Vì Thanh Xuân Là Mày

Chương 21




Bảo Nhi một lần nữa lại lưỡng lự trước ý định của mình, nếu nó ở lại mà ông ta lại càng cương quyết làm khó nó...vậy nó sẽ làm sao?

Nhưng nói ra rồi, kô lẽ lại nuốt lời sao? Như thế Duy sẽ coi thường nó, dù gì bác gái cũng rất tin vào nó...

Tối đến. Sau khi dùng cơm xong, bố của Duy đi làm vừa về, chưa kịp thay đồ để ăn tối, ông ta lạnh lùng nói:

- Gọi Bảo Nhi xuống! - Nói với người hầu.

Mẹ của Duy cũng rất ngạc nhiên, bà ấy cũng đang ngồi ở phòng khách xem TV, chẳng nhẻ ông ta sẽ đuổi BNhi thật sao?

Người hầu vội chạy lên phòng BNhi với vẻ gấp gáp, và gõ rất mạnh vào cửa phòng BNhi, như sắp có chuyện lớn vậy. Vì vẻ mặt ông chủ kô có gì là vui vẻ cho lắm. Cô người hầu rất sợ bị đuổi việc, nếu như làm kô tròn việc.

BNhi thì đang trong phòng suy nghĩ " kế sách" đối phó với ông bố khó tính của Minh Duy. Nghe tiếng gõ cửa hối thúc, nó vội chạy ra mở cửa. Cô người hầu với vẻ mặt hớt ha hớt hãi:

- Ông chủ, gọi cô xuống gấp! -

BNhi nghe xong tự đoán ngay sắp có chuyện, nó cố nuốt nước bọt và lấy can đảm đi xuống nhà.

Minh Duy trong phòng mở cửa ra, biết có gì kô ổn với BNhi...Thằng nhóc cũng đi theo, nhưng cố kô để BNhi biết nó đang đi phía sau Bảo Nhi.

Xuống nhà, bố Duy với gương mặt lạnh lùng nhìn nó, điều đó làm nó càng thấy đáng sợ hơn nữa, vì ông ta toàn chơi khủng bố tinh thần người khác là hay.

Nó đi đến:

- Bác...bác gọi cháu có gì kô ạ? - Nó nhỏ nhẹ, nhưng cố quan sát từng cử chỉ ánh mắt của ông ta.

Ông ta nới lỏng ca vat, rồi rót một tách trà:

- Cháu quyết định kô đi à? - Gằn giọng nhìn nó

Tuy rất hoảng sợ trước vẻ mặt của ông ta, nhưng nó vẫn can đảm:

- Kô ạ! Cháu nói đc...sẽ làm đc...!

- Đc -

Minh Duy đứng trên cầu than nhìn xuống, xem tình hình. Còn mẹ của Duy vẫn bình thản nhìn ông bố sẽ đang dở cái trò gì đây, bà ấy có vẻ kô lo lắng chút nào cho BNhi. Thái độ đó của mẹ khiến Duy phát bực, chẳng phải hồi sáng ủng hộ BNhi lắm sao, nhưng bây giờ lại xem như kô có gì...?

- Sao ạ? - BNhi to mắt

Sau đó kéo cập kính trong túi áo somi ra và đeo lên

Ông ta cầm sắp giấy tờ trong cặp làm việc của ông ta ra, và lật đi lật lại tìm gì đó.

Điều này khiến 3 đôi mắt kia đang tò mò kô biết ông ta đang tìm cái gì.

Rồi ông ta vội rút ra một tờ giấy chi chít chữ, đặc xuống bàn... Rồi chỉ tay vào tờ giấy, tiếng tay ông ta chỉ xuống mặt bàn bằng kiếng nghe lóc cóc rất rõ:

- Ký vào đi! - Ông ta trừng mắt

Minh Duy và mẹ vẫn còn ngỡ ngàng kô hiểu chuyện gì, chẳng nhẽ...

- Sao ạ? Ký gì vậy bác? - BNhi vẫn to mắt kô hiểu

- Vậy mà cháu kô hiểu à? Vậy cầm lên đọc đi! - Ông ta bực bội

BNhi cầm tờ giấy lên và....:

- AAAAAAAAAAAAAAAA! - Nó la to đến nỗi ngôi biệt thự muốn nổ tung ra ấy chứ, rất may mắn là Minh Duy đã bịt lỗ tai lại...( đoán trước mà...)

Ông ta kô nói gì với BNhi nhưng mỉm cười...

- Bác ơi! Có thật kô vậy? - BNhi mừng rỡ...

Mẹ của Duy bất ngờ:

- Đưa ta mượn xem nào! - Mẹ của Duy cầm tờ giấy trên tay BNhi

- Trong tay cháu rồi, cháu đã đọc rồi...thật hay giả cháu phải biết chứ, ký vào là đc! - Ông ta mỉm cười xoa đầu nó rồi đứng dậy đi.

