Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 14




Lương Xảo ở tòa biệt thự lớn ven biển Nam Phương, Tiểu Vũ lần thứ hai tới đây.

- Tiểu Vũ, cứ ngồi tự nhiên, đừng câu nệ.

Xảo Nhi cười nói.

Tiểu Vũ có chút khẩn trương, chẳng phải vì sự xa hoa của biệt thự này, là tổng giám đốc Cty Phượng Hoàng, mấy năm qua cô tới chốn xa hoa quá nhiều rồi. Quan trọng là nằm ở Lương Xảo.

Chủ tịch Lương là người Tiểu Vũ kính phục nhất, địa vị trong lòng Tiểu Vũ chỉ kém mỗi Liễu Tuấn, ở trước mặt Lương Xảo, Tiểu Vũ không hoàn toàn tự nhiên đương.

- Dì Tiểu Vũ, mời dì uống trà.

Nhạc Nhạc đưa cho Tiểu Vũ một chén trà. Nhạc Nhạc năm nay 14 tuổi, mặc một bộ váy mày xanh da trời, đi tất trắc, giày đen, mái tóc dài tết thành một cái đuôi sam, không có chút đồ trang sức nào, trông hết sức thuần khiết đáng yêu.

Tiểu Vũ không phải lần đầu tiên được gặp Nhạc Nhạc, trước kia Lương Xảo đưa Nhạc Nhạc tới Ngọc Lan, Tiểu Vũ đã được gặp rồi.

- Cám ơn Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc cháu thật xinh đẹp đáng yêu.
Tiểu Vũ nói thực lòng.

Nhạc Nhạc hé miệng cười:
- Cám ơn dì Tiểu Vũ.

- Chủ tịch có gì sai bao ạ?

Thấy Xảo Nhi đi tới, Tiểu Vũ vội đứng dậy cung kính hỏi.

Xảo Nhi nắm lấy tay cô vỗ nhẹ hai cái, mỉm cười:
- Tiểu Vũ, đã bảo rồi, đừng câu nệ. Hôm nay thuần túy là gia đình tụ họp, chỉ có bạn bè, không có chủ tịch gì hết. Ngồi đi..

Tụ hội gia đình.

Tiểu Vũ tim giật đánh thót một cái.

- Mẹ ơi, bao giờ thì ba mới tới?

Nhạc Nhạc ở bên cạnh hỏi, thi thoảng khẩn trương ngó ra ngoài cửa biệt thự, mặt mang theo vẻ mong đợi hưng phấn.

Xảo Nhi khẽ cười:
- Chú Nhan đi đón ba con rồi, lát nữa sẽ tới.

- Oa, hay quá!

Nhạc Nhạc vui sướng reo lên.

Tiểu Vũ cũng bất giác trở nên hưng phấn, đương nhiên vẫn có chút khẩn trương và tò mò. Cô chưa bao giờ được nhìn thấy chồng của chủ tịch, hẳn có một người vợ như chủ tịch Lương phải là một nhân vật rất là đáng nể.

Trong lòng Tiểu Vũ không khỏi nhớ tới Liễu Tuấn.

Không phải anh ấy cũng tới thành phố này rồi sao?

Đô thị lớn nhất của tỉnh giàu có nhất cả nước hiện giờ chính thức ở dưới sự lãnh đạo của anh ấy rồi.

Xảo Nhi mời:
- Tiểu Vũ, uống trà đi.

- Vâng..

Tiểu Vũ vội gật đầu, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, chớp mắt trà vào miệng, hơi ngẩn ra một chút.

Thay đổi nhỏ trên mặt Tiểu Vũ tất nhiên không qua được mắt Xảo Nhi, cô hỏi:
- Thế nào? Có cảm thấy quen thuộc không?

- Dạ, đúng có quen..

Tiểu Vũ gật đầu, trong lòng càng nghi hoặc, vị trà này sao lại giống hệt với thứ trà mà Liễu Tuấn hay uống?

Xảo Nhi nói:
- Đó là thứ trà mà ba Nhạc Nhạc thích nhất, mang từ quê chúng tôi tới.

Đầu Tiểu Vũ nổ đánh uỳnh một cái.

Liễu Tuấn cũng từng nói, thứ trà này mang từ quê của y tới. Hơn nữa Tiểu Vũ lập tức nhớ ra chủ tịch Lương và Liễu Tuấn là người cùng một huyện, bọn họ là đồng hương chính tông nhất.

