Vi Thần

Chương 9: Bức thư kỳ quái




Edit: Tuyết Nguyệt Lam

Trình Khả Hinh tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt sũng quấn khăn tắm đi ra, khăn tắm hoàn toàn che không được hết ngực no đủ của cô ta, một mảng lớn da thịt trước ngực đều lộ ra bên ngoài, mà chiều dài khăn tắm cũng không lớn.

Không thể không nói dáng người của nữ chủ sau khi cởi y phục càng thêm mê người.

Cô ta muốn hỏi người hầu kia cho cô ta một bộ quần áo mới, cái váy kia của cô ta đã bị hỏng hoàn toàn, nghĩ đến số tiền của cái váy kia, cô ta liền cảm thấy đau, lần này cô ta đã bỏ không ít vốn gốc.

Nhưng không thấy tung tích của cô người hầu kia trong phòng, ngược lại lại chỉ có Đàm Gia Hi ngồi trên sô pha, ánh mắt phát quang nhìn cô ta.

"Anh, anh, anh, sao anh lại ở trong đây." Trình Khả Hinh che ngực có chút xấu hổ và giận dữ, hiện tại quần áo cô ta không chỉnh tề ở trong phòng với một người đàn ông, nếu như bị người khác biết thì làm sao bây giờ?

Trình Khả Hinh chú ý tới một bộ lễ phục bên cạnh người đàn ông, nhất định cô người hầu kia đã bị anh ta đuổi đi rồi.

Đàm Gia Hi thay đổi nét mặt, không có vẻ đói khát như vừa rồi, anh ta cũng không muốn dọa tiểu bạch thỏ chạy sớm như vậy. Nhưng Tiểu Bạch Thỏ này, thật sự đơn thuần như vẻ bề ngoài hay sao? Anh ta cũng rất tò mò.

Anh ta mang theo nụ cười ôn hòa, từ từ đi qua, "Anh chỉ có chút lo lắng em, lo lắng cho em, cho nên qua đây xem."

Trình Khả Hinh nghe thế trong lòng ấm áp, kỳ thật cô ta đối người đàn ông trước mắt này rất có cảm tình. Vừa mới ở trước công chúng, người đàn ông này vừa xuất hiện, khiến tim cô ta đập thình thịch, mà anh ta còn đẹp trai như vậy...

Bỏ qua những thứ này không nói, người đến dự tiệc mừng thọ Ngụy lão thái thái, đều không giàu tức quý.

"Đầu gối của em bị thương, đau không?" Đàm Gia Hi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chạm vào đầu gối Trình Khả Hinh, đau lòng nói.

Kỳ thật chỉ có chút hồng mà thôi.

Trình Khả Hinh lập tức xấu hổ đỏ mặt, trong lòng có chút vui sướng, người đàn ông này nhất định là thích cô ta, "Kỳ thật không có gì."

"Sao lại không có gì? Em như vậy anh sẽ cực kỳ đau lòng." Đàm Gia Hi nói, sau đó từ từ lại gần Trình Khả Hinh.

"Anh có thể ra ngoài hay không? Em muốn thay quần áo." Trình Khả Hinh cố lấy dũng khí nói, cô ta có chút thích người đàn ông này, cho nên càng không thể để cho anh ta thấy rõ, cảm thấy cô ta là một cái người tùy tiện.

"Tóc em đều ướt hết rồi, như vậy sẽ cảm mạo. Anh tới lau khô đi cho." Đàm Gia Hi không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn lông, mặc kệ phản ứng của cô ta, liền lau tóc cho cô ta.

Trình Khả Hinh vốn có chút phản kháng, nhưng phát hiện Đàm Gia Hi không có làm hành động gì quá phận cũng thôi phản kháng, hưởng thụ người đàn ông này ôn nhu săn sóc, trong lòng có chút vui mừng.

Đàm Gia Hi cúi đầu nhìn cô ta so với vừa rồi nhiều hơn một phần quyến rũ, thật là một báu vật.

Anh ta vì chính mình phát hiện ra một bảo bối như vậy mà ngầm cảm thấy may mắn, quyết định muốn từ từ hưởng dụng bảo bối này.

"Mẹ, mẹ ở trong này. Con tìm mẹ hồi lâu." Ngụy Nhất Minh đến tìm mẹ Ngụy, "Ba có vài vị khách quan trọng, ba bảo mẹ qua cùng tiếp đãi."

"Nhất Minh, vậy con giúp mẹ chăm sóc Mai Mai nha." Mẹ Ngụy vỗ vỗ vai con trai, vụng trộm nháy mắt một cái, sau đó nói với Hàn Mai Mai, "Mai Mai, dì đi trước. Cháu chơi đùa vui vẻ nha."

"Dì, dì yên tâm đi. Cháu sẽ tự chiếu cố mình."

