Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 1 - Chương 7: Trẻ con thách đấu




- Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh vừa vào đến thị trấn thì một tên giáo úy chạy lên phía trước bẩm báo:

- Khởi bẩm tổng quản, sứ giả của Vương Thế Sung đã đến, là Vương Nhân Tắc cháu của Vương Thế Sung, y đang đợi tổng quản tiếp kiến.

Lúc này đã là canh ba rồi, Dương Nguyên Khánh cũng có chút mệt mỏi, hắn đang định nói đợi đến ngày mai hãy gặp, nhưng lại thay đổi ý định, hắn gật đầu:

- Dẫn y đến tiếp kiến ta!

Nơi ở tạm thời của Dương Nguyên Khánh là ở nha huyện, hắn trở về phòng, trong phòng đã đốt sẵn một chậu than, trong phòng ấm áp như mùa xuân vậy. Bùi Thanh Tùng tiến lên phía trước giúp hắn bỏ áo khoác, Dương Nguyên Khánh xoa hai tay đang lạnh của mình hỏi:

- Bên Thái Nguyên có tin tức gì hay không?

Bùi Thanh Tùng cười nói:

- Bên Thái Nguyên không có tin gì nhưng bên Trường An có tin được truyền tới, Bùi Tịch bị miễn chức Lại bộ thượng thư, bị phái đi Ba Thục nhậm chức An phủ sứ, Thịnh Ngạn Sư cũng bị điều vào kinh, Bồ Tân quan do Hà Thường tiếp nhận.

Dương Nguyên Khánh không nhịn được nở nụ cười:

- Lão Lý này cũng rất biết xử lý công việc đây! hai bên đánh năm mươi đại bản.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống hơ tay trên chậu than hồng, lại liếc nhìn Bùi Thanh Tùng một cái:

- Nói ta xem cái nhìn của khanh.

Bùi Thanh Tùng cúi đầu nghĩ:

- Ty chức cho rằng, một bên chỉ là một tướng lĩnh bình thường trong quân đôi, một bên là tướng quốc đệ nhất đương triều, hình như không cân bằng cho lắm. Nếu như giáng chức một tên tướng lĩnh thuộc hạ của Lý Thế Dân thì có thể là đánh năm mươi đại bản nhưng người bị giáng chức ở đây lại là Bùi Tịch. Ty chức thấy đây chắc hắn không phải một việc.

Dương Nguyên Khánh tỏ ý gật đầu khen ngợi, Bùi Thanh Tùng tuy không có chút kinh nghiệm triều chính nào nhưng có thể suy nghĩ tới mức này cũng chứng minh y có tài trí hơn người.

- Ngươi nói không sai, đây chắc hẳn là sự phản kích của thái tử, bọn chúng nắm lấy điểm yếu của Bùi Tịch chỉ có điều lão Lý xử lý một cách rất từng trải, đặt hai chuyện ấy lại với nhau nên nhìn vào thì tưởng như đó chỉ là đánh mỗi bên năm mươi đại bản. Tuy nhiên Lý Uyên lại không bổ nhiệm cho Tạ Phương Thúc là chủ tướng Bồ Tân quan mà lại điều thủ quảng thông thương Hà Thường đến, điều này nhất định có nội tình bên trong.

- Tổng quản, bên trong có nội tình gì?

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:

- Điều này thì ta cũng không biết, nhưng Lý Uyên y bổ nhiệm Hà Thường người có thù giết thầy với ta làm chủ tướng Bồ Tân quan, y có ý muốn khiêu khích ta chăng?

Có thể thấy Dương Nguyên Khánh mới từ chiến trường trở về, sát khí trên người còn chưa tan hết. Trong hoàn cảnh này, những lời nói lạnh như băng của Dương Nguyên Khánh khiến cho Bùi Thanh Tùng cảm thấy lạnh người, rùng mình một cái.

Lúc này, một thân vệ ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm Tổng quản, Vương Nhân Tắc tới.

- Mời y vào!

Chỉ chốc lát sau, hai gã thân binh dẫn Vương Nhân Tắc tới. Vương Nhân Tắc tiến lên một bước, quỳ một gối hành lễ:

- Vương Nhân Tắc tham kiến Sở Vương Điện hạ!

- Vương Tướng quân qua lại nhiều lần, không cần phải đa lễ, mời ngồi!

- Tạ ơn Điện hạ!

