tình của Heather, cuộc phẫu thuật mà mẹ nàng phải trải qua vào thứ Năm tới, Catherine dường như không có sự khoan dung nào cho bà, không làm dịu đi quyết tâm đã biến con gái mình thành người xa lạ suốt 28 năm qua.

Có một điều tích cực duy nhất trong sáng nay, như Kit có thể cảm nhận, là Heather không biết tí gì về việc nàng đến gặp Catherine, hay mẹ của bà không có lòng trắc ẩn…

Kit bất ngờ dừng lại khi nàng bước ra khỏi thang máy và thấy mình đối mặt cùng với Marcus và Lewis.

Một Lewis đang sững sờ.

Và một Marcus đang giận dữ!

——— ——————Hết———— ——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.