Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 2 - Chương 39: Dấu vết ngày xưa




Nguồn: Mê truyện

Lúc này, một tên binh sĩ thẩm vấn chạy tới báo:

- Trình tướng quân, lại có tin tình báo mới, Đậu Kiến Đức đã được phong làm Hạ vương.

Trình Giảo Kim chấn động tinh thần:

- Là ai phong, hay là tự phong?

- Cụ thể còn không biết, tù binh nói, cờ xí của bọn họ đã đổi thành Hạ, gọi là Hạ quân.

Tin tình báo lần này ngược lại không tệ lắm, Trình Giảo Kim lập tức lên tinh thần, nói với Tiêu Diên Niên:

- Ngươi theo ta trở về!

Tiêu Duyên Niên cắn môi nói:

- Thế thúc, cháu còn muốn dò xét địa hình sau đó mới trở về.

Trình Giảo Kim thầm nghĩ hẳn cũng không có gì nguy hiểm, liền gật gật đầu:

- Tùy ngươi. Thế nhưng phải nhanh rồi trở về đấy.

Anh ta lại phân phó vài lão binh:

- Con mắt phải lanh lẹ cơ trí một chút, gặp chuyện không hợp lý phải lập tức bỏ chạy, chất nhi của ta sẽ giao cho các ngươi. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lão tử sẽ lột da các ngươi đó.

Phân phó xong, Trình Giảo Kim liền nhảy lên lưng ngựa. Mang theo vào tên lính chạy gấp về phía quận Trác.

Tiêu Diên Niên nhìn Trình Giảo Kim đi xa, y lại nhìn mấy tên tù binh trên sườn núi, có phần khó xử nghĩ: "Phải xử lý bọn chúng thế nào đây?

Thám báo của quân Tùy lại không chút do dự, một đao giết chết toàn bộ tù binh, rồi chôn ngay tại chỗ.

Trong đại doanh quân Tùy, Dương Nguyên Khánh nghe Trình Giảo Kim báo cáo, hắn cũng đã nhận được tin này từ tổ thám báo khác, trên quân kỳ của Đậu Kiến Đức viết một chữ "Hạ" lớn. Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi hỏi Lý Tĩnh:

- Tư Mã cảm thấy việc Đậu Kiến Đức phong Hạ vương là có ý gì?

Lý Tĩnh suy nghĩ một chút nói:

- Đậu Kiến Đức là nhân vật tương đối ít nổi danh, lúc đại chiến cùng chúng ta, hắn không có khả năng tự phong Hạ vương, sẽ làm Lý Mật tức giận. Ta cảm thấy chỉ có một khả năng, danh hiệu Hạ vương này chính là do Lý Mật phong.

- Ý của ngươi chắc là chính xác rồi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

Lý Tĩnh vừa cười vừa nói:

- Chúng ta không ngại tiếp tục kéo dài xuống. Lý Mật chiếm được Hoàng Trường Tôn và Tiêu Hậu, mặc dù không có ảnh hưởng gì đối với chúng ta cùng triều Đường, nhưng lại có ảnh hướng đối với các thế lực Đậu Kiến Đức, Chu Kiệt, Đỗ Phục Uy, Từ Nguyên Lãnh, Mạnh Hải Công. Ty chức nghĩ Đậu Kiến Đức vì tự cho mình đường lui, hẳn là thần phục Lý Mật, cho nên Lý Mật mới lấy danh nghĩa Dương Đàm phong cho hắn là Hạ vương.

Dương Nguyên Khánh lẳng lặng nghe Lý Tĩnh phân tích, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, hắn bước nhanh tới sa bàn, nhìn chăm chú quận Tề rồi chậm rãi nói:

- Ta có một loại trực giác, nguyên nhân mà Đậu Kiến Đức thần phục Lý Mật rất có thể là muốn rút lui tới phía nam Thanh Châu.

- Rất có loại khả năng này, có cần lệnh cho Từ Thế Tích chặn đầu Đậu Kiến Đức tại Hoàng Hà hay không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:

- Chặt đứt đường lui của hắn, hắn ngược lại sẽ tử chiến đến cùng, không bằng lưu một con đường sống, để xem ý chí của hắn có kiên định không.

