Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 2 - Chương 25: Lấy tĩnh chế động




Nguồn: Mê truyện

- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Hiện tại lương thảo của chúng ta chỉ có thể duy trì năm ngày, lẽ nào chúng ta buông tha, bỏ chạy thành một cảnh tượng náo nhiệt?

Đậu Kiến Đức thẹn quá hóa giận, đứng lên gầm rú.

- Ty chức có thể hiểu sự cấp thiết chiếm được trọng kỵ binh của Vương gia, nhưng ty chức sợ là, cuối cùng kỵ binh cũng không lấy được, trái lại hao binh tổn tướng, cái được không đủ để bù đắp cái mất. Vương gia, người lúc này cần phải rất lý trí!

Khổng Đức Thiệu vẫn phản đối Đậu Kiến Đức xuất binh chiếm U Châu, nhưng Đậu Kiến Đức quyết tâm quá lớn, lời phản đối của gã không có hiệu quả. Gã cũng không thể làm gì khác, chỉ biết trầm mặc chờ cơ hội. Mà lúc này đây quân Tùy đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương, làm cho Đậu Kiến Đức trở nên bị động. Khổng Đức Thiệu liền biết đây chính là cơ hội của gã.

Gã lại tiếp tục khuyên nhủ:

- Ty chức lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh cùng La Nghệ hợp tác đối phó với Vương gia. Hiện tại quân đội của La Nghệ vẫn án binh bất động, quân đội của Dương Nguyên Khánh cũng án binh bất động. Ty chức hoài nghi giữa bọn họ đã đạt thành hiệp nghị bí mật, chuẩn bị liên hợp tấn công chúng ta. Hiện tại quân Tùy đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương cũng là một tín hiệu cho thấy Dương Nguyên Khánh cũng không phải không đạt được gì. Hắn lúc nào cũng ở sau lưng thao túng, lẽ nào hắn không nghĩ ra cùng La Nghệ liên hợp sao?

Khổng Đức Thiệu lời nói sắc bén, phân tích đúng vào trọng điểm khiến cho Đậu Kiến Đức có loại cảm giác vô lực. Y rốt cuộc cũng bắt đầy ý thức được chiến lược của mình thật sai lầm, không nên mạo muội nhúng tay vào chiến cuộc ở U Châu. Hiện tại dẫn tới tình huống đâm lao cũng phải theo lao.

Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, nhìn về phía ánh mặt trời xa xa. Y cũng không phải là cái tên phản loạn Ngụy Đao Nhi, mà là một người có tài trí mưu lược. Tuy y chỉ vì một lúc tham lam mà đi lầm đường, nhưng y đã khôi phục lại lý trí, sẽ ý thức được sai lầm của mình mà nỗ lực sửa chữa.

Đậu Kiến Đức thở dài:

- Có thể lời ngươi nói là chính xác. Nhưng bây giờ nếu vội vàng rút quân, nhất định sẽ lọt vào sự truy sát của Dương Nguyên Khánh và La Nghệ. Hiện tại ta đã đâm lao thì phải theo lao.

Khổng Đức Thiệu chờ chính là những lời nói này của Đậu Kiến Đức, gã lập tức tiến lên nói:

- Chỉ cần Vương gia quyết định lui binh, ty chức có kế sách nhất định bảo vệ Vương gia an toàn vô sự mà lùi lại.

Đậu Kiến Đức mừng rỡ:

- Ngươi nói mau, là kế sách gì?

…………

Phòng ngự bên trong U Châu thành có thể nói phân biệt rất rõ ràng. Quân đội của Hầu Mạc Trần Nghệ phụ trách Đông Thành cùng Bắc Thành. Quân đội của Tiết Vạn Quân phụ trách canh phòng Tây Thành cùng Nam Thành. Giữa hai người không có qua lại với nhau. Tuy rằng La Nghệ vẫn hết lòng hòa giải quan hệ của bọn họ nhưng tác dụng cũng không lớn, chẳng qua là không thèm nhìn nhau.

