Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 2 - Chương 38: Bên giảm bên tăng




Nguồn: Mê truyện

Dương Nguyên Khánh cười mà không nói, chỉ hỏi Bùi Hành Nghiễm:

- Bùi tướng quân đối với võ nghệ của mình rất tự tin, vậy tướng quân cho rằng tướng quân cùng La Sĩ Tín, ai hơn ai?

- Đương nhiên là ty chức cao hơn một bậc.

Bùi Hành Nghiễm tự tin đáp.

- Thế nhưng ta cũng đã hỏi qua La Sĩ Tín, y cũng tự tin nói, võ nghệ của y cao hơn tướng quân. Vậy phải làm sao bây giờ?

- Vậy thì thi đấu một lần xem ai cao ai thấp!

Lúc này, Lý Tĩnh mới minh bạch ý tứ của Dương Nguyên Khánh, cười vỗ vai Bùi Hành Nghiễm giải thích nói:

- Ý của tổng quản là, trọng giáp kỵ binh cùng trọng giáp bộ binh không thể mang ra thi đấu. Các tướng sĩ đều nghĩ quân đội của mình là mạnh nhất, nếu sau khi tỷ thí, tất phải có một đội thắng. Đội thắng không nói làm gì đội bại sẽ bị đả kích. Không bằng bảo trì một loại thần bí, khiến quân đội hai quân đều nghĩ mình cực mạnh. Cứ để bọn họ nghĩ vậy. Bùi tướng quân cùng La tướng quân cũng như thế.

Dương Nguyên Khánh ha hả cười:

- Lý Tư Mã biết lòng ta!

Bọn họ vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới lều lớn trung quân. Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh:

- Ra lệnh cho các cấp thiên tướng trở lên tập trung trong lều lớn, ta có lời muốn nói.

Đại doanh quân Tùy đóng ở bờ Nam Hoàng Hà, cách quận Hà Gian khoảng năm mươi dặm. Lúc này, trong nội cảnh, huyện Văn An quận Hà Gian, có một nhóm kỵ binh thám báo khoảng hơn trăm người đang chậm rãi đi theo đường núi.

- Trình thế thúc, cha ta thực sự thiếu nợ ngươi năm trăm xâu tiền rượu sao?

Đi phía trước đội ngũ là tiểu tướng Tiêu Diên Niên khoảng mười bảy tuổi đang mang vẻ mặt nghi hoặc. Trong lòng y có chút không tin. Phụ thân y chưa bao giờ thiếu nợ ai, nhưng thấy trên mặt Trình thế thúc lộ vẻ nghiêm túc, y lại tin vài phần.

Trình Giảo Kim từ lần trước bị đánh một trăm quân côn, thương thế đã dần dần khỏi. Đang nhàn hạ, Dương Nguyên Khánh liền giao cho anh ta nhiệm vụ, là hướng dẫn Tiêu Diên Niên quen thuộc với thực chiến. Tiêu Diên Niên mặc dù học được bản lãnh thực sự từ phụ thân Vũ Văn Thành Đô, nhưng kinh nghiệm thực tiễn của y còn thiếu. Trình Giảo Kim tuy rằng làm người tương đối dối trá, nhưng kinh nghiệm của anh ta lại rất phong phú. Dương Nguyên Khánh không muốn Tiêu Diên Niên chết uổng trên chiến trường vì thiếu kinh nghiệm nên mới bảo Trình Giảo Kim dạy y.

Mấy ngày này, Trình Giảo Kim vẫn dẫn Tiêu Diên Niên đi thám báo ở quận Hà Gian. Dạy y không ít thứ. Tiêu Diên Niên xuất thân tướng môn, người còn trẻ, nhiều năm lại sinh hoạt trong huấn luyện nghiêm khắc của cha yn Vũ Văn Thành Đô, cho nên tính cách khá đơn thuần. Y rất tin mấy lời nói linh tinh của Trình Giảo Kim, đối với anh ta cực kỳ sùng bái.

Tuy nhiên nếu nói phụ thân y thiếu Trình Giảo Kim năm trăm tiền, Tiêu Diên Niên có điểm không quá tin tưởng. Trình Giảo Kim mỉm cười:

- Chuyện này là ta chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng không có ý đòi tiền ngươi. Ngươi không nên hiểu lầm.

