Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 2 - Chương 42: Lộ rõ tài năng




Một nữ hộ binh ở bên cạnh định đem mũi tên đi, La Sĩ Tín vội vàng nói:

- Để mũi tên lại!

Y nhận mũi tên từ trong tay nữ hộ binh, lại bất ngờ phát hiện trên thân mũi tên có khắc chữ, trong lòng nao nao liền để sát mà nhìn, trên thân mũi tên có khắc ba chữ: "Đậu Tuyến Nương".

"Nữ tướng kia họ Đậu à?" La Sĩ Tín thầm nghĩ, "Không biết cô ta có quan hệ thế nào với Đậu Kiến Đức?"

Bên trong đám tù binh cũng không phát hiện ra bóng dáng của cô ta, hẳn là cô ta đã thoát rồi. La Sĩ Tín thầm hận, bản thân mình bị một nữ nhân làm bị thương, bất luận thế nào cũng không thể để người khác biết được chuyện này.

La Sĩ Tín lo lắng nhất là bởi vì chuyện này mà mất đi cơ hội chiến đấu, cho nên y vội vàng nói với quân y:

- Lý quân y, ta đây cũng chỉ bị thương da thịt, đâu cần phải nghỉ ngơi tới hơn mười ngày, hai ba ngày là được rồi.

Lão quân y cũng hiểu tâm tư của y, vì vậy cười nói:

- Mấu chốt là mũi tên này không có độc, cũng không có tổn thương gân cốt, không nghiêm trọng, thế nhưng hai ba ngày quá ngắn, ít nhấp phải mười ngày.

- Tướng quân, tổng quản đến ạ!

Bên ngoài truyền tới thông báo của thân binh.

La Sĩ Tín liền tranh thủ cất mũi tên đi, đồng thời nói với quân y:

- Ngàn vạn lần đừng nói hơn mười ngày đấy nhé!

Quân y cười khổ lắc đầu. Cửa lều được vén lên, Dương Nguyên Khánh bước vào.

- Khí sắc dường như cũng không tệ lắm nhỉ!

Dương Nguyên Khánh cẩn thận liếc mắt dò xét, tủm tỉm nói.

Quân y ở bên cạnh cười nói:

- Máu ra không nhiều lắm, cũng là La tướng quân có khí lực cường kiện, cho nên vấn đề cũng không lớn.

La Sĩ Tín thầm cảm kích quân y. Y hơi vận động cánh tay, nói:

- Mũi tên chỉ làm thương da thịt, chỗ tổn thương nho nhỏ như muỗi đốt mà thôi, quân y nói, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba ngày là được.

Quân y ở bên cạnh mặt mũi trắng bệch, mình khi nào nói qua hai ba ngày là được, lão không dám ở lại nữa, liền hàm hồ nói tĩnh dưỡng vài ngày liền cáo lui.

Dương Nguyên Khánh há lại tin tưởng lời nói của La Sĩ Tín, há chỉ cần hai ba ngày, cho dù trúng tên ở chỗ bình thường nhất cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng.

- Tiểu tử ngươi cũng không cần phải thể hiện, ta biết thừa rồi, lần này ngươi đoạt được dốc Thất Lý, ta sẽ ghi ngươi công đầu. Ngươi cũng không cần phải tranh công với người khác, nhường cơ hội cho người khác đi, tĩnh dưỡng cho tốt vào. Đừng để cánh tay lưu lại di chứng, ngươi hẳn là hiểu ý ta chứ?

Dương Nguyên Khánh là sư huynh của La Sĩ Tín, lời hắn nói, La Sĩ Tín không dám không nghe, hơn nữa võ nghệ của hai người đều là từ đời nọ truyền sang đời kia, Dương Nguyên Khánh hiểu rõ mười ba thức đao pháp của Trương Tu Đà, mấu chốt chính là sức vận dụng, nếu như cánh tay bị thương, sức mạnh không phát huy được điểm tinh diệu.

Điểm này trong lòng La Sĩ Tín cũng minh bạch, trong lòng y cũng có một tia lo lắng, vì vậy đành cúi đầu, không dám cứng rắn biện luận.

Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ lên vai yn. Thấm thía nói:

- Tĩnh dưỡng thật tốt để đối phó với Lý Mật, đó mới chính là kẻ thù của ta và ngươi.

