Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 3 - Chương 52




Vì vấn đề này, chủ tướng Cao Nhã Hiền và phó tướng Lưu Nhã đã nảy sinh mâu thuẫn. Cao Nhã Hiền chủ trương liều mạng đột phá vòng vây, dù cho phải liều mạng một nửa số người cũng phải mở con đường máu, còn Lưu Nhã chủ trương trước hết giết một ít ngựa già yếu thay quân lương, chờ mệnh lệnh Vương gia đến rồi mới đột phá vòng vây.

Thực ra, Lưu Nhã không muốn vì đột phá vòng vây mà hại chết quá nhiều huynh đệ. Hai người vì chuyện này mà đã tranh luận đã mấy ngày nay, hai bên đều vô cùng bất mãn. Mấu chốt chính là Lưu Nhã nắm mười ngàn vạn kỵ binh trong tay. Nếu không có mười ngàn kỵ binh này trợ giúp thì Cao Nhã Hiền không thể nắm chắc cơ hội đột phá vòng vây thành công.

Buổi sáng hôm nay, Cao Nhã Hiền đang ở đầu thành tuần tra, trên mặt khuôn mặt gầy của ông ta tràn ngập nét âm trầm. Mấy ngày khuyên bảo liên tục không kết quả khiến trong lòng ông ta nảy sinh sát khí với Lưu Nhã, nhưng ông ta nhất thời chưa tìm được cơ hội này.

Lúc này, một gã trinh sát từ ngoài vội vàng chạy tới bẩm báo, nói:

- Khởi bẩm Cao tướng quân, có một gã sứ giả quân Tùy tới, còn có Nguyễn Quân Minh tướng quân đi cùng nữa.

Trong lòng Cao Nhã Hiền sửng sốt. Nguyễn Quân Minh đáng lẽ đang giữ đô thành tại huyện Nhạc Thọ mới đúng chứ? Tại sao lại tới đây? Trong lòng ông ta cảm thấy không ổn, chẳng lẽ đại doanh gặp sự cố sao?

- Dẫn bọn họ tới đây!

Một lát sau, hơn trăm tên lính gác dẫn một đội quân Tùy tới. Có chừng khoảng mười mấy người, ở chính giữa là một gã tướng Tùy mặt đen, bên cạnh chính là đại tướng Nguyễn Quân Minh thủ huyện Nhạc Thọ.

Sứ Tùy chính là Trình Giảo Kim. Ngưu Tiến Đạt vốn dự định sai một tên quân sĩ biết ăn nói tới làm sứ giả nhưng Trình Giảo Kim lại kiên định cho rằng chính anh ta thuyết phục quân địch đầu hàng là thích hợp nhất.

Hơn nữa có Nguyễn Quân Minh - người có mối quan hệ rất tốt với chủ tướng quân địch Cao Nhã Hiền đi cùng thì chí ít cũng có thể bảo toàn tính mệnh của anh ta.

Cửa thành huyện Phi Hồ từ từ mở ra, mấy trăm đao phủ đằng đằng sát khí từ bên trong thành chạy ra, trong lòng Trình Giảo Kim bỗng nhiên thấp thỏm lo âu. Anh ta vốn nghĩ rất ổn, cho rằng anh ta vừa tới, quân địch sẽ mở thành nghênh đón, mong muốn có thể có được một lối thoát từ anh ta.

Không ngờ sát khí của quân địch vẫn như trước, Trình Giảo Kim bỗng nhiên có chút sợ hãi. Anh ta thực sự không nên đến. Anh ta vội vã thấp giọng hỏi Nguyên Quân Minh:

- Không phải ngươi có quan hệ rất tốt với Cao Nhã Hiền sao? Tại sao y lại có thái độ thế này?

Nguyễn Quân Minh cười khổ:

- Ta cũng không biết, lòng người phức tạp, có thể bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.

Trình Giảo Kim nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi. Mấy trăm đao phủ xông tới vây quanh bọn họ. Cao Nhã Hiền đứng trước đầu thành, quát lớn:

- Nguyễn Quân Minh, ngươi đã đầu hàng quân Tùy rồi?