Xảo Nhi khẽ vỗ vai cô:
- Tiểu Vũ, ba của Nhạc Nhạc chính là Liễu Tuấn, anh ấy sắp tới rồi.

Chớp mắt Tiểu Vũ há hốc mồm, tay cầm chén trà không khỏi run lên.

- Thật xin lỗi, chuyện này giấu em lâu như thế....
Xảo Nhi nói với chút áy náy.

- Không... Không phải, mà...

Đầu óc Tiểu Vũ trống không, lưỡi cứng đờ, không biết phải nói gì.

Chính vào lúc này, bên ngoài biệt thự có ánh đèn sáng trắng chiếu vào. Nhạc Nhạc lập tức nhảy bật dậy reo lên:
- Đến rồi.

Xảo Nhi cũng đứng dậy, Tiểu Vũ vội vàng đi theo.

Một chiếc BMW 600 tiến vào biệt thự, còn chưa dừng hẳn, cửa phụ đã mở ra, một tòa núi thịt lớn như con hà mã dùng tốc độ khiến người ta không thể tin được nhảy xuống, tiếp đó mở cửa ghế sau, còn đưa bày tay béo phì che trên khung cửa.

Đó chẳng phải Lâm Hải Nhân tiên sinh đó sao?

Được giám đốc Lâm ân cần như thế, chẳng nghĩ cũng biết, khắp thiên hạ chỉ có một người mà thôi.

Thanh niên cao lớn đẹp trai từ ghế sau đi xuống chính là đồng chí Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vừa mới xuống xe đã cười nói:
- Đại Hải, nhanh nhẹn đó, thời gian qua có rèn luyện hả.

Bàn Đại Hải gật đầu liên tục:
- Rèn luyện, rèn luyện chứ, không rèn luyện không được, chẳng đi nổi nữa.

Từ bên kia đi xuống, là nam nhân toàn thân sát khí, tất nhiên chính là Hắc Tử, còn nam nhân từ ghế lại xuống cũng rất cao lớn chính là Triệu Thành Cương.

Vì Liễu Tuấn tới tỉnh D, ba anh em họ tề tụ cùng tẩy trần cho Liễu Tuấn.

- Ba ba.

Nhạc Nhạc hét lớn một tiếng, chạy như bay nhào tới.

- Nhạc Nhạc.

Liễu Tuấn cười ha hả, hơi khom lưng xuống, bế con gái lên. Nhạc Nhạc thừa hưởng gen di truyền ưu tú của cha mẹ, mới tròn 14 đã cao tới mét sáu. Có điều so với phụ thân cao lớn, vẫn còn rất nhỏ nhắn xinh xắn. Nhạc Nhạc vẫn giống như khi còn bè, thích rúc vào lòng cha, hai tay ôm lấy cổ Liễu Tuấn cười khanh khách không ngừng.

Liễu Tuấn bế con gái sải bước đi vào phòng khách.

- Nhạc Nhạc, xuống đi nào.

Xảo Nhi đi tới nói.

Nhạc Nhạc luôn ngoan ngoãn nghe lời, có điều lần này trở nên "ngỗ nghịch", ôm chặt lấy cổ cha lắc đầu quầy quậy:
- Con không xuống.

Liễu Tuấn cười bảo:
- Xảo Nhi, anh đã nói với em rồi, con trai yêu tới mười tám tuổi, con gái yêu tới tám mươi tuổi.

- Anh đó.. Con bị anh chiều hư rồi.

Xào Nhi cười lắc đầu.

- Không sao hết, con gái cưng của ba, có chiều hư cũng chẳng sao.
Liễu Tuấn cười ha ha, rất là vui vẻ.

Nhạc Nhạc nằm trong lòng cha một hồi mời quyền luyến xuống đất.

Tới lúc này Tiểu Vũ mới tới bên cạnh Liễu Tuấn, khẽ gọi "anh" một tiếng khuôn mặt đã đỏ dừ.

Liễu Tuấn hiển nhiên không nghĩ tới Tiểu Vũ cũng có mặt, mỉm cười gật đầu, quay sang trừng mắt lên với Xảo Nhi, Xảo Nhi hé miệng cười lộ vẻ tinh quái hiếm có.

Bàn Đại Hải cũng không ngờ Xảo Nhi lại làm việc này. Trong số mọi người ở đây, đoán chừng hắn là người hiểu rõ quan hệ giữ Liễu Tuấn cùng Xảo Nhi và Tiểu Vũ nhất, xem ra Xảo Nhi đang cố ý an bài dần dần để các hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn quen thuộc lẫn nhau, tiến tới "kết thành một khối".