Tiết Vạn Quân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cũng có hơn chục năm tôi luyện trong quân đội và quan trường. Y đã không còn là viên thị vệ trẻ tuổi tràn đầy xốc nổi của Thái tử Dương Chiêu hơn chục năm trước, y tâm cơ bắt đầu trở nên thâm trầm, quyền lực bắt đầu trở nên lớn mạnh. Tuy rằng huynh đệ bọn họ cùng trợ giúp La Nghệ trở thành U Châu tổng quản, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ trở thành tâm phúc đáng tin của La Nghệ. Tại U Châu đối mặt với sự sống và cái chết, bọn họ mỗi người đều có ý nghĩ riếng của mình. Tiết Vạn Quân chủ trương đầu hàng Đường triều. Vì y và Phò mã Sài Thiệu của Đường triều có quan hệ cá nhân vô cùng tốt. Sài Thiệu đã hứa hẹn với hắn chức quan lớn về sau. Còn huynh đệ Tiết Vạn Triệt của y lại chủ trương đầu hàng triều Tùy, bởi vì gã cùng Dương Nguyên Khánh có tình bạn giao hảo khá tốt, hẳn là có thể được trọng dụng.

Hai huynh đệ mỗi người đều giữ ý kiến của mình không nhường nhau, nhưng cũng có một ý kiến khiến họ nhất trí, nếu như hai huynh đệ không đạt chung ý kiến trước thì bọn họ nhất định sẽ không tự ý hành động.

Lúc này, Tiết Vạn Quân trong lòng cũng rất lo nghĩ, huynh đệ của y bây giờ đang bị vây ở bên trong thị trấn Trác, tình huống không rõ. Hiện tại thế cục càng ngày càng khẩn trương, bọn họ không có cách nào mà liên hệ.

Tiết Vạn Quân đứng ở đầu tường, xa xa nhìn về phía Trác huyện, trong lòng tràn ngập sầu lo. Bước tiếp theo nên đi như thế nào?

Đúng lúc này, phía trên đường xa xa có hai gã kỵ binh hướng thành trì vội vàng chạy tới. Thân binh của Tiết Vạn Quân hô:

- Tướng quân, hình như là người truyền tin!

Tiết Vạn Quân cũng nhìn thấy hai gã kỵ binh tốc độ phi thường nhanh chóng, dường như có mang sứ mệnh rất trọng yếu. Y trong lòng có điểm bất an, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?

Chỉ chốc lát, hai gã kỵ binh chạy tới dưới thành, la lớn:

- Chúng ta phụng chỉ của Vương gia đến đây tìm Tiết tướng quân. Tiết tướng quân ở đâu?

Tiết Vạn Quân thò đầu ra khỏi thành, hỏi:

- Ta ở chỗ này, có chuyện gì?

Một gã kỵ binh giơ lên một tấm lệnh bài màu vàng:

- Vương gia có lệnh, mệnh lệnh cho Tiết tướng quân khẩn cấp tới trợ giúp Trác huyện. Trác huyện tình thế nguy cấp!

Người báo tin được mang vào thành, quân lệnh được giao cho Tiết Vạn Quân. Tiết Vạn Quân nhìn thoáng qua lệnh bài, dĩ nhiên là kim bài của La Nghệ. La Nghệ có ba lệnh bài màu vàng, chỉ có những trường hợp thời gian cực kỳ nguy cấp, La Nghệ mới sử dụng kim lệnh. Chuyện này chỉ có một số rất ít quan viên cao cấp trong U Châu là biết. Nếu như La Nghệ đã sử dụng nó, đã nói lên tình thế lúc này đã thực sự nguy cấp.

- Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Hồi bẩm tướng quân, đại quân của Đậu Kiến Đức công phá Trác huyện, quân Tùy lại khoanh tay đứng nhìn. Vương gia dẫn đầu đại quân cùng quân của Đậu Kiến Đức quyết chiến. Tuy rằng một lần nữa đã đoạt lại thành nhưng cũng tổn thất trầm trọng, hiện tại nhu cầu cấp bách, muốn tướng quân đến cứu viện.

Tiết Vạn Quân lấy làm kinh hãi, vội vã hỏi:

- Vậy tình huống của tướng quân Tiết Vạn Triệt như thế nào?

- Tiết Vạn Triệt làm gương cho binh sĩ, dẫn quân cùng quân của Đậu Kiến Đức quyết đấu, nhưng bất hạnh đã bị tên gây thương tích. Ngài ấy thân bị trúng ba mũi tên, đang rất nguy hiểm.

