Vì Thanh Xuân Là Mày

Chương 6




Trong gương không phải là My với mái tóc dài thẳng tắp, khuôn mặt cô nhìn thấy hoàn toàn khác biệt, khiến cô phải kinh hãi rụng rời, thực chất vì cô biết đó là ai. Đã từng có một thời cô thích gây sự đánh nhau trong trường, rồi biến cố xảy ra, cô gần như thay đổi hoàn toàn, con người hiện tại được hình thành sau biến cô đó. Điều gì có thể khiến một người thay đổi đột ngột như vậy. Chuyện đó liên quan tới mạng người, dù là gián tiếp hay trực tiếp hại chết người khác, cảm giác cũng đều giống nhau.

Tới khi Trường tạm biệt cô để rời viện, My lập tức vứt mái tóc vào hộp, cô không dám làm vậy khi có mặt anh. Cô biết anh đã đặc biệt mua nó cho cô, không lẽ nào cô lại khiến anh thất vọng, biết đâu anh lại sinh ra chán ghé, rồi vì thế mà anh rời bỏ cô, vậy lỗi là do cô, chắc chắn là do cô mà ra.

My lập tức đậy nắp hộp giấy lại và nhét nó xuống gầm giường bệnh, tới lúc này cô mới dám liếc vào gương, tự nhiên cô thấy mặt mình vừa nhợt nhạt vừa xấu xí. Cảm giác trong miệng đắng ngắt, số thuốc vừa uống vào đang nghẹn ở cổ, chúng khiến cô khó chịu tới mức phải lập tức chạy vào nhà vệ sinh, dùng tay móc trong họng để nôn ra bằng hết. Là do số thuốc này, My nghĩ, những bác sĩ không nói cho cô biết thuốc này để làm gì, họ bắt cô uống mỗi ngày, làm cho thân hình cô trở lên gớm ghiếc như vậy. Một nỗi căm hờn dội lên trong lòng My, vừa rồi cô còn thấy y tá nói cười với Trường, có phải cô ta đang tán tỉnh anh không. Anh là mẫu đàn ông hấp dẫn như vậy, chắc chắn cô ta sẽ muốn ve vãn anh. Cô ôm ngực thở dốc, hai hàm răng nghiến chặt, chỉ nghĩ tới đó thôi mà My hận không thể lao tới cắn xé cô ta, khiến cô ta không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa.

Tối hôm đó, đến giờ uống thuốc, My đang ngồi trên giường, y tá tới trao thuốc và nước để cô uống, lại chiêu thức cũ, cô ngậm chúng trong miệng, y tá nghĩ bệnh của My đã thuyên giảm nên không chú ý. Sau khi cô ta rời đi, My lập tức nhả hết thuốc ra, cô nhét chúng xuống khe giường, tiếp theo cô rón rén đi theo tới cửa. Bên ngoài là y tá đang đứng ghi chép gì đó, cô ấy đứng quay lưng lại với My, cô thấy đuôi tóc dài của y tá đung đưa, nhìn mà cô chỉ muốn nhào tới cắt trụi nó. Trở lại giường. My nằm quay mặt vào tường, cô trừng trừng nhìn cái màu trắng lạnh lẽo trước mặt, đôi mắt cô tối sầm lại.

My không hề biết, khi cô y tá rời đi, từ dưới gầm giường có một vật thể bò ra. Những sợi tóc dài quấn lấy nhau như cánh tay, lan ra thành một bóng đen khắp mặt sàn, nó muốn bò lên thành giường, nhưng đột nhiên My lại cho chân xuống xỏ dép, trong giây lát bóng đen lập tức rụt lại. Nó im lặng thu mình lại sâu dưới gầm giường, trở về với chiếc hộp đã hé mở và nằm im vào đó. Tiếng tóc loạt xoạt cọ vào thành giấy, nghe như trăm nghìn chân rết bò vòng quanh, càng giống hơn cả là tiếng bàn tay sờ soạng muốn thoát ra khỏi không gian chật hẹp.