Tiêu Diên Niên yên lặng gật đầu, chỉ chốc lát, lại hiếu kỳ hỏi:

- Cha cháu nói, ông ấy bình sinh chỉ thiếu nợ tổng quản. Những người khác không có nợ qua. Làm sao ông ấy có thể thiếu nợ thế thúc năm trăm điếu tiền. Cháu có điểm không rõ, thế thúc nói một chút xem. Nếu quả thật là như vậy, cháu nhất định sẽ trả lại cho thúc.

Lúc này, một gã binh sĩ tiến lên nháy mắt cười nói:

- Tiêu tướng quân, đừng nghe ngài ấy nói bậy. Ngài ấy đang lừa tướng quân đấy!

Trình Giảo Kim một một chưởng đánh vào binh sĩ, cười mắng:

- Cút qua một bên, cẩn thẩn lão tử bắt ngươi ngâm rượu.

Mọi người đều cười vang, Trình Giảo Kim lúc này mới đắc ý nói với Tiêu Diên Niên:

- Ngươi quen biết Dương Nguy à? Cái gã béo ấy.

Tiêu Diên Niên gật đầu:

- Cháu đã thấy qua ông ấy cưỡi một con lạc đà, không giống người thường.

- Chính là y, tiểu tử này được xưng là “Liều mạng tam lang”. Lúc còn trẻ là một kẻ suốt ngày ăn chơi đú đỡn ở kinh thành, cả ngày gây chuyện thị phi. Đại khái là vào năm Đại Nghiệp thứ hai, có một lần ta cùng y ở một quán rượu Lạc Dương uống rượu. Kết quả là phụ thân ngươi mang theo binh lính đi tuần tra mà đến. Lúc đó phụ thân ngươi được hoàng đế phong làm vị tướng đệ nhất thiên hạ. Điều này khiến Dương Nguy tiểu tử này không phục, chạy ra quán rượu đòi khiêu chiến. Kết quả bị phụ thân ngươi một cước đạp ngã vào một chiếc xe chở rượu, hỏng hơn mười vò rượu. Phụ thân ngươi nghênh ngang rời đi, sau cùng là chính ta phải bồi tiền rượu.

Tiêu Diên Niên khẽ cau mày:

- Nói như vậy, hẳn là tướng quân Dương Nguy thiếu tiền thúc mới đúng, không quan hệ gì đến cha cháu nha! Hơn nữa, mười vò rượu cũng không giá trị tới năm trăm xâu tiền.

- Phụ thân ngươi một chiêu Phượng Sí Lưu Kim Thang đánh ra, làm hỏng việc buôn bán của quán rượu, cắt đứt một cánh tay của người ta. Ta chỉ muốn bồi năm trăm xâu tiền thuốc men.

Tư tưởng Tiêu Diên Niên tuy rằng đơn thuần, nhưng người lại cực kỳ thông minh. Y nghi hoặc hỏi:

- Ngày hôm qua Trình thế thúc không phải nói. Năm Nhân Thọ thứ tư vốn được đứng thứ hai cuộc thi Võ Cử, nhưng bị người đánh bại, liền đau lòng mà rời khỏi Trường An. Không còn quay về Trường An và Lạc Dương, làm sao năm Đại Nghiệp thứ hai lại xuất hiện ở đầu đường Lạc Dương?

- Có thể là ta nhớ lầm thời gian. Ha ha! Con mẹ nó chuyện qua lâu rồi, không đề cập nữa! Không đề cập nữa!

Tiêu Diên Niên lại hiểu ra, y giảo hoạt cười:

- Thế thúc đang lừa cháu phải không?

Trình Giảo Kim ha ha cười, vươn tay vỗ vai Tiêu Diên Niên:

- Ta chỉ muốn cho ngươi mời ta uống rượu mà thôi. Ngươi mới chỉ là một cậu nhóc, sao có thể muốn đòi ngươi năm trăm xâu tiền? Đùa ngươi chút. Năm Nhân Thọ thứ tư ta và cha ngươi có gặp qua một lần, cùng y luận võ qua. Con mẹ nó, ta chỉ kiên trì được hai mươi mốt hiệp liền bại, nói ra lại mất mặt.

- Nhưng cha cháu nói qua, ngoại trừ tổng quản, chưa ai qua được ba hiệp của cha cháu.

Mọi người nghe thấy vậy cười ha hả. Đúng lúc này, một gã thám báo từ xa xa chạy tới hô to:

- Phía trước có một nhánh quân đội, chừng hơn năm nghìn người, đang hướng phía chúng ta mà đến, còn cách ba trăm bước.

Trình Giảo Kim biến sắc, lôi kéo Tiêu Diên Niên:

- Mau cùng ta lui!