Nghe nói huynh đệ của mình bây giờ đang gặp nguy hiểm, Tiết Vạn Quân cắn mạnh hàm răng, trên trán gân xanh hiện rõ. Y nắm chặt nắm tay, hô:

- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân khẩn cấp tập hợp!

Y quay sang thân binh bên người nói:

- Ngươi đi nói cho Hầu Mạc Trần Nghệ, nói với hắn tình thế Trác huyện nguy cấp, Vương gia ra lệnh cho ta khẩn trương đến cứu viện, thành U Châu giao lại cho hắn bảo vệ.

Tiết Vạn Quân không có một chút hoài nghi đối với Hầu Mạc Trần Nghệ, bởi vì lúc trước khi y tham gia quân đội, thành U Châu này đã do Hầu Mạc Trần nghệ phụ trách canh gác. Nếu như Hầu Mạc Trần Nghệ có dị tâm, nhất định đã sớm hiến thành, không chờ đến hiện tại.

'Đương! Đương! Đương!' Đầu tường tiếng chuông vang lên, một đội binh sĩ từ bốn phương tám hướng tới tập hợp. Tiết Vạn Quân xoay người lên ngựa, hét lớn một tiếng:

- Tiến về Trác huyện!

Tiết Vạn Quân chỉ huy hơn một vạn quân lao ra khỏi thành, hướng về phía Trác huyện vội vàng chạy tới.

Đầu phía tường thành, Hầu Mạc Trần Nghệ nhìn chăm chú vào Tiết Vạn Quân phía xa xa, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý cùng tươi cười. Đổng Hi đứng bên cạnh cũng mở lời khen tự đáy lòng:

- Đại ca quả nhiên cao minh!

Hầu Mạc Trần Nghệ cười cười:

- Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Mưu lược cũng là như vậy, biết được yếu điểm của Tiết Vạn Quân không phải là sự sống chết của La Nghệ, mà là sự sống chết của huynh đệ hắn. Nếu như nói La Nghệ đang gặp nguy hiểm, còn không bằng nói Tiết Vạn Triệt đang còn hấp hối, nửa sống nửa chết, như vậy thì không có kim lệnh, hắn cũng nhất định đuổi tới.

Đến đây, Hầu Mạc Trần Nghệ lập tức hạ lệnh nói:

- Đóng toàn bộ cửa thành, quân đội lên thành phòng thủ!

Gã xoay người nhìn Đổng Hi nói:

- Đệ lập tức chạy về quận Bắc Bình, chiếm lĩnh thành Lô Long, phòng ngừa quân U Châu rút lui về phía tây.

Chỉ chốc lát sau, Đổng Hi đã dẫn ba nghìn binh sĩ rời khỏi U Châu thành, chạy gấp tới hướng quận Bắc Bình. Nơi này bởi vì Cao Khai Đạo đã rút lui nên không có phòng thủ.

Màn đêm bao phủ, đại quân doanh ở U Châu im ắng, bọn lính tất cả đều đã đi vào giấc ngủ, cả lều trại đều không có ai đi lại. Đặc biệt yên tĩnh, bốn phía cũng không có hàng rào. Lần này La Nghệ đem quân đi tới cứu viện Trác huyện khẩn cấp, cũng không có mang theo lều trại lớn. Y dùng hai mươi vạn cây giáo xếp lại thành một vòng chi chít, vây quanh xe ngựa, liền hình thành một trận phòng ngự đơn giản. Trận phòng ngự này đối với quân địch tập kích còn có chút hiệu quả, nhưng đối với từ trong quân doanh không có nửa điểm ý nghĩa.

Đã đến giờ hợi, ở phía tây có hơn mười lều lớn, từ bên trong đó bắt đầu chui ra một bóng đen, rồi nhiều bóng đen dần dần tụ tập lại một chỗ, chừng hơn nghìn người. Động tác của bọn họ cực kỳ nhanh chóng, chui vào gầm xe, phá bỏ thương trận. Một cây thương bị nhổ đi, rất nhanh liền mở ra một lỗ hổng để chạy trốn. Một đám người được bóng đêm giúp đỡ, đi qua thương trận, chạy vội chạy vàng. Mặc dù là chạy trốn, nhưng mỗi người trên mình đều mặc khôi giáp, thậm chí còn nhổ theo cả mấy cây trường thương. Càng ngày càng nhiều sĩ binh từ trong lều lớn đi ra, theo các binh sĩ khác cùng nhau chạy trốn.