Sau hai ngày không uống thuốc, My bắt đầu mất ngủ, ban đêm mỗi khi cô nhắm mắt lại, ác mộng lập tức ập đến. Lần nào cũng là một hình ảnh, lặp đi lặp lại, dù cố gắng xua nó ra khỏi suy nghĩ, My vẫn thường trực nhìn thấy nó. Đó là quá khứ mà cô muốn chôn vùi rất lâu rồi, cách đây mười năm, khi My vẫn còn là một nữ sinh cấp ba. Tính chiếm hữu vốn là bản năng bộc phát từ ngày đó, cô yêu một anh lớp trên và chỉ muốn anh là của mình. Vì vậy khi thấy anh thân thiết với người con gái khác, cô đã rất tức giận, sau vài lần bắt gặp, người con gái đó liền trở thành cái gai trong mắt My. Rồi một buổi chiều muộn, khi tan trường về, My chặn đường cô gái đó, dọa nạt và đánh đập cô ta.

Ác nghiệt hơn là My còn dùng kéo để cắt tan mái tóc dài của người con gái đó, dẫu cho cô ấy cố gắng giải thích và xin lỗi thế nào. My bị cơn ghen che mắt, lưỡi kéo không tự chủ được đã gây ra đại họa, người con gái rơi vào tâm trạng hoảng loạn cực độ. Cô ấy ôm đầu gào thét, sau khi vùng được khỏi tay My, bị tiếng cười man dại của cô ám ảnh tới khiếp đảm, cô gái vội vã bỏ chạy. Vụt qua đám đông chen nhau chỉ chỏ mái tóc giờ đã trở lên nham nhở, họ thấy cô gái lao thẳng vào đường ray, đang lúc có một đoàn tàu chạy qua, cô gái lập tức bị bánh xe lửa cuốn lấy, thân xác bỗng chốc bị xé tan, xương cốt nghiền nát rải dọc đường ray.

Đột ngột tới mức không ai kịp ngăn cản, cứ như vậy họ sợ hãi rời đi, My cũng vội vã bỏ chạy khỏi hiện trường. Về sau nhờ gia đình có điều kiện mà cô thoát khỏi dính líu trong chuyện này, My chuyển trường, tâm lý cô cũng trở lên khác biệt từ đó. Gần như My trở thành một con người mới. Nhưng cảnh tượng về vụ tai nạn thảm khốc vẫn lưu lại trong trí nhớ cô, dù qua bao nhiêu năm vẫn không thể xóa bỏ được. Hiện tại, người cô nhìn thấy sau khi đội mái tóc giả lên, không phải ai khác mà chính là cô gái xấu số hôm đó.

Người con gái ấy không một chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ của mười năm trước, mái tóc dài che kín bờ vai, khuôn mặt hiện lên trắng tới chói mắt. Giữ nền da trắng xóa đó là hai tròng mắt đỏ đòng đọc phóng tia nhìn hằn học lại phía My, những tia máu chằng chịt nổi rõ tới mức con mắt như muốn lồi ra ngoài. Cô đã sợ tới đứng tim khi nhìn vào khuôn mặt đó, vài giây sau, nó bỗng vỡ tan ra, máu bắn thành tia xối xả, cảm giác như tia máu có thể từ trong gương bắn tới người My được.

Cô choàng tỉnh giấc, toàn thân lạnh ngắt, mồ hôi ướt trán, lòng bàn tay siết chặt tới rớm máu. Còn gì có thể kinh hãi hơn khi thấy người chết hiện về giữa cơn mơ như vậy, My co người lại, cô muốn gào thét, muốn khóc lớn lên, nhưng trong cổ họng chỉ bật ra những tiếng “u..u..” giống như tiếng cô gái đâm vào đoàn tau, đột ngột tới không thốt lên lời. My bịt tai lại, cô không muốn nghe thứ âm thanh ma quỷ đó, nhưng cô càng che chắn thì miệng càng mở lên, giống như có bàn tay vô hình đang banh họng cô ra.

