Việc Xấu Trong Nhà

Chương 53: Chương ngoại truyện




Bọn họ không có chiến tranh nóng cũng không có chiến tranh lạnh.

Bọn họ giống như rất nhiều đôi vợ chồng cùng chung sống mấy chục năm, đi qua trong bình thản khác thường, rất bình thản.

Diêu Thủy Tinh không biết họ như vậy có tính là bình thường không. Hình như sống chung với nhau mới có thể phát hiện thì ra rất nhiều chuyện không biết. Tỷ như, Hạ Viễn Hàng mệt mỏi tính khí rất xấu, anh sẽ không đặt cảm xúc xấu đó lên người cô nhưng anh sẽ vô cùng im lặng. Tỷ như, cô thật sự, thật sự càng ngày càng không chịu nổi công việc này của Hạ Viễn Hàng, tay của anh luôn luôn đều không rửa sạch mùi dầu máy, mỗi lần ngửi thấy cô đều muốn ói.

Có thể liên quan đến mang thai nên cô đặc biệt nhạy cảm đối với mùi. Trước kia không hề cảm thấy có chuyện gì, bây giờ đều luôn phóng đại chuyện lên vô số lần.

Tính tình của cô cũng càng ngày càng xấu, cấp độ dễ dàng tha thứ đối với mọi chuyện trở nên cực thấp, có lúc hoàn toàn không có cách nào khống chế bản thân. Cô bắt bẻ anh, cuộc sống cũng được, công việc cũng được, không thích anh cứ như vậy cả đời. Chẳng lẽ anh thật sự dự định rằng dùng toàn bộ thời gian còn sống của mình đều lãng phí ở cái xưởng xe nhỏ kia sao? Một lần, hai lần, rốt cuộc, Hạ Viễn Hàng cũng không nhẫn nhịn được nữa.

Dường như càng ngày bọn họ càng dễ dàng cãi vả, một chút xíu chuyện nhỏ cũng có thể khiến họ cãi vả.

"Anh có thể đổi một công việc khác không?"

"Đổi cái nào? Đến nhà ăn, trạm xăng dầu hay là làm công nhân xây dựng?"

"Anh có thể suy nghĩ một chút không, thể diện hơn. . . . . ."

"Thể diện, đúng, những lời này là trọng điểm."

"Hạ Viễn Hàng, chúng ta đang nói đến công việc của anh, xin anh không dời tiêu điểm đi, được không?"

"Công việc của tôi lại chọc tới chỗ nào của công chúa Diêu rồi sao?"

Một câu " công chúa Diêu " lập tức làm cô phát bực. Trước kia, anh cũng gọi cô là công chúa Diêu, dịu dàng, ngọt ngào, bất đắc dĩ công chúa kêu Diêu, lòng cô đều chỉ tràn đầy vui sướng. Nhưng bây giờ nàng cũng không vui nổi, cô biết anh cố ý gọi cô như vậy để châm chọc cô.

"Hạ Viễn Hàng, anh có thể không nói chuyện như vậy?"

"Nói chuyện như thế nào?"

"Giễu cợt còn có cả kể khổ, không phải là anh thành thạo rồi sao?"

"Nếu như cô tôn trọng hơn một chút đối với công việc của tôi."

"Công việc anh như vậy, muốn tôi tôn trọng hơn?"

"Đúng là như vậy. Diêu Thủy Tinh, trong đáy lòng cô xem thường công việc của tôi, hay có thể nói, cô xem thường con người tôi."

"Nếu như tôi xem thường anh, cũng không kết hôn với anh."

"Cho nên lúc trước biết người không rõ?"

Lửa giận lập tức xông lên, từ khi cô biết anh tới nay thì cảm xúc dao động là mãnh liệt nhất, "Nếu như không phải vì đứa bé, tôi sẽ hoàn toàn không. . . . . ."

"Sẽ không như thế nào? Sẽ không kết hôn sao? Cô hối hận, đúng không?"

"Hối hận phải là anh chứ?" Cô cười lạnh: "Có phải hay không anh ngày ngày nghĩ nếu như không có đứa bé này, anh cũng sẽ không. . . . . ."

"Diêu Thủy Tinh, tôi nhắc nhở cô, nói chuyện phải có chừng mực!" Sắc mặt của anh lập tức âm trầm xuống. Cô biết rất rõ anh quan tâm đứa bé này vô cùng nhiều, yêu cô cỡ nào, cô còn phải nói ra lời như vậy. Anh có thể dễ dàng tha thứ cho tất cả tùy hứng của cô nhưng không thể nào chịu được lời này.

Tranh đi cãi lại đi qua, không có một ý nghĩa nào. Anh nghĩ, mình cần yên tĩnh một chút.