Nguyễn Quân Minh chắp tay cung kính nói:

- Nhã Hiền huynh, chiến tranh đã kết thúc, Hạ quân đã thất bại, toàn bộ ba trăm ngàn quân huyện Nhạc Thọ đã đầu hàng. Lưu Hắc Thát cũng qua sông đầu hàng Lý Mật, bây giờ toàn bộ Hà Bắc đã bị quân Tùy chiếm lĩnh, ta tới chính là muốn nói với Nhã Hiền huynh một tiếng.

Những lời này khiến đầu tường thành ồ lớn, mấy trăm đao phu xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ít ngươi lui lại phía sau vài bước. Sát khí trong lòng các đao phủ biến mất, xuất hiện một rối loạn nhỏ.

Cao Nhã Hiền nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Vậy Vương gia đâu? Vương gia đi đâu rồi?

Trình Giảo Kim cảm nhận được sự thay đổi của binh sĩ quân địch, bắt đầu trở nên yếu đuối khiếp nhược. Điều này khiến trong lòng anh ta hiện lên một tia hi vọng. Từ phía sau, anh ta lấy trong túi vải ra một cái đầu người, giơ lên cao nói:

- Vương gia các ngươi ở đây!

Binh sĩ xung quanh đều ồ lên kinh hãi, tất cả mọi người đều thấy rõ, đầu người trên mặt cắm một mũi tên, chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của bọn họ. Điều này khiến trong lòng mọi người đều nảy sinh ý niệm đại thế đã mất.

Nguyên Quân Minh đứng bên ngăn cản đã muộn, trên đường đi hắn quên không nói với Trình Giảo Kim, tính tình Cao Nhã Hiền vô cùng dữ dằn. Làm việc không lo tới hậu quả, hẳn là trước tiên phải thu phục y, sau mới tiết lộ đầu Đậu Kiến Đức giả, không ngờ Trình Giảo Kim lúc này lấy ra, trong lòng y vô cùng lo lắng. Tay không khỏi đặt lên chuôi đao.

Trình Giảo Kim tự có điểm khôn khéo của anh ta, anh ta biết đầu Đậu Kiến Đức dễ dàng tạo nên mâu thuẫn gay gắt, nếu sau khi vào thành mới lộ đầu người, chẳng may Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ không còn đường chạy. Không bằng hiện tại lấy ra, cho dù Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ còn có hi vọng chạy thoát.

Nếu như xuất đầu người, Cao Nhã Hiền không trở mặt, y tiếp nhận hiện thực quân Hạ bị diệt, chuyện tình phía sau có thể đàm phán.

Cao Nhã Hiền chằm chằm nhìn đầu Đậu Kiến Đức, khuôn mặt trướng đỏ bừng, một hồi sau, y nói một câu:

- Đưa đầu ta xem!

Trình Giảo Kim giao đầu cho một tên binh sĩ, hai tay anh ta nắm lấy cán búa, khóe mắt lóe ra dư quang cảnh giác nhìn động tĩnh đao phủ xung quanh. Nếu bất ổn, anh ta sẽ lập tức bổ ra.

Binh sĩ chạy tới đầu tường thành, giao đầu Đậu Kiến Đức cho Cao Nhã Hiền, Cao Nhã Hiền cầm lấy đầu người, chỉ thấy một mũi tên bắn vào mũi. Quả thực chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của y, toàn thân y bỗng nhiên run lên, trong lòng bắt đầu bốc lên ngọn hỏa báo thù thay Đậu Kiến Đức.

Y khàn giọng hét lớn:

- Báo thù cho Vương gia!

Y vừa dứt lời, một mũi tên bỗng nhiên từ phía sau phóng tới. Một phát bắn trúng yết hầu y, tên xuyên qua yết hầu, Cao Nhã Hiền khó chịu kêu một tiếng, đầu người trong tay rơi xuống đất.

Y dùng tay bóp chặt yết hầu, chậm rãi xoay người, chỉ thấy một người đứng phía sau y cánh hai mươi bước, trên tay cầm cung tiễn. Chính là phó tướng của y Lưu Nhã.

Con mắt Cao Nhã Hiền trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Ngón tay y chỉ về phía Lưu Nhã, nhưng không thể nói thành lời.

Lưu Nhã lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi không chết, ba vạn huynh đệ đều phải chôn cùng với ngươi!

Anh ta lại giương cung bắn một phát trúng ngực trái Cao Nhã Hiền. Máu bắn tung tóe, Cao Nhã Hiền lảo đảo, lùi về phía sau hai bước, từ đầu thành rơi xuống phía dưới, “tõm!” Rơi xuống sông bảo vệ quanh thành.

