Viễn Cổ Cuồng Tình

Quyển 1 - Chương 5: Chuyện xưa như khói




Việc này không dễ dàng điều tra, hơn nữa những lời đồn kiểu như thế này chỉ cần ta không để ý tới thì qua mấy ngày nó sẽ tự lắng xuống thôi.

Lý Uyên không hề có chút hứng thú nào với việc điều tra lời đồn đại này, y chuyển qua chuyện khác:

- Nhưng chuyện này ngược lại cũng làm ta tỉnh ngộ ra, việc canh phòng biên giới không nên do một tướng canh giữ quá lâu, nên thay đổi lần lượt. Vì thế trẫm đang suy nghĩ nên thay đổi một chút chủ soái của Bồ Tân quan, điều Thịnh Ngạn Sư tới phòng ngự ở kinh thành, như thế sẽ không còn can hệ gì tới những lời đồn đó nữa.

Lý Kiến Thành lập tức trầm tư, lại còn nói không có can hệ gì, rõ ràng là do những lời đồn này, phụ hoàng thà giết sai ba nghìn chứ không chịu buông tha một người. Thái tử Lý Kiến Thành quá hiểu phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không trực tiếp cách chức Thịnh Ngạn Sư thì cũng chính là đã nể mặt bản thân rồi.

Lý Kiến Thành chỉ biết cúi người nói:

- Nếu phụ hoàng đã quyết định thay thế tướng quân thì nhi thần cũng đồng ý tiến cử đại tướng đóng giữ ở đó.

Lý Uyên gật đầu, chỉ cần Kiến Thành không phản đối việc điều Thịnh Ngạn Sư đi thì y cũng có thể nể mặt nó. Y cũng biết Kiến Thành không muốn từ bỏ thế lực quân đội ở Quan Đông, hơn nữa Lý Uyên cũng có chút ý kiến với việc con thứ Lý Thế Dân chậm trễ tiêu diệt Lương Sư Đô. Cho dù Thế Dân miệng thì nói là nhằm khôi phục khí thế quân sĩ, ổn định quân đội nhưng Lý Uyên nghi ngờ rằng Thế Dân muốn lợi dụng thời gian này để củng cố thế lực trong quân đội, nên mới chậm trễ không muốn tiến đánh Lương Sư Đô.

Y quả thực muốn cho thái tử một chút quyền lực trong quân đội, Lý Uyên lại gật đầu:

- Được, hoàng nhi muốn tiến cử ai làm tướng quân?

- Nhi thần tiến cử đô úy Tạ Thúc Phương tướng quân ở quận Phùng Dực nhận chức chủ soái Bồ Tân quan hoặc là điều tướng trấn thủ Quảng Thông là Hà Thường tướng quân.

Lý Uyên trầm tư một lát không nói, đúng lúc này thì tên thái giám bên ngoài cửa bẩm báo:

- Điện hạ, Bùi Tịch tướng quốc tham kiến!

Lý Kiến Thành cả kinh, Bùi Tịch xuất hiện lúc này nhất định sẽ buông lời gièm pha về việc của Thịnh Ngạn Sư, y nhất định sẽ không cho Bùi Tịch làm như vậy, liền nói:

- Phụ hoàng!

Lý Uyên khoát tay, vẻ mặt trầm xuống, có chút không vui nói:

- Con là thái tử Đại Đường, chỉ vì chút chuyện này mà không giữ được bình tĩnh sao? Hay là không tin tưởng trẫm? Trong lòng trẫm rất rõ, việc này con không cần nghĩ nhiều thêm nữa, lui xuống mau!

Lý Kiến Thành bất lực đành đưa lên một bản tấu chương:

- Đây là bản tấu chương mà nhi thần đã viết, phụ hoàng rảnh rỗi có thể xem qua, là có liên quan tới Bùi Tịch.

Lý Uyên gật đầu:

- Đặt trên án, đi đi!

Bản tấu chương do Lưu Văn Tĩnh viết, tố cáo tội trạng của Bùi Tịch ở Hà Đông biết mà không bẩm báo lên làm cho Lý Thúc Lương phải chết thảm, toàn quân bị diệt. Nhưng Lý Kiến Thành nhận thấy nếu để Lưu Văn Tĩnh ra mặt kết tội thì không được ổn mà Ngự Sử Đài bên đó cũng có chút không yên tâm, nên y đã tự mình chép lại một bản đích thân giao cho phụ hoàng.