Ngày hôm nay tới lượt đại tướng Tôn Kiến An canh gác, y cũng là một trong những tâm phúc của La Nghệ, sắc mặt của y vẫn ôn hòa như cũ, mang theo hơn ba trăm binh sĩ đi tuần tra trong quân doanh.

Lúc này, một gã lính gác nhanh chóng chạy tới, bẩm báo:

- Tôn tướng quân, ở phía Tây phát hiện có binh sĩ chạy trốn, quy mô rất lớn.

Tôn Kiến An thất kinh, quay đầu ngựa liền hướng thẳng phía Tây doanh chạy tới, chỉ chốc lát liền đã tới Tây doanh. Doanh trại phía Tây có sự chạy trốn đã lan đến mấy trăm lều khác. Tôn Kiến An một đường chạy gấp tới, xa xa thấy trong trận thương xuất hiện thật nhiều lỗ hổng thật lớn, mấy trăm binh sĩ đang hướng ra ngoài mà trốn chạy.

- Đứng lại!

Tôn Kiến An hét lớn một tiếng, mấy trăm binh sĩ nghe thế đều không có đứng lại, trái lại tốc độ bỏ trốn còn nhanh hơn. Tôn Kiến An giận dữ, thúc ngựa xông lên, huy động trường thương, quật ngã hơn mười binh sĩ. Những binh sĩ còn lại đều chạy ra khỏi thương trận, biến mất trong bóng tối.

- Đưa bọn họ trói lại!

Binh sĩ nghe lệnh đi lên, đem mười binh sĩ chạy trốn trói thật chặt. Binh sĩ trốn chạy hô to:

- Tướng quân, tất cả mọi người đều đang chạy trốn, cũng không chỉ chúng ta!

Tôn Kiến An quay mạnh đầu lại, chỉ thấy rất nhiều người nấp sau lều lớn đều chậm rãi bước ra, chừng mấy nghìn người. Y ý thức được chuyện này thật nghiêm trọng, ra lệnh cho binh sĩ:

- Trông coi lỗ hổng trên thương trận. Bất luận kẻ nào cũng không được chạy trốn, nếu không, giết chết bất luận tội!

Y dẫn theo hơn mười thủ hạ, bắt hai gã binh sĩ chạy trốn chạy tới hướng đến lều lớn của chủ soái.

Trong lều lớn của chủ soái, La Nghệ đang ở đó lo lắng chuyện ngày mai cùng quân Tùy liên hợp tấn công. Buổi sáng ngày hôm nay, sứ của quân Tùy Thi Vinh đã một lần nữa liên hệ với hắn, chi tiết rất cụ thể. Quân U Châu chủ yếu tấn công từ sườn phía đông, chính diện và sườn phía Tây là quân Tùy, còn việc cấp bách của La Nghệ chính là giải vây cho Trác huyện. Mặc dù đại quân của Đậu Kiến Đức rút lui ở thành nam, nhưng bên ngoài hai cửa nam, bắc vẫn như cũ có trên vạn quân địch, khiến cho Trác huyện không dám mở cửa thành.

- Vương gia đang suy nghĩ việc quân sự, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu!

Thân binh ở ngoài trướng quát lớn, cắt đứt dòng suy nghĩ của La Nghệ, ngay sau đó truyền đến giọng lo lắng của tướng lĩnh Tôn Kiến An, tâm phúc của gã.

- Các ngươi mau tránh ra để cho ta đi vào, nếu chậm trễ sẽ xảy ra việc lớn!

La Nghệ trong lòng vô cùng kinh ngạc, bước nhanh đi ra lều lớn, bất mãn hỏi:

- Có chuyện gì?

- Bẩm báo Vương gia, Tôn tướng quân muốn xông vào lều.

- Bỏ đi!

Tôn Kiến An một tay đẩy thân binh ra, tiến lên vội vã nói:

- Khởi bẩm Vương gia, tây doanh xuất hiện binh sĩ trốn chạy với quy mô rất lớn.

La Nghệ cũng lấy làm kinh hãi:

- Đây là có chuyện gì?

Tôn Kiến An xoay người, cho hai gã binh sĩ chạy trốn bị trói chặt đưa vào:

- Vương gia, hai gã đào binh (lính đào ngũ) này bị ty chức bắt giữ được, hãy tra hỏi bọn hắn.

