Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 15




- Mời Tuấn thiếu gia.

Bàn Đại Hải mở bình Mao Đài, rót đầy cho mọi người, Hắc Tử dẫn đầu, nâng chén rượu lên mời Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn lại cầm chén trà:
- Mọi người uốn rượu, tôi uống tà, không thấy con gái tôi sao? Nó giám sát tôi đấy.

Nhạc Nhạc cười hi hi, cầm chén rượu lên thay cho chén trà trong tay cha, nói:
- Ba, mẹ nói có thể uống rượu, nhưng không thể uống nhiều. Các chú đều tới, ba uống vài chén đi.

Bàn Đại Hải liền giơ ngón tay cái to phị ra, khen:
- Nhạc Nhạc, cháu rất được, rất thông tình đạt lý, giống hệt như mẹ cháu lúc còn nhỏ.

Nhạc Nhạc nói:
- Chú Lâm, lời này của chú có vấn đề, mẹ của cháu hiện giờ cũng thông tình đạt lý mà.

- Đúng đúng, chú nói sai, tự phạt một chén.

Bàn Đại Hải cười ha hả, cầm chén rượu lên uống cạn, rồi lại tự rót đầy.

- Tuấn thiếu gia, chúc mừng.

Hắc Tử lại nói.

Bốn chén rượu chạm nhau, mọi người uống cạn.

Nhạc Nhạc lấy bình rượu từ trong tay Bàn Đại Hải, rót rượu cho cha, hỏi:
- Cha, lần này cha về làm bí thư tỉnh D chúng ta, phải làm mấy năm chứ ạ?

Tiểu nha đầu chăm chú nhìn cha, sợ từ miệng cha phát ra chữ "không". Nhạc Nhạc trước kia không hiểu điều này, giờ lớn hơn nhiều, dần dần đã hiểu một chút. Trước kia chẳng phải cha làm việc ở tỉnh A hơn 10 năm sao? Nếu như cũng có thể làm ở tỉnh D hơn 10 năm thì tốt quá, cô có thể thường xuyên được gặp cha rồi.

Liễu Tuấn xoa đầu con gái, mỉm cười gật đầu:
- Đúng, làm mấy năm.

- Oa, tuyệt vời.

Nhạc Nhạc reo lên.

Hắc Tử nói:
- Nhạc Nhạc, đính chính cho cháu một chút, cháu là người huyện Hướng Dương, không phải là người của tỉnh D.

Hắc Tử đời này chú trọng nhất là "nghĩa khí", trong nghĩa khí tất nhiên bao gồm tình cố hương sâu đậm, bất kể hắn đi tới đâu thì cái gốc vẫn cứ mãi ở huyện Hướng Dương.

Nhưng Nhạc Nhạc sinh ra ở Nam Phương, lớn lên ở Nam Phương, tất nhiên coi mình là người tỉnh D, còn huyện Hướng Dương chỉ là một cái nguyên quán xa xôi mà thôi. Có điều tính cách của Nhạc Nhạc hết sức ngoan ngoãn, thường không phản bác lời của trưởng bối, ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Liễu Tuấn nói:
- Hiện giờ thời đại thay đổi rồi, quan niệm quê hương không còn nghiêm trọng như trước, sau này, toàn thế giới đều có thể là quê của con.

Nhạc Nhạc ôm cánh tay cha, cười ngào ngào:
- Ba thật là tốt.

Liễu bí thư không khỏi áy náy, hiển nhiên Nhạc Nhạc biết thân phận của mình rồi, trong lòng không thể không có chút khúc mắc nào. Nhưng Nhạc Nhạc rất dịu dàng, biết rằng mình phải tỏ ra hạnh phúc một chút, để trong lòng cha mẹ không phải bận lòng, cho nên lúc nào cũng tươi cười như hoa, cực kỳ đáng yêu.

Thực sự là làm khó cô bé rồi.

- Nhạc Nhạc, sau này ba sẽ thường tới thăm con.

- Vâng.

Nhạc Nhạc cao hứng gật đầu.

Chú ý thấy con gái có vẻ ngập ngừng, Liễu Tuấn nói:
- Nhạc Nhạc, có gì thì cứ nói đi, đừng lo.

- Ừm.. Ba này, Dương Dương.. Em nó có tới không?