- Chà chà! Ông này, làm cả nhà một phen ú tim! - Mẹ của Duy trắc lưỡi, và rồi lại mỉm cười nhìn BNhi - Cháu đc lắm! Bác nói rồi, ông ta kô ngoan cố như cháu tưởn đâu...

Và tờ giấy đó chắc hẳn là tờ hợp đồng dạy thêm cho Duy, nhưng đc bổ sung thêm một số điều mà BNhi mong muốn, nhưng đặc biệt thời hạn kéo dài trả nợ kô phải 1 năm, kô phải 2 năm, cũng kô phải 10 năm, mà là vô hạn. Khi nào có tiền thì có thể trả cho ông ấy.

Và BNhi vẫn đc nhận tiền lương hàng tháng trong vòng 2 năm.

Minh Duy đứng trên lầu mỉm cười rât tươi, nhưng kô ai thấy đc nụ cười đẹp như thiên thần đó của thằng nhóc. Rồi Duy vội đi lên lầu...

BNhi ở lại vui mừng kô thể tả, và ôm chầm lấy mẹ của Duy...

Anh Thy dạo này dường như " bỏ quên" luôn BNhi rùi thì phải...Nhưng chả hiểu tại sao hôm nay cô ả lại nổi hứng alo cho BNhi, trong một tình cảnh trớ trêu...

2h chiều. BNhi đang trong tiết dạy học cho Minh Duy:

"

Tiếng chuông điện thoại của BNhi reo lên văng vẳng.

Minh Duy nhếch môi:

- Làm việc ko nghiêm túc....

- Xin lỗi! Để mình nghe điện thoại... - BNhi

" Alo! "

" Chị Nhi! " Tiếng của Anh Thy khiến BNhi giật mình, cô nàng đã ko liên lạc với nó từ khi nghĩ hè, vậy mà hôm nay chẳng biết làn gió " độc" nào đã thổi cô nàng tới...

" À...Anh Thy? có gì ko? "

" Chị vẫn chưa về TP HCM chứ ạ? Giờ đang làm gì thế? Đi dạo với em đi, em buồn quá.... " Anh Thy tuông một hơi

" à... ừ! Chị bận rồi....Khi khác đi...." Nói rồi cúp máy, làm Anh Thy bực dọc...

Một lát sau, Minh Duy đang làm bài tập Toán, thì....

Cái điện thoại của Duy lại reo lên:

- Gì vậy? - MDuy

- Cậu rãnh chứ? - Tiếng Anh Thy nhẹ nhàng

- Ko!

- À tại mình vừa học thêm xong, nên định rũ cậu đi chơi đó mà...

- Ko rãnh! - Nói rồi MDuy tắt máy rồi quăng phắt cái điện thoại lên giường.

Hành động đó khiến BNhi giật cả mình, chẳng biết là ai mà đã chọc giận Minh Duy... Nhưng nó chẳng quan tâm cho lắm...

Còn Anh Thy thì ở nhà, đi đi lại lại, suy nghĩ... Sao kỳ lạ vậy chứ? Cả 2 người này sao lại cùng bận một lúc như thế? Nhưng rồi nghĩ lại, và tiếp tục alo cho Duy.

Tiếng chuông của chiếc điện thoại trên chiếc giường của MDuy đang reo nhưng nó chẳng mấy quan tâm, tiếng nhạc làm mất tập trung... Nó bực dọc đi đến" Alo"

" Nè! Cậu mà ko ra mình sẽ đến nhà cậu đấy... "

Minh Duy bực dọc kê điện thoại gần miệng mà quát" Đc! Đến thì đến....thách cậu đấy..."

" Cậu...." Chưa kịp thì Minh Duy tắt máy, và tắt nguồn luôn cái điện thoại... Đúng là Anh Thy là một" nữ hoàng phiền phức"

Trong lúc đợi Minh Duy làm bài tập, BNhi lại suy nghĩ về Minh Duy...

Một thằng nhóc cái tính trẻ con, lạnh lùng và hay quát mắn người khác như Minh Duy, ko biết đã từng thích ai chưa nhĩ?

** Ngoại truyện:

Lúc học cấp 2, Minh Duy đã thích một cô bạn cùng trường... Củng ko thể gọi là bạn, mà là...chị.

Cô ấy hơn nó 1t, nó đã thích cô ấy từ khi học lớp 6...

Tên cô ấy là Lê Na. Lê Na là một cô gái xinh đẹp, học giỏi và hòa đồng với mọi người, vì nên rất đc tụi con trai trong trường để ý...

Vào đầu năm lớp 8, Sau 2 năm thích thầm Lê Na, Duy đã lấy hết can đảm để nói với Lê Na rằng " Mình thích cậu ". Và mọi chuyện chẳng có gì để nói khi cô ấy vẫn đồng ý làm bạn với Minh Duy, và thằng nhóc nghĩ Lê Na cũng thích nó...

Nhưng vô tình một lần nó đã phát hiện rằng...Lê Na chỉ xem nó như một người em trai...

Và thằng nhóc đã thề sẽ chẳng thèm thích ai hết...và đặc biệt ghét con gái hơn tuổi nó...