Ừm, thế là rất tốt.

Bàn Đại Hải cả đời này háo sắc, số nữ nhân qua tay tới cả trăm. Nhưng không có được nổi một nữ nhân như Xảo Nhi, toàn tâm toàn ý nghĩ cho nam nhân của minh.

- Nào, mọi người ngồi cả đi.

Liễu Tuấn đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống, nói.

Nhạc Nhạc ngồi sát bên Liễu Tuấn, ôm lấy tay cha, tựa cái đầu nhỏ lên vai cha, dáng vẻ đầy vui sướng. Cho dù cô bé cũng biết, Thịnh Thịnh cũng là con trai của cha, có điều không ảnh hưởng tới sự sùng bài của Nhạc Nhạc với cha.

- Tuấn thiếu gia, hai mươi năm rồi trở về đất cũ, có cảm tượng gì không?

Hắc Tử vừa hỏi vừa bày biện đồ pha trà, chỉ có Liễu Tuấn, thì Hắc Tử đều tự pha trà.

Bàn Đại Hải như nhớ ra điều gì, đứng dậy, ục ịch chạy ra ngoài, từ cốp xe lấy ra một bao thịt bỏ, một bình Mao Đài, cười ha hả bày ra trên bàn.

Xảo Nhi mỉm cười nói:
- Mấy anh em muốn uống một chút hả? Thế này đi, em xuống bếp làm cho mọi người mấy món nhắm.

Bàn Đại Hải cười lớn:
- Ha ha, chủ tịch đích thân xuống bếp, đãi ngộ này không tầm thường, anh em ta hôm nay đưởng hưởng sái rồi...

Xảo Nhi nói:
- Đại Hải, anh chỉ khéo mồm, thức ăn tôi làm anh ăn còn ít sao?

- Đúng đúng, nhưng mấy năm qua khó lắm không được ăn một lần rất là nhớ, đó là hương vị quê hương chính tông, chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi! Cái gì khác còn được chứ ớt xào trứng gà và thịt lợn hầm là nhất định phải có nhé...

Bàn Đại Hải chẳng hề khách khí, gọi món luôn.

Hai món ăn này khi ở hiệu bánh mì Xảo Xảo ở huyện Hướng Dương là món sở trường của Xảo Nhi, thường xuyên được ăn, Bàn Đại Hải mấy lần ăn no căng bụng, hiện giờ nhớ lại càng thèm.

Dùng một câu nói trên mạng internet là không phải anh ăn ớt xào và thịt hầm, anh ăn một loại cảm giác hạnh phúc.

Hắc Tử liếc nhìn cái bụng phệ tướng của Bàn Đại Hải, cau mày nói:
- Đại Hải, cậu phải kiềm chế ăn uống, cứ như thế nữa huyết quản không chịu nổi, mấy thứ cao huyết cao, cao đường huyết sẽ tìm tới thăm đấy.

Bàn Đại Hải cười ha hả:
- Kiềm chế, kiềm chế.. Chuyện này bình thường tôi rất chú ý, nhưng hôm nay tới vì Tuấn thiếu gia, mọi người cao hứng nên phá lệ một lần. Không có lần sau...

Cho dù hiện giờ Bàn Đại Hải đã là ông chủ lớn nổi tiếng toàn quốc nhưng ở trước mặt Hắc Tử vẫn có chút sợ hãi, thói quen từ mấy chục chẳng phải dễ sửa.

Đại Cương trừng mắt nhìn hắn:
- Béo, anh cứ luôn kiếm cớ, đại ca nói thế là vì tốt cho anh, hiểu không?

- Biết chứ, nhưng mà hôm nay cao hứng.

Xảo Nhi cười:
- Được, hôm nay cao hứng vậy thì phá lệ một lần, mọi người cứ ngồi, xem đi làm thức ăn.

Tiểu Vũ vội đứng dậy:
- Chủ tịch, em làm cho.

- Bọn họ muốn ăn đồ quê hương, hai mươi năm, quen rồi.

- Vậy.. Em phụ cho chị.

Tiểu Vũ nghĩ, Xảo Nhi xuống bếp làm thức ăn, mình nghênh ngang ngồi đây, thế nào cũng không thích hợp.

Xảo Nhi mỉm cười gật đầu, hai mỹ nhân thiên kiều bá mỵ cùng xuống nhà bếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.