Lý Tĩnh tuy nhìn thấu quan hệ giữa Đậu Kiến Đức cùng Lý Mật, thế nhưng cũng không lo về chuyện này lắm, hắn khẽ chau mày nói:

- Thật ra điều ta lo lắng chính là quân Đường, chúng ta tiến công Hà Bắc trên quy mô lớn, Hà Đông lại trống không, quân Đường có thể dùng kỳ binh đánh lén Thái Nguyên hay không. Tổng quản, phía Hà Đông chúng ta không thể không phòng.

- Điểm này ta cũng đã suy nghĩ đến, ta cũng đã lệnh cho Vương Quân Khuếch lĩnh một vạn quân thủ ở quận Diên An, Tạ Ánh Đăng lĩnh một vạn quân thủ ở Thái Nguyên, còn có một vạn binh của Thôi Phá Quân thủ ở quận Hà Đông, ta lại lệnh năm nghìn quân tại Phong Châu xuôi nam hình thành thế tam giác với quận Linh Vũ, cùng quận Diên An, nếu như quận Hà Đông gặp nguy, bốn vạn đại quân của Từ Thế Tích có thể tùy thời trở lại quận Hà Đông, đừng nói là kì binh, cho dù bọn họ có xuất binh đại quy mô cũng chưa chắc chiếm dược nửa điểm ích lợi gì.

- Nhưng ta cảm thấy bọn họ nhất định sẽ có hành động, chiến lược đánh Hà Bắc của chúng ta cũng không phải bí mật, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu.

Lý Tĩnh vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình.

Lý Tĩnh kiên trì khiến cho Dương Nguyên Khánh tỉnh táo lại, hắn chắp tay sau đít đi vài bước, ánh mắt dừng lại ở ngoài lều:

- Có lẽ nói không chừng là nhằm vào chúng ta.

Ba ngày sau, quân Bắc Lộ của quân Tùy cùng quân Tây Lộ đồng thời đẩy mạnh về phía quận Hà Gian, Dương Nguyên Khánh lĩnh xuất sáu vạn đại quân vây quanh huyện Văn An, năm nghìn quân coi giữ huyện Văn An đầu hàng, quân Tùy tiếp tục xuôi nam tiến công huyện Bình Thư, tướng canh giữ huyện Bình Thư quá sợ hãi mà bỏ chạy, lúc này Đậu Kiến Đức mới ý thức được nguy cơ phân binh thủ thành là không có lợi, y lập tức rút về đóng quân tại các huyện, đem 300 ngàn đại quân tập kết tại tuyến thành Nhạc Thọ.

Mười tám tháng hai, Tần Quỳnh cùng La Sĩ Tín suất lĩnh bốn vạn quân Tây Đường tiến công chiếm thành Hà Gian, quân Bắc Lộ lập tức xuôi nam, tụ hợp với quân Tây Lộ tại thành Hà Gian, mười vạn đại quân Tùy tiến hành chỉnh hợp tại thành Hà Gian, giằng co với ba trăm ngàn quân Hạ, mây đen chiến tranh càng ngày càng dày đặc, đã tới hồi hết sức căng thẳng.

Bảy ngày tang phục tại thành Trường An đã chấm dứt, ngoại trừ cửa lớn quan phủ còn tiếp tục đeo tang ra, người dân thường cũng đã bỏ áo bố trắng, bắt đầu cuộc sống bình thường, mà đúng lúc này, một tin kinh người từ quận Nam Dương truyền đến, sứ giả triều Đường Đoàn Xác cùng mấy chục tên tùy tùng phụng mệnh đi khuyên Chu Kiệt Nam Dương ra hàng đã bị Chu Kiệt nuốt sống.

Tin tức này làm Trường An rung động, kích khởi lửa giận của dân chúng Trường An, mấy vạn dân chúng đến trước Chu Tước Môn yêu cầu triều đình xuất binh tới quận Nam Dương giết chết kẻ ăn thịt người Chu Kiệt.

Phủ Tần vương, Lý Thế Dân đang cùng phụ tá Phòng Huyền Linh thương lượng thế cục trước mắt.

Những ngày này tâm tình của Lý Thế Dân thập phần uể oải, phụ hoàng lấy cớ tang sự loại bỏ phương án xuất binh Hà Đông, trong lòng của y cũng minh bạch, đây là bởi vì do trọng thần trong triều đình liên kết gây áp lực cho phụ hoàng, khiến cho phụ hoàng không thể không tiếp nhận phương án của bọn y: tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước, để binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn nội chính.