Vài tiếng sau, trời rốt cuộc cũng sáng, y tá vào kiểm tra thấy My ngồi trợn mắt, bịt tai, ngoác miệng trên giường, họ lay lay cô, và đỡ cho cô nằm xuống. My níu lấy bàn tay y tá, hỏi Trường tới chưa, cô muốn gặp anh. Y tá lắc đầu, họ không biết khi nào thì anh đến. Vậy là suốt ngày hôm đó, My như người mất hồn, thỉnh thoảng lại giật mình một cái, mỗi lần như vậy cô lại dáo dác hỏi Trường ở đâu, y tá vẫn kiên nhẫn an ủi cô. Nhưng trong mắt My, đó chỉ là những lời nói dối không hơn không kém, cô gọi điện cho Trường, anh bắt máy và nói hôm nay có chuyến công tác đột xuất, cô đừng đợi anh, uống thuốc rồi đi ngủ sớm, mai xong việc anh sẽ lập tức tới viện thăm cô. My cúp máy, lo lắng trong lòng lớn dần, tại sao lại đi công tác vào lúc này, anh còn không báo cô một tiếng, có phải anh cũng đang nói dối cô không?

Rồi My lại tự nhủ, đúng rồi, chắc y tá đã nói anh bỏ cô, nó muốn cướp anh khỏi tay cô, nó khiến cô phát điên lên. Còn cả thứ thuốc độc mà nó cho cô uống hằng ngày, đó chẳng có tác dụng gì ngoài việc giết dần cô, tới đây khi cô trở lên thân tàn ma dại, con y tá đó sẽ giật lấy anh. Không thể để như vậy, My vừa nghĩ vừa cắn nát đầu ngón tay cái, cô cắn tới chảy máu mà không biết, lúc đó cô chỉ muốn tìm gặp y tá để giải quyết cô ta. Và đúng lúc nghĩ ngợi đó, y tá lại từ bên ngoài đi vào.

My nhếch miệng cười, nó đên làm gì vậy, cô thấy y tá đẩy một xe đồ ăn nhẹ vào phòng. À, nó còn muốn đầu độc cả thức ăn của cô, muốn cô nhanh chóng chết đi, không đời nào cô ăn một chút gì trên đó đâu. Y tá lấy kéo cắt túi bánh bông lan, cô ấy trao bánh vào tay My, giùng giọng dỗ dành cô ăn một chút để lại sức. My nhận chiếc bánh, cô nhìn chằm chằm cây kéo để trên khay, đột nhiên cô nói:

- Chị lấy hộ tôi ngụm nước, tôi đang khát.

Y tá vui vẻ gật đầu, vừa quay đi, My đã nhanh tay chộp lấy cái kéo, cô lặng lẽ rời khỏi giường, tiến tới sát sau lưng y tá. Đúng lúc cô ấy vừa cầm cốc nước quay lại, My lập tức ập chiếc bánh vào mặt cô ấy, rồi đẩy cho y tá ngã ra sau. Đầu bị đập trúng thành bàn khiến y tá choáng váng, My chồm lên, một tay túm tóc, tay cầm kéo, cô liên tiếp cắt xuống mái tóc của y tá. Tới khi trong tay My đã đầy một nắm tóc, cô vội vã đứng dậy, giấu mớ tóc đó vào trong áo, My lao ra khỏi phòng bệnh. Cô thấy nhiều người đang đi lại trên hành lang, ý nghĩ bộc phát lúc đó là phải trốn, cô phải đi tìm Trường.

My cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, cô đi nhanh khỏi bệnh viện, đang lúc y tá đi kiểm tra phòng bệnh nên không ai chú ý tới cô. Vì thế mà My đã lẻn ra ngoài trót lọt, cô đi theo trí nhớ, bước chân vô định, nhưng trong tiềm thức, My tự biến mình đang đi đúng đường, cô sẽ gặp Trường, nhất định sẽ gặp được.

Bệnh viện phát hiện ra y tá nằm ngất trong phòng bệnh của My, tuy chấn thương không quá nặng nhưng tâm lý cô ấy bị ảnh hưởng rất nhiều. Cô ấy hoảng hốt kể lại lúc đó mọi chuyện diễn ra thế nào, My hành động ra sao, sau cùng là cô ấy ngất lịm đi không biết gì nữa. Bệnh viện đã tìm khắp trong ngoài đều không thấy, qua camera an ninh, họ biết được rằng My đã ra khỏi bệnh viện. Người ta liên lạc với gia đình cô, báo cho họ biết vấn đề và bàn bạc cách giải quyết. Dù có cố gắng liên lạc cho cô bao nhiêu lần thì kết quả vẫn là con số không. Cuối cùng họ nghĩ tới phương án là gọi cho Trường.