La Nghệ rút kiếm, chỉ thẳng vào yếu hầu của một gã:

- Nói! Không nói ta sẽ giết ngươi!

Đào binh quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói:

- Khởi bẩm Vương gia, lão gia ở quận Hà Gian bên kia truyền đến tin tức toàn bộ huynh đệ, vợ con, cha mẹ của những người tham gia quân đội ở U Châu đã bị bắt, quá vài ngày nữa sẽ xử trảm. Tin này truyền đến khắp quân doanh, khiến trong lòng các huynh đệ đều hoảng sợ.

La Nghệ cả kinh lui về phía sau một bước. Gã đưa đi lần này hơn ba vạn viện quân hơn phân nửa đều là tân binh mới chiêu mộ được hơn hai tháng, nếu như là thế này, vấn đề có thể rất nghiêm trọng. Y nhìn tên thân binh này ăn mặc toàn khôi giáp nặng, lại hỏi:

- Nếu muốn chạy trốn, tại sao vẫn còn mang theo khôi giáp?

- Vương gia, tất cả mọi người nói, chỉ cần mang trở lại một bộ trang bị, vũ khí, đều được lập công chuộc tội, cứu người nhà trở về.

La Nghệ bỗng dưng tỉnh ngộ, rõ ràng quân đội của Đậu Kiến Đức đã tận lực an bài. Bọn họ muốn nhất chính là trang bị cùng vũ khí. Đúng lúc này, tây doanh cùng đông doanh đều truyền đến một mảnh hò hét, còn có ngọn lửa dấy lên. Trong bóng tối, một gã binh sĩ lảo đảo chạy tới trước mặt Tôn Kiến An bẩm báo:

- Có chuyện không tốt thưa tướng quân. Mấy nghìn binh sĩ bất ngờ làm phản, đều cùng nhau chạy trốn. Bên trong đại doanh đều hỗn loạn tới cực điểm.

Trong đầu La Nghệ ‘ Ông’ một tiếng. Mấy nghìn người chạy trốn sẽ làm cho toàn bộ quan đội tan vỡ. Mặc kệ những người đó có muốn chạy trốn hay không, đều bị những người chạy trốn lôi kéo. Đây chính là việc đáng sợ nhất mà quân đội phải đối diện: Vỡ doanh.

Không đợi La Nghệ hạ lệnh, trên tháp của trạm canh gác phương Bắc bỗng nhiên truyền đến tiếng cảnh báo chói tai.

'Đương! Đương! Đương!' đây là tiếng cảnh báo quân địch đánh tới. La Nghệ cả kinh, tim như sắp vỡ ra. Lúc này quân địch mà đánh tới, thì gã lấy cái gì mà chống đối?

La Nghệ chậm rãi quay đầu lại, gã đã nghe thấy được tiếng vó ngựa như sấm rền, ít nhất đây cũng là hơn vạn kỵ binh đánh tới.

- Vương gia, đông doanh đã bắt đầu tan vỡ, tất cả các binh sĩ đều đang lẩn trốn.

Tiếng hét kinh hồn bạt vía của binh sĩ truyền đến, La Nghệ đau đầu, rống lớn:

- Mệnh lệnh cho tất cả binh sĩ đứng lên chống lại.

- Vương gia!

Một gã lính gác chạy đến, bẩm báo:

- Kỵ binh của Đậu Kiến Đức đã đột phá cửa chính ở đông doanh.

La Nghệ chỉ nghe thấy tiếng kêu la từ cửa phía Đông truyền đến, lửa cháy tận trời. Tại giữa ánh lửa, gã rõ ràng nhìn đến kỵ binh của Đậu Kiến Đức, cách gã chỉ còn hơn một trăm bước. Mà sĩ binh đã chạy trốn tứ phía, cực kỳ hỗn loạn. Trong lòng La Nghệ giống hệt như chìm vào vực sâu. Gã biết, đại thế đã mất, không thể cứu vãn.

- Vương gia, đi mau!

Thân binh đều ý thức được tình thế của bọn họ bây giờ nguy hiểm như ngàn cân treo sợ tóc. Bọn họ vây quanh chiến mã của La Nghệ, dẫn dắt hơn nghìn thân binh lao ra ở phía bắc doanh trại, bỏ chạy về hướng huyện Lương Hương ở phía đông bắc.

