Việc Nhỏ Thầm Yêu

Chương 10: Xù lông




Editor: Tiểu Ly Ly.

Nhìn tiểu lão đầu tự nhiên hiện ra, người trong Thiên gia đều ngơ ngẩn, có lẽ là không nghĩ Thiên Nhai đã rất lâu không trở về bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.

Rồi sau đó, trong lòng bọn họ xuất hiện ra một niềm vui sướng.

Thiên Nhai tới, bọn họ được cứu rồi!

Trong tay tiểu lão đầu còn kéo một tiểu nha đầu đáng yêu, tiểu nha đầu này rõ ràng đã từng ngất ở trên không trung, miệng sùi bọt mép, mắt đã trợn trắng.

Bỗng dưng, nàng dường như cảm giác được cái gì, chậm rãi mở hai tròng mắt, thân mình bay nhanh về phía Vân Lạc Phong.

“Sư phụ, tên Thiên Nhai xấu xa này, phi nhanh như vậy, hiện tại ta cũng cảm giác được mắt đầy sao xẹt, toàn thân tay chân nhũn ra.” Lâm Nhược Bạch chu cái miệng nhỏ, ủy khuất nói.

Nhưng mà, lời nói của nàng lại làm mọi người ở đây đều là ngây ngẩn cả người.

Thiên Nhai dẫn theo tiểu nha đầu này đến đây, lại có thể là đồ đệ của Vân Lạc Phong? Vậy, Vân Lạc Phong lại có quan hệ gì với Thiên Nhai?

Ngay lập tức, một cảm giác không tốt mạnh mẽ xông vào trong lòng, nháy mắt khiến cho đáy lòng bọn họ run lên.

“Ngươi đã đến rồi?” Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, nhìn Thiên Nhai, “Ngươi vừa rồi nói, ta đã bỏ lỡ một điểm, không biết ngươi nói điểm này là……”

Ánh mắt Tiểu lão đầu âm trầm nhìn phía gia chủ Thiên gia, trào phúng nói: “Đây đều là do đệ đệ tốt của ta làm ra chuyện như vậy! Năm đó, dưới sự giận dữ ta rời khỏi Thiên gia, bọn họ sợ thiên phú của ta sẽ bị những người khác nhìn trúng, không tiếc phái cao thủ Thiên gia tiến hành đuồi giết ta, cũng may mạng ta cứng rắn, mới không có chết ở trong tay của những người này, hơn nữa còn đạt tới thành tựu như hiện giờ!”

Lão già đang bị linh hồn chi hỏa vây quanh, thì nghe đến lời nói của Thiên Nhai, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi: “Thiên Nhai, ngươi nói bậy gì đó? Chúng ta là người thân có chung một huyết mạch, Thiên gia cũng là gia tộc của ngươi, sao có thể đuổi giết ngươi? Người muốn giết ngươi chính là nữ nhân Phù Sinh kia!”

“Con mẹ nguoi có rắm mau phóng!”

Vừa nghe đến lời nói của lão già, Long Phi giận tím mặt, sau khi nói xong lời này, đột nhiên hắn mới tỉnh hồn lại, lúc này mới phát hiện phản ứng của chính mình có chút quá kích.

Hắn vội vàng ổn định tinh thần lại, lạnh giọng nói: “Thiên gia các người có loại đức hạnh gì, mọi người đều đã biết sớm! Hiện giờ còn dám trốn tránh trách nhiệm, oan uổng một nữ nhân vô tội! Đáng tiếc, sẽ không có người tin tưởng các ngươi nói!”

Tên hỗn đản này, lại dám nói sư phụ hắn đuổi giết Thiên Nhai! Sao có thể? Từ năm đó rời khỏi Thiên gia lúc sau, sư phụ liền đi đến địa phương kia, mấy chục năm cũng chưa từng rời đi.

Mà chính mình, cũng là vì bị thương mà may mắn tiến vào nơi đó, được sư phụ cứu, hơn nữa còn được thu làm đồ đệ, mới vừa rồi là hiểu biết về những quá khứ của sư phụ.

Hiện tại bọn họ thấy sư phụ mất tích nhiều năm, đương nhiên cũng vu oan hãm hại, hạng người vô sỉ này, đáng chết!

Thiên Nhai cũng không nghe được điều khác thường từ lời nói của Long Phi, vì vậy, Thiên Nhai ngược lại chưa liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt hàm chứa châm chọc lạnh lùng ngóng nhìn lão già.

“Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn ngay cả ai đến đuổi giết mình cũng không biết? Thiên Nhất, ngươi là cho rằng mình rất lợi hại, vẫn là cảm thấy ta tương đối ngu xuẩn sao?”

Ở trong linh hồn chi hỏa thiêu cháy, Thiên Nhất bị đau đến cả người run rẩy, hiện giờ nghe thấy được Thiên Nhai nói, hắn càng thêm run rẩy lợi hại.

“Ta nhớ rõ, năm đó chuyện đuổi giết ta, các ngươi cũng có phần.” Thiên Nhai nhìn về phía chúng trưởng lão trong Thiên gia, sát khí bắt đầu hiện ra, lạnh giọng nói: “Buồn cười chính là, các ngươi lại đều cho rằng cái gì ta không rõ ràng lắm, còn dám ỷ vào thanh danh của ta làm xằng làm bậy, nếu không phải thời gian ta đều dùng việc đi tìm Phù Sinh, Thiên gia sớm đã không còn tồn tại nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.