La Sĩ Tín yên lặng gật đầu, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, bèn cười nói:

- Ngày hôm qua ta nhận được thư nhà, Vương Phi nói muốn giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự, là nữ nhi của Thái Thường Thiếu Khanh, tên Tiết Thu. Năm nay vừa tròn mười bảy, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo đều tốt, thế nào, có trở lại gặp một lần không?

La Sĩ Tín lắc đầu:

- Tài tử xứng giai nhân, đệ không phải tài tử, không thích hợp với nàng, xin tổng quản chuyển cáo với Vương Phi, cảm ơn ý tốt của Vương phi, đệ tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện này.

- Ngươi nên nghĩ kỹ, ngươi đã hai mươi bốn tuổi rồi, chung quy không thể sống mãi trong hồi ức, đại trượng phu không thể không lấy vợ, cho dù ngươi không nghĩ vì mình, cũng phải nghĩ vì phụ thân cùng tổ phụ đã mất, để có người nhang khói cho tổ tiên.

La Sĩ Tín cúi đầu, sau nửa ngày nói:

- Để cho đệ suy nghĩ một chút có được không!

- Được! Chúng ta chờ tin của ngươi, thế nhưng không thể kéo dài, cho dù không đáp ứng cũng nói sớm một chút, không nên làm trễ nãi người ta.

Dương Nguyên Khánh lại dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi. Dương Nguyên Khánh vừa đi, Trình Giảo Kim đã lén lút lẻn vào.

- Tiểu tử, nghe nói ngươi gặp vận đào hoa?

Trình Giảo Kim cười rất mập mờ.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó, đào hoa cái gì!

La Sĩ Tín tức giận nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau à, trong nhà có nương tử mà cả ngày vẫn còn đi thanh lâu, rời xa nữ nhân là ngươi sống không được.

- Đi đi! Ta mới nói một câu mà ngươi đã đáp tận mười câu.

Lúc trước tại huyện Lịch Thành Trình Giảo Kim đã có quan hệ rất tốt với La Sĩ Tín, mỗi lần Trình Giảo Kim bị Trương Tu Đà trách phạt đều là La Sĩ Tín đi xin giúp, tuy nhân duyên của Trình Giảo Kim rất không tồi, nhưng anh ta cũng đã có giao tình thực sự với La Sĩ Tín.

Trình Giảo Kim nháy mắt mấy cái, lại cười hì hì nói:

- Ta nghe nói tiểu tử ngươi không ngờ bị nữ nhân bắn bị thương, bình sinh lần đầu tiên bị thương, không ngờ là trên tay nữ nhân, quả thực thú vị.

La Sĩ Tín giật nảy mình, chuyện này y đã giấu rất kỹ, ngay cả Bùi Hành Nghiễm cũng không biết, Trình Giảo Kim tại sao lại biết?

- Là ngươi nghe ai, trên chiến trường há có thể bị nữ nhân bắn bị thương? Thật sự là cực kỳ buồn cười!

- Tiểu tử ngươi còn muốn gạt ta, ngươi quên quan hệ của ta với mấy tên thân binh của ngươi thế nào rồi à?

Trình Giảo Kim bĩu môi, ánh mắt quét qua, liền nhìn thấy mũi tên trên bàn, ánh mắt của anh ta phải nói là rất độc, liếc mắt đã thấy trên mũi tên có khắc chữ, anh ta duỗi tay cầm lấy mũi tên nhìn nhìn, sau một lát liền cười nói:

- Đậu Tuyến Nương, đoán chừng là nữ nhi của Đậu Kiến Đức đây! Không ngờ có thể bắn ra mũi tên từ khoảng cách trăm bước, nữ nhân này không đơn giản a!

La Sĩ Tín không nhịn được, có chút thẹn quá hoá giận, thoáng cái cướp lại mũi tên:

- Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Ở đây không chào đón ngươi.

Trình Giảo Kim chắp tay sau đít, con mắt ti hí nhìn nhìn nóc lều:

- Tốt lắm! Ta đi tìm người nói chuyện phiếm, bản thân ta miệng rộng, ngươi cũng biết rồi đấy, nếu không lầm thì đêm nay tất cả mọi người sẽ chạy tới đây an ủi ngươi.