Vương Nhân Tắc ngồi xuống, nhìn thoáng qua Bùi Thanh Tùng. Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, giới thiệu với y:

- Vị này chính là Ký thất tham quân, họ Bùi tên Thanh Tùng, là người của ta, có thể tin tưởng được.

- Họ Bùi!

Vương Nhân Tắc bừng tỉnh hiểu ra, vội vã chắp tay cười nói:

- Thì ra là Văn Hỉ Bùi thị cao tài, thất kính.

Bùi Thanh Tùng có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng quay lại thi lễ. Y ngồi một bên, bày giấy ra, ghi lại cuộc nói chuyện của Tổng quản và nhân vật trọng yếu, đây là chức trách của y. Đối phương là sứ giả của Vương Thế Sung, đương nhiên phải đối đãi trịnh trọng.

Thật ra Dương Nguyên Khánh không có thói quen ghi chép lại các hội nghị như thế này, nhưng mà ghi chép lại cũng có lợi, sau này, một số chuyện trọng yếu mà hắn quên mất, hắn liền có thể hỏi đến ghi chép của Bùi Thanh Tùng.

Lúc này, hình Dương Nguyên Khánh nghĩ tới điều gì đó, khóe môi lộ ra một nụ cười:

- Nghe nói Vương Thượng thư được phong làm Trịnh Vương, thật là đáng mừng!

Vương Nhân Tắc thở dài:

- Ở trước mặt Sở Vương, chúng ta đừng nói những lời dối trá. Thúc phụ ta được phong làm Trịnh Vương đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt trong triều, là Hoàng Thái Đế cực lực bác bỏ kiến nghị phản đối, dốc hết sức kiên trì quyết định. Vì cái tước Trịnh Vương này mà đã ba ngày nay, các đại thần không vào triều. Hiện tại cả Lạc Dương đều là một mảng hỗn loạn, thúc phụ chỉ có thể hướng Sở Vương Điện hạ cầu viện.

Dương Nguyên Khánh uống một ngụm trà, hắn không nhắc đến chuyện viện trợ, mà không nhanh không chậm nói:

- Ta nhớ rõ là ta từng nói rồi. Ta cũng ủng hộ Vương Thượng thư, ý của ta là muốn Lạc Dương mau chóng ổn định. Giá lương thực có thểép xuống, dân chúng Lạc Dương có thể sống sót. Nhưng hiện tại, thế cục của Lạc Dương càng loạn hơn. Các ngươi không có nghĩ tới, làm cách nào mới có thể thoát khỏi cục diện hỗn loạn này sao?

Ý tứ của Dương Nguyên Khánh đã quá rõ ràng, ủng hộ Vương Thế Sung đăng cơ. Lịch sử Nam Tùy kết thúc, Thái Nguyên lập tức trở thành thế lực chính thống duy nhất của triều Tùy, đồng thời, Vương Thế Sung đăng cơ cũng có thể ổn định cục diện hỗn loạn của Lạc Dương. Bằng sự mạnh mẽ của y, có thể chèn ép giá lương thực xuống.

Lần này Vương Nhân Tắc trở lại, chính là muốn đàm phán về chuyện này. Thúc phụ Vương Thế Sung của y và Lô Sở ở triều đình đã tạo thành thế như nước với lửa, mâu thuẫn ngày càng gay gắt, sắp đến lúc ngả bài rồi. Chủ lực của Lý Mật bị Vũ Văn Hóa Cập cầm chân ở quận Bành Thành, khiến cho y không thể trợ giúp Lạc Dương, như vậy bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này, một đòn đoạt chính quyền.

Nếu muốn để cho dân chúng Lạc Dương ủng hộ Vương Thế Sung đăng cơ, nhất định trong tay phải có lương thực, có lương thực là có quyền lên tiếng. Nhưng lương thực sẽ không từ trên trời rơi xuống, hoặc là đánh bại Lý Mật tại thành Lạc Khẩu, nhưng điều này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, chỉ còn cách cầu sự ủng hộ của Dương Nguyên Khánh.

Vương Nhân Tắc thấp giọng nói:

- Lần này ta phụng mệnh thúc phụ đến đây bái kiến Tổng quản, cũng là bởi vì thúc phụ đã quyết định thay thế Hoàng Thái Đế…

Những lời này vừa lọt vào đôi tai của Bùi Thanh Tùng, cả người y run lên, nghiên mực trên bàn tí thì bị lật. Giờ y mới hiểu được ý tứ và Tổng quản vừa nói, chính là muốn cho Vương Thế Sung đoạt vị đăng cơ. Y đứng lên, hai tay run rẩy kịch liệt.