Nghe tin mà anh nóng lòng sốt ruột vội vã trở về, những chuyện kỳ quái mấy ngày vừa qua khiến anh chịu ảnh hưởng không nhỏ. Trên xe, anh cố gắng tập trung không nghĩ tới điều gì tiêu cực, bằng cách bật radio nghe tin tức, anh tưởng sẽ giảm bớt được căng thẳng ít nhiều. Trên đài đột nhiên nói về vụ “Nữ sinh tự vẫn trong phòng riêng”, tóc mà họ lấy được trong tay cô gái sau khi giám định pháp y. Người ta đưa ra kết luận đó là tóc của một người đã chết cách đây rất lâu rồi. Điều trùng hợp là trong vụ tai nạn họ cùng tìm được mẫu tóc y hệt vậy.

Trường không muốn vì những tin tức đó mà anh thêm hoang mang hơn nữa, anh lập tức tắt đài và đạp sâu chân ga hơn. Những chuyện tiếp theo làm linh cảm xấu trong anh càng lớn dần lên. Anh gọi lại cho My nhưng không được, cô ấy có thể gặp phải chuyện gì, nghĩ mà lòng anh lạnh băng đi. Tới bệnh viện, y bác sĩ thông báo với anh toàn bộ sự việc, họ cũng nói là lại tìm được thuốc nhét trong khe giường và dưới gầm giừng có một hộp giấy không. Đó là hộp đựng tóc, có phải là My đã mang theo nó, thứ đó bây giờ bỗng trở thành mối nguy chết người trong mắt Trường. Anh không đám chắc nó có hại thật không, nhưng linh cảm việc cô ấy mang theo nó không hề tốt đẹp chút nào.

Trường vội vã rời khỏi bệnh viện, anh lên xe đi tìm cô ấy. Nhưng biết đi đâu bây giờ, đang lúc tâm thần bất định, điện thoại anh lại rung lên. Trường vội bắt máy, bên kia là Hoàng, cậu ta thông báo đã bắt được tín hiệu của My. Ngay trên đoạn đường anh vừa đi qua, cách đó ba km, đi về phía tay trái. Ngay lập tức Trường quay xe lại, nếu đi hết ba km sẽ qua hết khu vực đồng không, Trường do bản đồ, nơi bắt được tín hiệu của My là cạnh một khu dân cư, có một con đường ngay gần đó, có thể cô ấy đi men theo con đường ấy. Bằng tốc độ nhanh nhất, Trường phóng tới đó, khi đã vào địa phận dân cư, anh cho xe chạy từ từ, muốn xem có ai giống như My đi trên đường không. Đêm khuya vắng lặng, một bên là khu nhà dân đã tắt hết điện đóm, dọc đường chỉ thấy những cột đèn nhấp nháy, xa xa bên kia là đường tàu chạy qua. Vừa đi anh vừa gọi điện thoại, nếu may mắn có thể cô ấy sẽ nhấc máy khi biết anh ở gần đây.

Muốn quan sát cả hai bên, Trường phải xuống xe, anh chạy dọc khu dân cư, không thể bình tĩnh tiếp được, anh gọi lớn:

- My! My ơi! Anh tới đón em đây, My!

Đáp lại chỉ có bước chân sàn sạt trên đường và tiếng gió hú trong đêm, đâu đó vẳng lên một vài tiếng cho sủa ma khô khốc. Bỗng trong bóng tôi bên phía đường tàu, Trường thấy có ánh sáng lập lòe hiện lên. Anh vẫn gọi điện thoại nãy giờ, có thể thấy được chút ánh sáng như vậy, có phải là của My không?