Mẹ Ngụy rất nhanh liền rời đi, trái lại Ngụy Nhất Minh lại vẫn ở chỗ này.

Tuy mẹ Ngụy bảo anh ta chăm sóc cô, nhưng Hàn Mai Mai cảm thấy đối với Ngụy Nhất Minh cực kỳ xấu hổ, "Ngụy thiếu, tôi đây đi vào trước." Nói xong, cô xoay người rời đi.

Thời điểm Ngụy Nhất Minh nghe thấy hai chữ "Ngụy thiếu" này, nhíu mày, "Cô cực kỳ chán ghét tôi hay sao?" Ngụy Nhất Minh thốt ra những lời này, ngay cả chính anh ta cũng hoảng sợ.

Anh ta khi nào thì để ý người phụ nữ trước kia cực kỳ phiền toái này hiện tại có phải chán ghét chính mình hay không.

Hàn Mai Mai chưa đi được hai bước nghe thế, dừng lại, chán ghét anh ta?

Thật sự không có. Chủ yếu là cô đối với cái mặt than thật không có lời gì để nói. Mà cái mặt than trước kia không phải cực kỳ chán ghét nguyên chủ hay sao. Cô cũng không muốn đợi ở chỗ này gây phiền cho người khác?

Hàn Mai Mai không chắc Ngụy Nhất Minh tới cùng là có ý tứ gì.

Cô đành phải xoay người, giả cười nói, "Không có, anh làm sao có thể có loại ảo giác này hả."

Ngụy Nhất Minh đối với câu trả lời này của Hàn Mai Mai có chút bất mãn, tiến lên một bước tới lại gần cô, "Vậy vì sao mỗi lần cô thấy tôi đều phải chạy trốn? Thấy tôi khiến cô không vui hay sao?"

Hàn Mai Mai không biết Ngụy Nhất Minh hôm nay uống lộn thuốc gì, lại tranh chấp với cô vấn đề này, giả ngu nói, "Có sao? Không có đi. Anh suy nghĩ nhiều quá rồi."

Ngụy Nhất Minh nhìn chằm chằm cô, như là muốn nhìn thấu cô vậy, qua một lúc lâu sau, nói, “Lần trước cô hỏi tôi muốn kết giao với cô hay không. Hiện tại cô có muốn biết đáp án của tôi hay không?"

Tôi khi nào thì hỏi anh! Nội tâm Hàn Mai Mai gầm thét.

Chuyện này chắc là do nguyên chủ của chúng ta làm rồi, Hàn Mai Mai có chút mệt mỏi, tôi thật sự không muốn kết giao với anh nha.

"Tôi cảm thấy hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi." Hàn Mai Mai cũng không nghĩ nhiều liền nói. Cô không phải Hàn Mai Mai trước kia, đương nhiên không quan trọng rồi!

Ngụy Nhất Minh nghe thấy câu trả lời đó, ngây ngẩn cả người, cô gái này thật sự khác trước kia. Trước kia nếu nói lời này, khẳng định cô sẽ lập tức nhào lên, quấn lấy anh ta, đáp ứng ngay lập tức. Đâu giống hiện tại thái độ e sợ, tránh né.

Chẳng lẽ cô thích người khác? Nhị công tử nhà họ Lục? Hôm nay bọn họ cùng nhau đi đến. Ngụy Nhất Minh không biết vì sao nghĩ đến cô gái này hiện tại không thích mình, có chút khó chịu, nhịn không được hừ lạnh, "Chẳng lẽ cô xem trọng người khác, muốn dùng chiêu quấn quýt đó trên người người khác hay sao?" (*choang* bình giấm nhà ai vớ kìa)

"Cái gì?" Hàn Mai Mai có chút chấn kinh nhìn Ngụy Nhất Minh nói ra câu đó.

Ngụy Nhất Minh còn tưởng rằng mình đoán đúng rồi, kỳ quái nói, "Nhị công tử nhà họ Lục nhìn qua không có ghét cô. Hai người khi nào thì phát thiếp cưới?"

Hàn Mai Mai lập tức hiểu, Ngụy Nhất Minh nhất định là bởi vì hiện tại cô không theo đuổi anh ta nữa, ngược lại không quen, cho nên mới có thể nói ra những lời này.

Hàn Mai Mai không nhanh không chậm nói, "Ngụy thiếu khi nào thì quan tâm đời sống tình cảm của tôi như vậy. Nếu tôi có tin vui, nhất định sẽ báo cho anh đầu tiên."

Mặt Ngụy Nhất Minh lập tức đen lại.

Hàn Mai Mai nhìn Ngụy Nhất Minh không chút do dự xoay người rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng không có vội vã trở lại đại sảnh, mà ra bên ngoài dạo một vòng, đi tới đi lui, đi đến vườn hoa nhỏ hẻo lánh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.