Nhạc Nhạc do dự một chút rồi cẩn thận hỏi, sau khi Xảo Nhi và Nghiêm Phi khôi phục liên lạc với nhau, hai người thường nói chuyện với nhau, Nhạc Nhạc và Liễu Dương cũng thấy nhau qua TV.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Có, nó học ở trường tiểu học thuộc trung học Bạch Mã, lớp năm.

Nhạc Nhạc nghe thế thì mừng rỡ:
- Thật sao, vậy quá hay rồi, con cũng học trường trung học Bạch Mã, con.. Con có thể tới gặp em không ?

Liễu Tuấn cười:
- Đương nhiên là có thể rồi.

Nhạc Nhạc vui sướng không thôi.

Đám Hắc Tử cũng nhìn nhau cười, nếu như con cái của Tuấn thiếu gia hòa thuận với nhau, tất nhiên là quá tốt. Nhưng chuyện này dù là anh em, bọn họ không tiện xen vào. Hiện giờ Nhạc Nhạc hiểu chuyện như thế, đúng là rất đáng mừng.

- Nào Tuấn thiếu gia, cạn chén nữa.

Hắc Tử luôn ít nói cũng hưng phấn nâng chén lên.

Không khí trên "bàn rượu" rất náo nhiệt.

- Ớt xào trứng xong rồi đây...
Không lâu sau tiếng nói êm ái của Tiểu Vũ truyền tới, gót sen thoăn thoắt mang đĩa ớt xào trứng đặt lên bàn, lập tức la lên:
- Ôi, còn chưa có đũa, mọi người...

Thì ra Bàn Đại Hải đang đưa "ngũ trào kim long" lấy mấy miếng thịt bò cho vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Mấy anh em họ ở nhà là như thế, ngay đồng chí Liễu Tuấn cũng không ngoại lệ, trực tiếp dùng tay luôn.

Triệu Thành Cương thấy Bàn Đại Hải muốn thò tay ra lấy món ớt, nói:
- Này Béo, món đó là đồ nóng, anh đừng có thử thì hơn, không chịu nổi đâu. Nếu không thành thịt lợn kho tàu đấy.

Lời này làm mọi người cười phá lên.

- Mọi người đợi một chút, tôi đi lấy đũa..

Qua một lúc, lòng Tiểu Vũ dần trở nên yên bình, biết được quan hệ giữa Liễu Tuấn và chủ tịch Lương, tảng đá lớn trên lòng cô được bỏ xuống.

Vì sao có loại càm giác này, bản thân Tiểu Vũ cũng nói không rõ.

Đợi Tiểu Vũ cầm đũa lại, Bàn Đại Hải đã không thể chờ đợi được gắp một miếng ớt xào cho vào miệng, nói lớn:
- Ngon! Rất lâu rồi không được ăn ớt xào trứng chính tông như thế.

Nhạc Nhạc hỏi:
- Chú Lâm, vì mẹ cháu xào cho nên mới ngon như vậy sao?

Nhạc Nhạc không tin với thân phận của Bàn Đại Hải lại chung tình với món này như thế. Nếu hắn thích, mỗi ngày ăn mười cân ớt, một trăm quả trứng cũng chẳng thành vấn đề.

Bàn Đại Hải nhai nhồm nhoàm:
- Ừm ừm, cái này là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác là hôm nay chú Lâm rất vui, ha ha... Dù mẹ cháu có xào cháy thì cũng là món ăn ngon nhất thiên hạ, ha ha ha...

Xảo Nhi cho dù siêu cấp phú hào, tài nấu nướng không hề sút giảm, rất nhanh làm xong món thịt lợn hầm, còn cả mấy món nhắm khác, mang ra xếp đầy trên bàn.

Mấy anh em vừa ăn vừa uống, rất vui vẻ.

Liễu bí thư cũng cực kỳ thống khoái, làm quan càng lớn, áp lực càng nhiều, lúc nào cũng phải chú trọng giữ gin quan uy, nhất là ở trường hợp công chúng càng không thể đi sai nửa bước, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, thần kinh căng như giây đàn, ai mà chẳng khó chịu.