Nói xong anh ta liền xoay người rời đi, khóe mắt còn liếc về phía La Sĩ Tín, La Sĩ Tín lại không thể làm gì, đành chịu thua nói:

- Được rồi! Ta thừa nhận bị một nữ tử bắn trúng, cầu Tứ ca giữ bí mật giúp ta.

Năm đó ở dưới trướng Trương Tu Đà, Tần Quỳnh là đệ nhất tướng, Cổ Vụ vốn là thứ hai, Ngưu Tiến Đạt là tướng thứ ba, Trình Giảo Kim xếp thứ tư, cho nên La Sĩ Tín một mực gọi anh ta là Tứ ca.

Trình Giảo Kim đột nhiên xoay người, trên mặt tươi như hoa:

- Ái chà chà! Bị nữ nhân gây thương tích, đây chính là năm hạn đó nha! Phải mất của mới có thể thoát khỏi tai ương, ngươi nói có đúng không?

La Sĩ Tín minh bạch ý của anh ta, chỉ đành thở dài một tiếng, duỗi ra năm ngón tay:

- Năm trăm lượng bạc, chuyện này ngươi giữ kín cho ta.

Trình Giảo Kim giảo hoạt cười nói:

- Thanh danh của tiểu tử ngươi há chỉ có giá năm trăm lượng, ít nhất là tám trăm lượng.

La Sĩ Tín oán hận nói:

- Chỉ có năm trăm thôi, ngươi còn dám đòi thêm một đồng, ta sẽ nói cho chị dâu việc ngươi đi thanh lâu.

- Tên nhóc ngươi tại sao không có chút tình cảm huynh đệ nào vậy, được rồi! Năm trăm thì năm trăm.

Trình Giảo Kim cười hì hì lấy ra một tấm vải đỏ đưa cho anh ta:

- Đây là thứ ta chuẩn bị cho ngươi.

La Sĩ Tín giật mình hỏi:

- Làm cái gì vậy?

Trình Giảo Kim mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng nổi nhìn La Sĩ Tín, phảng phất như La Sĩ Tín mới tòng quân vậy, anh ta tiếc hận nói:

- Bị nữ nhân gây thương tích, đó cũng không phải là việc tốt đẹp gì, thắt trên lưng, ít nhất phải một năm đấy, đây là quy củ trên chiến trường, không ngờ ngươi lại không biết?

La Sĩ Tín cũng từng nghe nói qua chuyện này, chẳng qua là y cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt khoa trương của Trình Giảo Kim, bán tín bán nghi tiếp nhận tấm vải đỏ:

- Thực sự có loại thuyết pháp này sao?

Trình Giảo Kim chẳng thèm ngó tới bĩu môi:

- Tiểu tử ngươi không hiểu sao! Loại chuyện này không ai nói cho đâu, thế nhưng trong lòng mọi người đều minh bạch, từ thời lão nhân lưu truyền tới nay, chuyện này ngươi cứ nghe ta, buộc hẳn vào da thịt ấy, ngoại trừ lúc tắm rửa, còn lại không thể tháo ra, ít nhất phải một năm mới có thể xóa xui.

- Ta biết rồi, ngươi đi đi!

Trình Giảo Kim xảo trá kiếm năm trăm lượng bạc, anh ta rất đắc ý bước thẳng ra ngoài. La Sĩ Tín cầm tấm vải đỏ ngồi yên lặng, sau nửa ngày mới cười khổ lắc đầu, ném tấm vải qua một bên, trong lúc vô tình bàn tay lại động vào mũi tên kia, y cầm mũi tên lên tinh tế đánh giá lại một lần nữa.

Ba chữ "Đậu Tuyến Nương" trên thân tên vô cùng rõ ràng, trong đầu y lập tức xuất hiện ấn tượng về nữ tử kia, cặp mắt sáng ngời mà tràn đầy sát khí, sáng đến độ làm cho y khó có thê quên, phảng phất như một vết đao thật sâu khắc trong lòng y vậy.

Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh liên tiếp nhận được hai tin cấp báo, Lý Thế Dân suất mười vạn quân Đường từ quận Thượng Lạc tới Vũ Quan, phát động tiến công với Nam Dương Chu Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.