Tiêu Diên Niên vội la lên:

- Thế nhưng thế thúc, chúng ta là thám báo.

- Đừng nói nhiều lời, trước bảo vệ tính mạng mới là thám báo.

Trình Giảo Kim điều khiển ngựa quay đầu lại mà đi. Tiêu Diên Niên bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo anh ta. Kỳ thực theo suy nghĩ của y, thám báo nên trốn đi rồi quan sát tình huống của quân địch. Sau đó mới nghĩ biện pháp bắt tù binh. Đằng này lại quay ngựa mà chạy, đâu giống quân Tùy?

Một đường chạy hơn mười dặm, mọi người chậm rãi dừng lại. Trình Giảo Kim lúc này mới nói với Tiêu Diên Niên:

- Ngươi phải hiểu được một điểm, quân địch cách chúng ta chỉ có ba trăm bước. Lúc này không nên mạo hiểm ẩn trốn. Đầu tiên bỏ chạy đã để kéo dài cự ly. Sau đó mới tính toán giám sát. Làm thám báo, quan trọng nhất là bảo trụ tính mệnh của mình, thứ hai mới là làm nhiệm vụ, nhớ kỹ đấy.

Một gã lão binh đứng bên bổ sung nói:

- Tiêu tiểu tướng quân, Trình tướng quân nói không sai. Làm một thám báo, nhiệm vụ hàng đầu là không bị kẻ địch bắt được. Bằng không tình báo của quân địch không dò được, trái lại làm tiết lộ việc quân cơ.

- Giống như trên chiến trường. Đầu tiên cần bảo trụ tính mệnh, mới có thể lập công báo quốc. Hơn nữa, tiểu tử ngươi không có anh em, ngươi nếu thống khoái mà chết, ngươi bảo tổng quản làm sao ăn nói với phụ thân ngươi? Mẹ của ngươi làm sao mà sống được?

Sắc mặt Trình Giảo Kim trở nên cực kỳ nghiêm khắc.

Tiêu Diên Niên yên lặng gật đầu:

- Trình thế thúc, cháu sẽ nhớ kỹ!

Trình Giảo Kim vỗ vai y, cười tủm tỉm nói:

- Ngươi đã gọi ta một tiếng thế thúc, đương nhiên ta sẽ dạy ngươi hết lòng.

Trình Giảo Kim từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, ném lên sườn núi. Bạc dưới ánh mặt trời chiếu lên rất là chói mắt.

- Thế thúc, làm cái gì vậy?

Tiêu Diên Niên không hiểu được hỏi.

Trình Giảo Kim ha hả cười:

- Đây là mồi câu. Đợi lát nữa quân đội đi qua, nhất định sẽ có binh sĩ len lén trở về nhặt.

Mồi câu của Trình Giảo Kim không mất đi hiệu lực, sau nửa canh giờ, vài tên binh sĩ lén lén lút lút chạy trở lại tìm tòi trên sườn núi, khi phát hiện ra một thỏi bạc, bọn chúng còn chưa kịp vui mừng hoan hô, hơn mười cây trường mâu lạnh toát đã vây quanh bọn chúng.

Lúc này Trình Giảo Kim bước ra, anh ta không nói một lời mà mất nửa ngày lục soát trên thân thể mấy tên lính để tìm thỏi bạc kia, lại thuận tiện kiếm lấy mấy xâu tiền, sau khi ước lượng liền đút vào ngực, lúc này anh at mới vung tay nói:

- Giải xuống dưới thẩm vấn đi!

Tuy không moi được gì nhiều tình báo từ vài tên tiểu binh, thế nhưng trong tình báo cũng có điểm quan trọng, năm ngàn người phải đi đóng giữ huyện Văn An, mà huyện Bình Thư ở phía nam cũng có năm ngàn người đóng giữ, những chỗ còn lại cũng có binh lính canh gác, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có từng ấy tin tình báo, Tiêu Diên Niên cũng có phần nhụt chí.

- Trình Thế thúc, chút ít tình báo này thật không có ý nghĩa, hay là chúng ta đi dò xét một chút về tình hình, sông xá để chuẩn bị cho đại quân xuôi nam.

Trình Giảo Kim cũng có phần buồn bực, vốn anh ta muốn đi huyện Văn An và huyện Bình Thư hưởng thụ một chút, thế nhưng tính toán này lại hỏng bét, anh ta đành ngáp một cái, nói:

- Để hai mươi huynh đệ đi dò xét cũng được, lão tử không đi cùng, ta trở về đi ngủ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.