Cũng chỉ có ở cùng với mấy người anh em như Hắc Tử, Liễu Tuấn mới có thể hoàn toàn thả lòng. Những người bạn khác cho dù là Trình Tân Kiến, Cận Hữu Vi, Hà Thắng Lợi, cũng không thể hoàn toàn thả lỏng được.

Thấy Liễu Tuấn cười khoan khoái như thế, Xảo Nhi và Tiểu Vũ liếc nhìn nhau, đều mừng ra mặt, hai cô vốn không đói, cũng cầm lấy đũa ăn vài miếng.

- Tuấn thiếu gia tới tỉnh D, mọi người hết sức cao hứng ... Thế nhưng, chuyện ở tỉnh D, em là không dễ làm đâu..

Bàn Đại Hải uống mấy chén rượu, có hơi lâng lâng, nói to.

Nhiều năm qua, Bàn Đại Hải chạy khắp cả nước, nhưng căn cơ vẫn ở Nam Phương, đối với chính cục tỉnh D, Bàn Đại Hải có chút "tâm đắc". Nghành nghề của hắn cũng không thể hoàn toàn cách biệt với đời, không qua lại với quan viên được. Thực tế thế lực của Bàn Đại Hải ở tỉnh D rất lớn, không nói tới ảnh hưởng được tới hướng đi của chính sách cấp tỉnh, nhưng một số chính sách thành phố, thì thực sự có thể tác động vào được.

Người này là nhân tài giao tế, cả hắc bạch lưỡng đạo đều đi lại mật thiết, thêm vào chiêu bài Tuấn thiếu gia đằng sau lưng, càng muốn gió được gió, hô được mưa.

Thấy Bàn Đại Hải nói tới chính cục, Xảo Nhi liền bảo Nhạc Nhạc:
- Nhạc Nhạc, ngày mai con còn đi học, thời gian không còn sớm nữa, con đi nghỉ ngơi trước đi.

Nhạc Nhạc làm nũng:
- Mẹ , con ngồi thêm một lúc nữa được không.

Thường ngày Nhạc Nhạc có thời gian học hành nghỉ ngơi rất có quy luật, Xảo Nhi quản rất nghiêm, Nhạc Nhạc cũng rất ít khi làm trái y mẹ, chỉ có điều hôm nay là ngoại lệ, Nhạc Nhạc cứ quấn lấy cha, không hề buồn ngủ.

- Nhạc Nhạc, nghe lời mẹ, ba con tới tỉnh D công tác rồi, sau này sẽ thường xuyên tới thăm con.

Xảo Nhi làm công tác tư tưởng cho con gái.

Nghe câu này, Nhạc Nhạc hưng phấn nói:
- Mẹ, nói cho mẹ một tin tức tốt, Dương Dương học ở trường tiểu học thuộc Trung học Bạch Mã tới, ngày mai con tới tim em chơi.

- Vậy thì tốt, con phải chiếu cố cho Dương Dương.

Xảo Nhi liếc nhìn Liễu Tuấn, hẳn là do Liễu Tuấn đặc biệt an bài, Liễu Tuấn biết Nhạc Nhạc học ở trường Bạch Mã.

- Đương nhiên rồi, con là chị, đó là em trai con mà.

Nhạc Nhạc lập tức đáp, có chút phong phạm chị cả như từ mẫu.

Liễu Tuấn xoa đầu con gái gật gù, rất là tán thưởng.

Nhạc Nhạc lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng, ngẩng đầu lên hỏi Liễu Tuấn:
- À, ba này, Dương Dương thích cái gì? Mai con tặng em một món quà.

- Nhạc Nhạc, tặng quà không cần gấp, dục tốc bất đạt mà. Trước tiên con và Dương Dương làm quen với nhau, đợi thành bạn tốt rồi, con tự hỏi em nó thích cái gì, được không?

Nhạc Nhạc suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp:
- Vâng.

Nhạc Nhạc đã khá hiểu chuyện rồi, cô biết Liễu Dương là em ruột mình, nhưng Liễu Dương còn chưa biết mình là chị ruột của nó, chuyện này đúng là phải từng bước một, không thể vội.

- Ồ, nếu Thịnh Thịnh cũng học ở trường Bạch Mã thì tốt quá rồi.
Nhạc Nhạc lẩm bẩm.

Mặt Liễu Bí thư không khỏi lại một lần nữa ửng đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.