Lúc này mấy trăm thân binh của Cao Nhã Hiền mới phản ứng, bọn họ hét lớn một tiếng, giơ đao đánh về phía Lưu Nhã, nhưng trên hành lang hiện ra mấy trăm binh sĩ, cùng thân binh chém giết tại chỗ.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy trăm đao phủ dưới thành không biết làm thế nào, đều lui lại phía sau. Trình Giảo Kim nhân cơ hội này quay đầu ngựa, chạy về phía tây hơn trăm bước. Nguyễn Quân Minh cùng các binh sĩ khác bắt đầu chạy theo.

- Nguyễn tướng quân, đây là chuyện gì?

Trình Giảo Kim khó hiểu, vội vàng hỏi Nguyên Quân Minh.

Trong mắt Nguyễn Quân Minh lộ vẻ kinh ngạc, sau một hồi nói:

- Y là Lưu Nhã, quân địch phát sinh nội chiến.

Gã liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, quân tùy tùng đi theo đều là tướng sĩ tâm phúc, quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là vận khí tốt. Không ngờ chuyện tình nội chiến này anh ta cũng có thể gặp.

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:

- Ta nói! Đây chính là huyện Phi Hồ, ta được phong làm bá tước huyện này, thổ địa gia làm sao không nể mặt ta một điểm?

Sau một khắc, trận chiến trên đầu tường thành dần dần lắng xuống, cửa thành từ từ mở, một đội binh sĩ từ bên trong thành đi ra, dẫn đầu là một viên đại tướng. Xích quấn trên thân, hai tay trói sau lưng, chính là phó tướng Lưu Nhã, anh ta quỳ trước cửa thành hô lớn:

- Tội tướng Lưu Nhã nguyện ý quy hàng triều Tùy, vì Sở Vương điện hạ dốc sức phục vụ!

Trong lòng Trình Giảo Kim thầm khen, đây mới chính là người thông minh, không đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì, thành thực quy hàng, thái độ thành khẩn, người như vậy sau này mới có tiền đồ.

Trình Giảo Kim vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến đến nâng Lưu Nhã dậy, giúp anh ta cởi dây thừng, cởi y bào của mình rồi mặc cho anh ta, trấn an anh ta nói:

- Ta phụng mệnh Sở Vương điện hạ, đặc biệt tới chiêu hàng các ngươi, chủ yếu muốn giảm chết chóc, bảo toàn tính mệnh các huynh đệ. Lưu tướng quân hiểu đại nghĩa, khiến người ta phải khâm phục. Ta sẽ bẩm báo lên Sở Vương. Lưu tướng quân sẽ được dân chúng Hà Bắc kính ngưỡng, lưu danh thiên thu.

Lưu Nhã mừng rỡ, sứ Tùy này thoạt nhìn tuy vừa đen vừa xấu, nhưng ăn nói rất lễ nghĩa, lời nói đều khiến người ta phải lắng nghe. Đây mới chính là người biết ăn nói.

- Mời sứ giả vào thành nghỉ ngơi, kỵ binh phân phối khắp nơi, ta sẽ triệu tập chúng tướng, nói rõ tình hình. Buổi chiều ngày hôm nay chính thức quy hàng quân Tùy!

Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành huyện Dịch, đại tướng Lưu Nhã thống lĩnh ba vạn kỵ binh chính thức quy hàng quân Tùy. Đây chính là đội quân cuối cùng của Đậu Kiến Đức tại Hà Bắc, đội quân này đầu hàng, tiêu chí thống trị Hà Bắc của Đậu Kiến Đức kết thúc. Quận huyện Hà Bắc ngoại trừ thành An Dương, toàn bộ đều nhập vào bản đồ triều Tùy.

Nhưng tại triều Tùy, cần thời gian nhất định để truyền tin, chiến sự Hà Bắc kết thúc, thường thường phải sau nửa tháng mới truyền khắp thiên hạ, trong khi truyền tin, thường thường sẽ phát sinh rất nhiều hài kịch.

Huyện Chúc A quận Tề. Vài ngày trước, một vạn quân đội đóng quân trên cánh đồng tại huyện Chúc A cách Hoàng Hà khoảng năm dặm. Đây chính là quân đội Thanh Châu cát cứ thế lực Từ Nguyên Lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.