Lý Kiến Thành đặt bản tấu chương lên án, lui xuống phía dưới, Lý Uyên lập tức ra lệnh:

- Truyền Bùi tướng quốc yết kiến!

Y cầm lấy bàn tấu chương thuận tay lật hai trang đọc nhưng ngay lập tức bị cuốn vào đó.

...............

Bùi Tịch hào hứng đi vào, đến trước ngự thư phòng liền gặp ngay Lý Kiến Thành, y cũng cả kinh, vẻ mặt đang vui mừng không thể ngăn lại được:

- Thì ra là thái tử điện hạ!

Lý Kiến Thành nhìn y một cách lạnh lùng, hừ một tiếng lớn, bước nhanh qua người y. Bùi Tịch ngoảnh đầu lại nhìn Lý Kiến Thành đi xa mới âm thầm lắc đầu, nếu như không lật đổ y thì bản thân sẽ phải chết trong tay của y.

Bùi Tịch tiến vào ngự thư phòng, thấy Lý Uyên đang toàn tâm toàn ý xem tấu chương nên y không dám làm phiền chỉ đứng bên cạnh không nói. Lý Uyên gập lại tấu chương, liếc nhìn Bùi Tịch một cái, thờ ơ hỏi:

- Lần trước Bùi tướng quốc đi tìm Bùi thị ở Văn Hỉ có gặp Dương Nguyên Khánh đúng không?

Trong đầu Bùi Tịch đánh một cái “ầm”, việc mà y sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi. lần trước Lý Thúc Lương bị giết sạch y đã may mắn thoát tội, y giải thích chuyện này với Lý Uyên rằng khi đó y đang ở Bùi phủ tại Văn Hỉ nên mới thoát chết nhưng lại giấu chuyện gặp Dương Nguyên Khánh. Tuy nhiên chuyện này đã xảy ra lâu rồi nên y cứ nghĩ đã không có chuyện gì rồi vậy mà lại không nghĩ tới điểm mấu chốt này sẽ xảy ra.

Bùi Tịch hoảng hốt vạn phần, lại không thể tìm ra một lời giải thích nào, chân mềm nhũn, quỳ phục xuống, giọng run run nói:

- Bệ hạ thần có tội khi quân!

- Nói như vậy đúng là ngươi có gặp Dương Nguyên Khánh?

Bùi Tịch trong nháy mắt đã cân nhắc lợi hại, thánh thượng sẽ không bắn tên không mục đích, tất nhiên là đã nắm được chứng cứ nào đó nên không thể giấu người việc gặp Dương Nguyên Khánh được nhưng lại cũng không thể thừa nhận việc mình gây nên thất bại của Lý Thúc Lương, phải tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu.

- Bệ hạ, không phải là thần gặp Dương Nguyên Khánh mà là bị Dương Nguyên Khánh giam lỏng tại Bùi gia, dưới sự che chở của Bùi gia, nên thần mới thoát chết.

Lý Uyên chăm chú nhìn y, lại bình thản hỏi:

- Khi đó quân đội của Lý Thúc Lương ở đâu?

Cái chết của Lý Thúc Lương là nỗi đau lớn trong lòng Lý Uyên, đến bây giờ vết thương lòng ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bản tấu chương cúa thái tử Kiến Thành lại khơi dậy nỗi đau trong lòng y.

Bùi Tịch sớm đã nghĩ ra đối sách, chỉ là chẳng khi nào phải dùng đến nên y cũng điềm tĩnh nói:

- Bệ hạ, thần xuất phát từ huyện Tắc Sơn trước khi đến huyện Văn Hỉ, lúc đó quân đội của quận vương Trường Bình cũng ở huyện Tắc Sơn, nên sau khi thần gặp Dương Nguyên Khánh thì liền phái thuộc hạ gửi thư cho quận vương Trường Bình, nhưng khi thuộc hạ của thần tới huyện Tắc Sơn thì không ngờ quân đội đã rời khỏi đó, kết quả là mất liên lạc với họ nên mới không thể thông báo cho quân Đường. Thần luôn vì chuyện này mà tự trách bản thân.

Sắc mặt Lý Uyên dần dần dịu trở lại, Bùi Tịch vẫn gửi thư điều này chứng tỏ không phải là y biết mà không báo, chẳng qua là y giấu việc gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng chính việc này làm cho Lý Uyên cảm thấy không hài lòng.