Thông qua chuyện này. Lý Thế Dân mới cảm thấy sâu sắc thế lực yếu kém của mình trong triều đình. Thái tử tự cho mình cái danh đại nghĩa ở khắp nơi, khiến cho tám phần triều thần ủng hộ, cho nên đề xuất xuất binh Hà Đông, vốn chỉ là tranh luận bí mật, thế nhưng không biết tại sao, cả triều đều biết chuyện này. Đại bộ phận triều thần đều ủng hộ thái tử, giương ngọn cờ "dùng tín lập quốc", khiến cho Lý Thế Dân rất bị động, trên lưng lại còn mang tội danh bội bạc.

Đương nhiên Lý Thế Dân biết, đây chính là do thái tử gây nên, mang danh nghĩa ký kết hiệp nghị của triều Tùy, chính mình muốn xé bỏ hiệp nghị này, không thể nghi ngờ chính là điểm ô danh dự triều đình, thái tử lợi dụng điểm này xảo diệu kích khởi lòng bất mãn của triều thần đối với Lý Thế Dân y.

Thông qua chuyện này, khiến cho Lý Thế Dân cũng lĩnh giáo được thủ đoạn mưu quyền của huynh trưởng Kiến Thành, y vẫn còn non một chút.

Vài ngày trước Phòng Huyền Linh vẫn luôn lo việc phân phối dê bò, hôm quá mới gấp gáp trở về. Biết được tình huống này, gã lập tức ý thức được việc Lý Thế Dân xử lý chuyện này có phần lỗ mãng, y làm như vậy không thể nghi ngờ là khiến cả triều đình đối lập với mình. Trên phương diện chính trị đã mất điểm.

Chuyện này hẳn là trước tiên nên tạo ra sự kiện quân Tùy bội ước, sau đó lại đưa ra đề nghị xuất binh Hà Đông, như vậy ý kiến phản đối của triều đình cũng không quá kịch liệt. Thái tử cũng không có cái cớ để nói ra nói vào, Lý Thế Dân vẫn còn trẻ, trên phương diện chính trị vẫn chưa đủ thành thục.

Việc đã đến nước này, Phòng Huyền Linh cũng không muốn mắng mỏ Lý Thế Dân, gã liền an ủi:

- Điện hạ, sự tình cũng đã qua, không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện tại quận Nam Dương chính là một cơ hội, nếu như điện hạ có thể bắt được cơ hội này, bất luận là triều đình hay dân gian, đều xác lập uy vọng thật lớn cho điện hạ.

- Ý của tiên sinh là để ta suất quân đánh quận Nam Dương?

Lý Thế Dân hỏi.

- Không chỉ có như thế!

Phòng Huyền Linh mỉm cười:

- Hiện tại quân Tùy đang toàn lực đánh Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc, Dương Nguyên Khánh không rảnh quan tâm tới phương nam, cơ hội này chúng ta há có thể không lợi dụng? Chu Kiệt trang bị lạc hậu, sĩ khí thấp, dân tâm không theo, một trận chiến có thể đánh tan.

Lý Thế Dân đột nhiên minh bạch ý tứ của Phòng Huyền Linh:

- Ý của tiên sinh là Tiêu Tiển tại phương nam?

Phòng Huyền Linh gật nhẹ đầu:

- Đúng là ý này, ta nghe Tiêu Tiển tru sát công thần, khiến quân thần mất đoàn kết, hiện tại Bà Dương lại đang giao chiến cùng Lâm Sĩ Hoằng, phía tây trống không, điện hạ nên đề nghị với thánh thượng mệnh cho Lý Hiếu Cung từ Đông Xuyên xuất mười vạn binh đi Tỷ Quy Đạo, tiến thẳng tới quận Di Lăng, điện hạ lại dẫn theo mười vạn quân ra Vũ Quan, sau khi đánh bại Chu Kiệt, trực tiếp thẳng hướng tới Tương Dương, thừa cơ hội Tiêu Tiển bị Lâm Sĩ Hoằng chế trụ, nhất cử cướp lấy Kinh Tương, thực lực của triều Đường chúng ta nhất định sẽ được tăng cường lớn, đủ để chống lại triều Tùy, điện hạ, trận chiến này nếu không bắt lấy cơ hội, chúng ta hối hận thì đã muộn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.