Đóng cửa chính lại, tuyên bố cuộc cãi vả này kết thúc. Diêu Thủy Tinh ngồi ở chỗ đó, tay nắm thành quyền. Là ai nói, bọn họ cũng không nên cãi nhau? Nhưng bây giờ, nhìn bọn họ dường như mỗi ngày đều muốn cãi vả. Một chút xíu chuyện nhỏ cũng có thể làm cho bọn họ gây chiến, tại sao phải thành bộ dạng này?

Thật ra thì mới bắt đầu, anh thật sự nhẫn nại với tính tình của cô, biết cô có cục cưng, công việc cũng mệt mỏi, tâm trạng không tốt là chuyện rất tự nhiên, anh cũng cố gắng hết sức để không cãi vả với cô, nhưng từ khi nào thì bắt đầu, anh và cô lại đối chọi gay gắt vậy?

Đúng rồi, ấy là lần cô bảo trợ lý Từ đổi cho anh một công việc khác, một công việc ổn định chút, thể diện chút. ngày ấy, nói cho anh biết bảo anh đi xin nghỉ việc, nét mặt anh nhìn cô, cô vĩnh viễn sẽ không quên.

Dục vọng kiểm soát của mày quá lớn, phải không?

Không sai, cô vốn chính là người như vậy, đối với người mình quan tâm hoặc là chuyện gì, cô đều muốn khống chế. Nhưng, cô làm như vậy có gì không đúng? Chẳng lẽ anh thật sự quyết định cả đời làm một thợ sửa xe? Cuộc đời cô không thể nào chấp nhận một tư tưởng không tiến thủ như vậy được. Người khác như thế nào với cô mà nói không hề có một chút quan hệ, nhưng là anh! Cô lựa chọn người đó, cô hi vọng anh ấy có thể có tương lai tốt hơn, có lỗi gì đây?

Lúc yêu có thể cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không để ý, chỉ cần người đó đối tốt với cô là được rồi, nhưng bây giờ bọn họ đã kết hôn, ngoài nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến đứa bé, suy nghĩ một chút đến tương lai chứ? Nếu anh vẫn luôn tỏ rõ thái độ không tốn một phân tiền của cô như vậy thì chính anh sẽ phải cố gắng hơn, cô có thể giúp gì cô đều sẽ làm.

"Thủy tinh, con và cha con quá giống nhau, làm người yêu của hai người đều rất cực khổ." Tiếng thở dài của mẹ vang lên bên tai cô, đó là vào ngày trước khi kết hôn, mẹ vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói.

"Như vậy, không tốt sao?"

"Mãi mãi luôn là các người quyết định cái gì tốt nhất cho đối phương nhưng lại quên hỏi, vậy đối phương có muốn vậy không."

Cô, là như vậy sao?

Kết thúc cuộc họp nặng nề, rõ ràng phải bảo tài xế trực tiếp lái xe về nhà nhưng đột nhiên cô muốn đi thăm anh. Mỗi ngày cãi vả mệt mỏi như thế, thật sự rất nhớ loại hạnh phúc đơn giản trước kia. diễn đàn Lê Quý Đôn - nơi giao lưu và đọc truyện ngôn tình của tất cả mọi người Cô bảo xe lái thẳng đến chỗ anh làm việc, chỉ là muốn nhìn thấy anh mà thôi.

Cô thật sự không ngờ sẽ thấy được cảnh tượng như vậy, tay chuẩn bị mở cửa xe ra cứ cứng lại ở đó.

Vẫn là cô gái trẻ dịu dàng đó, cô ta cười ngọt đến như vậy nhìn chồng cô. Còn Hạ Viễn Hàng, mặc dù vẫn rất bình tĩnh nhưng cô có thể nhìn ra trên mặt anh là nhẹ nhõm.

Đúng, nhẹ nhõm, đó là vẻ mặt nhẹ nhõm đã lâu cô không thấy. Bắt đầu từ lúc nào, anh bên cạnh cô nhưng không thể thoái mái nữa?

Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, quan tâm và vui vẻ hiện rất rõ trên mặt cô gái trẻ, mặc dù Hạ Viễn Hàng vẫn không nói gì nhưng lắng nghe rất nghiêm túc. Cô nhìn thấy cô gái trẻ đó đưa cho anh một bình giữ nhiệt, mà anh, rõ ràng đã nở nụ cười. Anh cười, anh lại có thể cười! Người con trai như Hạ Viễn Hàng cười trước mặt cô ta.

Bộ dạng anh nhận lấy cái bình giữ nhiệt đó có thể xem là dịu dàng.

Cô giữ cửa xe thật chặt, chặt đến mức da cô nổi lên màu trắng, chặt tới mức truyền đến đau đớn vô cùng nhưng cô không hề có cảm giác.

Cô chỉ nhìn anh như vậy, giống như không biết anh.

Một hồi lâu, cô bình tĩnh mở miệng: "Chú Bình, phiền chú lái xe."

"Vâng, tiểu thư."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.