Dương Nguyên Khánh cảm giác được, quay đầu lại nhìn chằm chằm Bùi Thanh Tùng một cách nghiêm nghị. Bùi Thanh Tùng cúi đầu, vội vàng ổn định lại tâm thần, tiếp tục ghi chép. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới lấy lại vẻ mặt tươi cười hòa hoãn:

- Vương Tướng quân hãy nói tiếp!

Vương Nhân Tắc cắn môi dưới một chút, rồi tiếp tục nói:

- Đoạt chính quyền không khó, có thể nói là dễ như trở bàn tay, điểm then chốt là phải ổn định thế cục ở Lạc Dương. Hiện tại, giá lương thực ở Lạc Dương rất cao, làm cho dân chúng thống khổ vạn phần. Chỉ cần chúng ta giảm giá lương thực là có thể nhận được sự ủng hộ của người dân Lạc Dương. Do đó thúc phụ mới khẩn cầu Sở Vương Điện hạ có thể cho chúng ta mượn một trăm ngàn thạch lương thực.

- Mượn?

Dương Nguyên Khánh nhịn không được nở nụ cười:

- Một trăm ngàn thạch lương thực không thể nhận được một cách dễ dàng như vậy, không biết Trịnh Vương dự định hoàn lại bằng cách nào?

- Chỉ cần chúng ta ổn định thế cục, sẽ mau chóng đánh hạ thành Lạc Khẩu. Bên trong thành Lạc Khẩu còn có hơn một trăm ngàn thạch lương thực, lúc đó là có thể hoàn trả lại cho Sở Vương.

Dương Nguyên Khánh trầm tư chốc lát rồi nói:

- Với ta, một trăm ngàn thạch lương thực cũng không phải quá nhiều, quận Hà Nội có. Nhưng ta cảm thấy hoài nghi thành ý của các ngươi. Lần trước các ngươi đã đồng ý chuyển ba ngàn thợ thủ công giám sát quân khí tới Hà Đông, đến nay vẫn chỉ có năm trăm hộ. Ngươi nói ta làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói?

Vương Nhân Tắc cuống quít nói:

- Về việc thợ thủ công, ta muốn giải thích một chút. Thúc phụ ta đã vài lần phái người đưa thợ thủ công đến Hà Đông, nhưng lại bị Lô Sở, Đoàn Đạt phát hiện, cho người mạnh mẽ ngăn cản, thế nên vẫn chưa thể hoàn thành. Thúc phụ ta vì chuyện này mà cảm thấy rất áy náy. Chúng ta xin đảm bảo, chỉ cần chúng ta có thể khống chế chính quyền, việc đầu tiên là sẽ thực hiện lời hứa, tuyệt đối không nuốt lời.

Nói đến đây, Vương Nhân Tắc mới nhớ tới, trên người y còn có một phong thư chưa đưa cho Dương Nguyên Khánh. Y cuống quít lấy thư từ trong lòng ra, đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Đây là thư mà đích thân thúc phụ viết cho Sở Vương Điện hạ, mời Điện hạ xem qua.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy phong thư, mở ra. Nội dung trong thư và những lời Vương Nhân Tắc vừa nói không sai biệt lắm, ngữ khí cũng rất cung kính, chỉ là cường điệu hoàn cảnh khó xử của y hiện tại. Lúc cao nhất Lạc Dương có đến triệu nhân khẩu, nhưng hiện tại chỉ còn lại hơn năm mươi ngàn hộ, ước khoảng ba trăm vạn người. Nếu thực sự vấn đề lương thực không được giải quyết, Lạc Dương sẽ trở thành một tòa thành trống rỗng.

Dương Nguyên Khánh cất thư đi, lại hỏi Vương Nhân Tắc:

- Hiện tại trong tay các ngươi có bao nhiêu quân đội?

- Chúng ta còn bảy mươi ngàn người.

- Chỉ có bảy mươi ngàn người. Riêng thành Lạc Khẩu đã có một trăm vạn quân trông giữ, các ngươi làm cách nào có thể đánh hạ thành?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.