Lập tức anh chạy về nơi phát ra ánh sáng, bước chân hối hả, anh hét gọi tên My tới khản giọng, cổ họng bị gió hong tới bỏng rát. Đúng là cô ấy, anh có thể thấy bóng lưng của người kia, thân hình nhỏ gầy, Trường hét gọi mấy lần, lúc đó người phía trước mới giật mình dừng lại. Sau khi rời khỏi viện, My đã men theo đường nhựa đi lang thang, nơi cô hướng tới là đường tàu, nghe tiếng gọi, My từ từ quay lại. Đối mặt với cô là Trường ở cách xa trăm mét, anh không thấy rõ cô, nhưng bằng ánh đèn điện thoại nhấp nháy, anh biết mình tìm được người rồi.

My lấy tóc của y tá trùm lên đầu, những sợi rời rạc rơi đầy vai cô, những sợi còn vương trên đầu thì lòa xòa che hết mặt mũi. My như sực tỉnh cơn mê, cô thấy trước mắt là Trường đang chạy tới, hai chân cô lảo đảo muốn dừng lại, miệng nói:

- Anh Trường, cuối cùng anh cũng đến gặp em.

- Anh tới rồi đây, em đừng đi đâu cả, anh tới đón em về - Trường nói đủ lớn để My nghe thấy giọng anh trong bóng tối.

- Anh thấy tóc em giờ có đẹp không? Tóc em dài thế này anh có thích không?

- Em thế nào anh cũng thích, anh xin lỗi, em ở yên đó thôi, anh đưa em về, ngoài này lạnh lắm – Trường nói qua tiếng thở dồn dập, chân anh bỗng nặng trĩu.

- Thật vậy ạ, em… - Đang nói, đột nhiên My im bặt, Trường hốt hoảng nhìn, cách đó không xa anh nghe thấy tiếng tàu hỏa rầm rầm chạy tới.

- SAO ANH LỪA EM? SAO ANH ĐEM NÓ TỚI ĐÂY? ANH MUỐN GIẾT EM PHẢI KHÔNG? – Bất chợt My hét lên, giọng đầy gay gắt, chân cô giật lùi lại phía sau.

- Ai? – Trường kinh ngạc nhìn quanh, ở đây ngoài anh ra đâu còn ai nữa.

- Nó đi ngay bên cạnh anh, bám trên vai anh, níu lấy người anh kia thôi, anh còn muốn lừa em.

My chỉ thẳng về phía Trường, lời của cô khiến anh lạnh toát sống lưng. Nó là ai, anh nhìn xung quanh, hoàn toàn trống trải, tới một bóng ma còn không có, làm gì có ai khác ở đây. Thứ My thấy khác anh, cô trừng mắt nhìn thân hình nát bấy đàn bám víu trên vai anh, tóc nó xõa dài tới tận eo Trường, đầu nó vặn vẹo, giống như không thể trụ được trên cổ, mỗi bước Trường tiến lại gần, cô như ngửi thấy rõ hơn cái mùi tanh nồng của máu thịt. Nó đang thòng cả tay qua vai anh mà với lấy cô, thân thể không lành lặn, từng mảng da rời rạc bám trên xương cánh tay. Nó vươn tay song song với cánh tay anh, mỗi lúc một đến gần, tưởng như có thể chạm vào cô ngay được.

My lùi lại, tới tận giữa đường ray, cô chỉ thấy anh liên tiếp thét gọi, nhưng không rõ là nói gì, hai tai cô ù đi, trong chớp mắt một ánh sáng lóe lên, và mọi thứ lập tức trở về yên tĩnh. Trường đã cố nói với cô có tàu tới, anh cũng muốn chạy đến kéo lấy tay My, nhưng chân anh chỉ có thể nhích từng chút một, toàn thân nặng như đeo đá, hai đầu gối bủn rủn, bất lực nhìn cô đứng đó, giọng nói anh lạc đi. Cho tới lúc ánh đèn tàu hỏa chiếu sáng thân thể My, một giây sau cô liền hóa thành một đống bầy nhầy dưới bánh xe tàu hỏa, mọi thứ trong anh cũng lập tức chết lặng theo.

Trường suy sụp, chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó, anh như muốn phát điên, xác My bị kéo đi hai trăm mét mới có thể dừng lại. Một thời gian rất lâu sau, Trường vẫn bị ám ảnh bởi chuyện xảy ra trong đêm đó. Anh phải bỏ việc để vào viện điều trị, lúc nào Trường cũng như nghe thấy lời cô nói trước khi tàu đến.