- Việc khanh gặp Dương Nguyên Khánh tại sao lại giấu ta không báo?

Bùi Tịch cắn môi, hạ giọng nói:

- Thần sợ rằng thánh thượng biết được việc Dương Nguyên Khánh đến Văn Hỉ mà giận Bùi gia trong khi đó dù sao thì thần cũng họ Bùi, nên trong chuyện này thần cũng có lòng riêng.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Lý Uyên lại lạnh lùng hỏi.

- Thần sợ sẽ gặp phải sự chỉ trích của các đại thần nên chuyện này thần không hề nói với bất cứ ai, tuyệt đối không phải là muốn giấu bệ hạ.

Lý Uyên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt mập mờ bất định, một lúc sau, y thờ dài nói:

- Chuyện này trẫm cũng không muốn tìm hiểu thêm nữa nhưng tội gạt vua của khanh không thể tha được, tự mình tìm lý do đi! Bãi chức thượng thư Lại bộ, cách chức tướng quốc nửa năm.

Trong lòng Bùi Tịch thầm hận, y biết việc Lý Uyên bãi chức Lại Bộ thượng thư quan trọng nhất của y nhất định là có sự tố cáo của thái tử, không thông qua Ngự Sử đài mà đưa thẳng trực tiếp tới tay thánh thượng thì chỉ có thể là thái tử. Hận càng thêm hận nhưng y lại không thể làm gì khác, chỉ biết hạ giọng nói:

- Thần nguyện vì điện hạ đi thăm dò Ba Thục.

Lý Uyên gật đầu, cái cớ này không tồi:

- Được! Ngày mai khi lâm triều khanh tự đưa ra đơn xin.

- Thần tuân chỉ!

Bùi Tịch mất hẳn tinh thần. Y vốn mang theo tâm trạng vui mừng chạy đến đây để tố cáo chuyện của Thịnh Ngạn Sư, ai ngờ đâu chức Lại bộ thượng thư lại bị đánh mất, thánh thượng ngoài miệng thì khoan dung, không truy cứu nhưng đao thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Bây giờ y chỉ hi vọng sự việc Văn Hỉ lần này không để lại bất cứ một vết tích nào nữa.

- Vi thần cáo lui.

Lý Uyên thấy Bùi Tịch có chút nản lòng thoái chí nên không khỏi nở nụ cười. Kì thực y không phải tức giận vì việc Bùi Tịch khi quân phạm thượng, bởi không dám nói việc mình gặp Dương Nguyên Khánh cũng là lẽ thường, y có thể hiểu được, mấu chốt là y thân là Thượng thư tả bộc xạ lại kiêm chức Lại bộ thượng thư. Địa vị mà y đang giữ quá nhiều nên Lý Uyên muốn tìm cơ hội để cắt bớt một cái đi, hôm nay thời cơ đã đến.

Lý Uyên khẽ cười nói:

- Bùi tướng quốc gặp trẫm chẳng phải là có việc gì sao? Sao chưa nói đã cáo lui rồi?

Bùi Tịch thở dài:

- Thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, hai ngày trước khi thiết triều bệ hạ có hỏi sứ giả bắc Tùy được phái đến Tây Lương là ai, thần đã dò hỏi được rồi.

Lý Uyên không nhớ rõ nữa, dường như là có việc này. Lúc đó y chỉ là thuận miệng nên mới hỏi vậy chứ không phải là chuyện gì to tát nhưng Bùi Tịch đã có lòng do la tin tức cho y thì cũng coi như là không tồi chút

- Chuyện này trẫm có chút không nhớ nổi, vậy khanh nói cho trẫm biết sứ giả là ai?

- Hổi bẩm bệ hạ, sứ giả là Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ của bắc Tùy.

- Ừ! Người đi sứ Tây Tần cũng là y, ngày trước y còn đảm nhiệm chức phụ tá của Dương Huyền Cảm, con người này hình như được Dương Huyền Cảm rất tín nhiệm, nguồn gốc của y là gì?

Bùi Tịch chính là đang chờ câu hỏi này của Lý Uyên, y khom người nói:

- Bệ hạ, người này là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, con cháu của Tạ thị ở Đan Dương, vị đại tướng trong quân đội của Dương Nguyên Khánh Tạ Ánh Đăng chính là người em trong tộc của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.