Kết thúc ngoại truyện...

Đang mơ màng suy nghĩ...

Minh Duy đã làm bài tập xong từ lúc nào, và nó đang nhìn BNhi chầm chầm...nhìn xem cô ta đang mơ mộng cái gì mà nhìn đờ đờ thế kia... Hay lại " trúng tiếng sét" của ai đó rồi?

- Nè! - Lây tay Nhi

Con bé vẫn đơ ra đó:

- Nè! - Quát, Duy có vè bực mình

- Hả? Cái gì?

- Làm Gia Sư kiểu gì vậy? Học trò làm bài xong rồi mà giờ con ngồi đó mơ mộng gì nữa vậy? ko bít thằng nào xui xẻo lại lọt vào mắt xanh của chị rồi?

- Cái gì...! - Quát...

- Chứ sao nữa? - Duy bực mình

- Kô...kô có gì.. - BNhi cố lờ đi, kô muốn cãi nhiều với thằng nhóc.

Còn Minh Duy thì nghĩ ngây chắc nói trúng tim của BNhi rồi nên cô ta kô còn gì để nói...

----------------

Minh Duy bước vào quán trà sữa mà nó vẫn hay đến, lần này người hẹn nó kô phải Anh Thy, cũng chẳng phải là con gái...( ấy ấy đừng hiểu lầm)

Mà là... San San... thấy San San, MDuy có chút khó hiểu.

Thấy Duy, San San vẫy tay mỉm cười:

- Cậu đến trễ rồi... - mỉm cười đập tay lên vai Duy, nhưng có vẻ như Duy kô đc vui.

- Nè, bỏ tay ra! - Gạt tay San San ra - Sao cậu kô hẹn mấy đứa con gái đi uống trà sữa, sao cứ gọi mình ra hoài vậy...mắc công người ta lại nhầm tưởng...

Nói rồi nhìn xung quanh, xung quanh 2 thằng nhóc đa số là những cập tình nhân đến đây, hình như họ đang nhìn 2 thằng nhóc thì phải...

- Gì? Cậu nghĩ vậy à? - Nhìn Minh Duy chầm chầm

- Chẳng lẻ...cậu...- To mắt, nhìn San San với ánh mắt sợ hãi...

- Tỉnh lại đi, tớ là con trai 100%, đừng nghĩ tớ " đồng tính" chứ... -

- Chứ..- quát - gọi tớ đến đây làm cái quái gì hả? - Duy đứng dậy quát, chẳng hiểu sao dạo này nó hay quát người khác như thế... cứ như là thói quen vậy. Trước kia nó vẫn trầm trầm như vậy...

- Mình thấy cậu hơi khác... - San San nhìn Duy

- Hả?

- Cậu ít khi nào quát người khác như vậy lắm....

Minh Duy chợt nhận ra điều khác lạ ở mình, rồi chợt ngồi xuống...

- Cậu muốn nói gì với mình thì nói đi....- Duy

- Mình muốn hỏi...cậu đã từng thích...ai chưa... -

Nghe câu nói của San San, Minh Duy đang cầm ly trà sữa uống thì muốn phun hết ra...Nhưng cố nuốt lại...

- Cái.. gì?? - To mắt

San San lặng im 1 lát rồi nghiêm túc " bầy tỏ " cho Duy biết:

- Sao mình cứ cảm thấy... mỗi lần thấy cô ấy...Mình dường như kô còn là mình nữa... mình kô biết phải nói gì với cô ấy...

- What? Cô gái nào thế nhĩ? Tình yêu " sét đánh " à? - Nhìn San San có vẻ châm chọc..

- Kô đâu! Lần đầu gặp cô ấy, mình đâu có gì đâu...nhưng mà...- San San lại tỏ ra bối rối khi nhắc đến

- Oài! Cậu bị bệnh ròi, về nhà mua thuốc uống đi! - Minh Duy đùa, kô ngờ một thằng nhóc hay quạy phá và thích bày trò như San San lại có thể bị " sét đánh " dễ dàng như vậy.

Dường như anh chàng San San lại tin là thật:

- Sao cơ? Thật vậy ư? Để mình đi mua... -

- Nè! Đùa thôi - Minh Duy mỉm cười, kô ngờ bộ dạng " say nắng" của San San cũng tức cười thật - Cậu đã thích cô ấy rồi thì nói cho cô ấy biết!

- Hả?.... - Đôi mắt tỏ vẻ bối rối - Nhưng mà...

- Cậu là đồ ngốc, bắt nạt người khác thì rất hay mà tỏ tình với người khác thì.... - Duy lắc đầu, rồi Duy ghé vào tai San San và nói gì đó...

----------------------

Còn trong khi đó, BNhi lại cùng Nhã Lâm đi dạo ở công viên và ngồi ngấm cảnh.

Nhìn khung cảnh trước mắt, BNhi lại có chút ký ức về Thái Anh, nó hiện về bất chợt... BNhi cũng kô thể kiểm soát đc. Và tự hỏi kô biết bây giờ Thái Anh ra sao rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.