Lúc này, trong quân doanh của quân Tùy sát khí tràn ngập, năm vạn đại quân xếp thành hàng chỉnh tề, ba vạn kỵ binh, hai vạn bộ binh, trên người đều mặc khôi giáp, nắm chắc đao thương, khí thế khổng lồ.

Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, thân mặc áo giáp, tay cầm Phá Thiên Sóc, cưỡi lên một con tuấn mã khỏe mạnh, ánh mặt lạnh lùng nhìn vào đại doanh của Đậu Kiến Đức. Hắn vừa nghe tin tức từ thám báo, một vạn kỵ binh của Đậu Kiến Đức rời khỏi đại doanh hướng đến đại doanh ở U Châu. Với năng lực của quân đội của La Nghệ, một vạn kỵ binh khó có thể chiếm được đại doanh ở U Châu, chỉ có một loại khả năng, trong quân doanh ở U Châu nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Tuy rằng không biết nội tình ở U Châu, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng có một điều minh bạch, Đậu Kiến Đức chính là không muốn khoanh tay chịu chết, y đêm nay động thủ trước, phát động tập kích đối với U Châu, như vậy cũng có thể phá giải sự liên hợp giữa quân Tùy và quân ở U Châu.

Tin tức ngoài ý muốn này làm cho Dương Nguyên Khánh lúc này phải quyết định, chuẩn bị phát động công kích sớm một ngày đêm. Chính là đêm nay phát động tổng tiến công.

Lúc này, Tần Quỳnh tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm tổng quản, quân đội đã chuẩn bị chiến đấu xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất trận!

Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhìn Tần Quỳnh nói:

- Ngươi lãnh một vạn bộ binh ở lại trấn thủ đại doanh, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi cũng chỉ cần để ý bảo vệ vững địa doanh, không cần ra.

- Ty chức tuân lệnh!

Tần Quỳnh thi lễ rồi lui xuống phía dưới.

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Trác huyện, rút ra chiến đao giương lên cao, dứt khoát nói:

- Đại quân xuất phát!

Ba vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh từ bên trong địa doanh đi ra. Bộ binh do đại tướng Ngưu Tiến Đạt chỉ huy, sau đó, Dương Nguyên Khánh mang theo hai gã phó tướng Tạ Ánh Đăng và Vương Quân Khuếch, dẫn đầu ba vạn kỵ binh lao thẳng về hướng đại doanh của Đậu Kiến Đức.

Trong lều lớn đèn đuốc sáng trưng, Đậu Kiến Đức chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong doanh trại. Y đang hưng phấn chờ đợi tin tức từ quân U Châu bên kia. Cho đến lúc này, y phải bội phục kế sách lúc trước của Khổng Đức Thiệu. Nguyên là y chỉ định lấy một chút vũ khí của La Nghệ, nên phái ra ba trăm binh sĩ lẫn vào trong quân đội ở U Châu. Nhưng thật không ngờ, chỉ một an bài nho nhỏ như vậy, cuối cùng lại có thể xoay chuyển chiến cuộc. Chỉ cần viện quân của La Nghệ tan tác, y có thể đối mặt với quân Tùy.

Lúc này, trong lòng Đậu Kiến Đức lại bắt đầu sốt ruột, đứng lên. Y dự định bỏ lại một nhánh quân, sau đó ung dung lui lại, nói không chừng y còn có thể cùng quân Tùy đánh một trận. Quân Tùy có hơn năm vạn người, nếu như La Nghệ ở bên kia đầu hàng, chí ít cũng có thêm mười hai vạn đại quân. Y chưa hẳn đã thất bại, không chừng một trận chiến này lại có thể đánh bại quân Tùy, như vậy toàn bộ Hà Bắc sẽ thuộc về y.

Nhưng đây cũng là nhược điểm của Đậu Kiến Đức, y dường như tâm tình không được yên, dễ bị những thắng lợi trước mắt làm cho choáng váng đầu óc. Lúc này, y đã quên mất thảm bại ở quận Hà Nội.

Đúng lúc này, ở ngoài lều lớn truyền đến âm thanh khẩn cấp bẩm báo của binh sĩ:

- Khởi bẩm Vương gia, thám báo phát hiện được tình hình quân địch. Mấy vạn quân của địch đang hướng về phiá chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.