“Nó đi ngay bên cạnh anh…”

Trường lại nhìn sang hai bên, trước sau, tóc gáy anh dựng đứng, da đầu tê dại, cả người lạnh toát.

“Nó bám trên vai anh…”

Bất giác Trường sờ tay lên vai, lên lưng, không có gì cả, nhưng vì không có có gì nên anh càng cảm thấy sợ hãi.

“Nó níu lấy tay anh…”

Đột nhiên Trường phủi tay, tóc từ đâu rơi xuống chân anh, từng sợi rất dài, càng phủi lại càng thấy nhiều tóc rơi ra. Kinh hoàng quá, Trường vội chạy vào nhà tắm, anh lấy nước té lên hai cánh tay, nhưng nước theo tay anh chảy xuống đỏ ngầu. “Máu”. Trường ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt anh là chiếc giương trong nhà tắm, trên đó anh thấy không phải chỉ có bản thân mình, có một cái đầu đầy tóc hiện lên ngay trên vai anh. Sau mái tóc là một khuôn mặt đã vỡ nát, không nét nào còn nguyên vẹn, tới vị trí còn trở lên lộn xộn, Trường nhìn như xoáy vào khuôn mặt đó, bất chợt anh hét lên:

- Là mày!

Một lúc sau, người ta bống thấy lửa bống ra từ trong căn phòng chung cư trên tầng mười, phòng khóa trái, sức lửa khủng khiếp lung nóng không khí. Bên trong phòng có tiếng người gào thét, nghe lại không ra là tiếng kêu cứu, cố gắng để ý có thể thấy đó là: 

- Tao giết mày, tao giết mày, mày hại chết người yêu tao, tao phải giết mày…

Tới khi hỏa hoạn được dập tắt, người ta thấy đồ đạc trong phòng đã cháy tới không ra hình dạng, giữa những tro tàn đó, có một xác người co quắp đen như than. Theo điều tra, nạn nhân là Vũ Đình Trường, chủ căn hộ, cách đây hai tháng người yêu bị tàu hỏa cán chết, anh ta bị sốc tới sinh ra tâm thần. Nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn là do nạn nhân tự tẩm xăng vào người để đốt. May mắn đám cháy không lan sang các nhà xung quanh, trong đám cháy người ta tìm được một bộ tóc giả vẫn còn nguyên lành, nhưng trong quá trình lưu giữ tại kho, bộ tóc đã bị kẻ gian đánh cắp. Vụ án không còn gì để điều tra, xin phép đóng hồ sơ.

Lại nói, mười năm trước sau khi cô gái vì hoảng sợ mà lao vào đường tàu, thân xác bị xe làm trăm mảnh, không lâu sau có một bà thu mua tóc đi ngang qua hiện trường. Vô tình thấy mớ tóc lấp ở một góc khuất, bà ta vội vơ lấy, rồi đem bán nó cho một nhà làm tóc giả. Nhà đó liền làm sạch và dưỡng cho mái tóc trở lên bóng mượt, trong đêm khâu tóc, người thợ may vô tình để máy khâu xuyên vào tay, đem theo sợi tóc gắn ở đầu kim cắm ngập mạch máu. Tới sáng hôm tiếp theo, người nhà mới phát hiện thợ may kia đã đột tử chết.

Mái tóc đó thực chất đã ngấm máu người thợ may, oan hồn người con gái chết yểu sống lại bên trong nó, người ta vẫn không mảnh may nghi ngờ mà đem nó ra mua đi bán lại rất nhiều lần. Ban đầu nó chỉ muốn tìm được kẻ đã giết hại chủ nhân, nhưng qua nhiều năm, có những người cố tình cắt bỏ hoặc hủy hoại nó, về sau họ đều nhận lấy một kết cục đáng sợ. 

Qua mười năm, dường như chính nó cũng không nhớ mục đích tồn tại của mình là gì, thỉnh thoảng người ta vẫn thấy nó xuất hiện trong tiệm tóc giả, chờ đợi người chủ xấu số tiếp theo. Giống như một vòng tròn chuyển tiếp, vĩnh viễn không có hồi kết.

- Hoàn -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.