Vi Thần

Chương 46: Chiếc vali bằng da




"Hàn Duệ, ngươi đừng nóng giận, thật sự là cái thanh cung này đã đặt ở đây rất nhiều năm, lại không có người nào sử dụng được nó, nên lần này mới lấy nó ra làm phần thưởng!"

Hàn Duệ không tin, hắn nhìn ra thanh cung này tuy rằng bất phàm, nhưng không tin là không ai sử dụng được nó?

"Lão gia hỏa, ngươi không có gạt ta chứ?"

"Ngươi yên tâm, cái cung này tuyệt đối là cung xịn đó."

Phượng Thiên Vũ nhìn vào thanh cung!

Giờ phút này thanh cung đang ở trong phòng bắt đầu rung rẩy chuyển động.

Hàn Duệ dừng lại cuộc tranh luận, nhìn về phía thanh cung kia!

"Lão gia hỏa, nó làm sao vậy?" Hàn Duệ nghi ngờ hỏi, hắn từng nghe qua Thần khí cũng có linh trí như con người, nó có thể cảm nhận được chủ nhân của mình, bọn hắn ở đây đều là lần đầu tiên trông thấy nó, ai là chủ nhân của nó đây?

"Ta không biết, cho tới bây giờ nó chưa từng như vậy?" Hội trưởng sờ sờ đầu mơ hồ nói, cái thanh cung này vẫn luôn im lặng nằm trong kho, nếu không phải cái thanh cung này không cho ai dùng nó, hôm nay nó vẫn phải nằm ở đây a!

Phượng Thiên Vũ từng bước tiến gần về thanh cung, nàng như nghe được nó đang gọi nàng, ảo giác, nhất định là ảo giác!

"Cô nương, đừng đi qua, nó sẽ làm cô nương bị thương đó." Hội trưởng lo lắng nói, nhớ lại ngày đó chỉ mới đụng nó một cái, tay liền bị thương, lần này đưa nó đi xa như vậy, không biết nó lại làm ra chuyện gì nữa đây, vốn cũng không có mong chờ nó có thể nghe hiểu, ai biết, lần này đụng nó, nó có làm tổn thương bọn họ hay không, nhớ lúc ấy hắn luôn nói với nó một câu: "Ngươi thật có linh tính!"

Phượng Thiên Vũ giống như là không nghe thấy, tiếp tục đi tới!

Hàn Duệ nóng nảy, tiến lên muốn kéo Phượng Thiên Vũ trở về, ai biết từ thanh cung kia bắn ra một mũi tên, Đế Dạ Hiên trông thấy, di động một cái, liền đã đến trước mặt Hàn Duệ, đang chuẩn bị ra tay hủy đi cái mũi tên kia, ai ngờ rằng, mũi tên đi được nửa đường bỗng chốc dừng lại, như suy nghĩ điều gì, rồi tự động biến mất!

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào thanh cung, cất giọng nói: "Hắn là sư phụ của ta, ngươi không được đả thương hắn?"

Thanh cung rung rung rồi cũng trờ về yên tĩnh, giống như là một tiểu hài tử ngoan ngoãn nghe lời.

Phượng Thiên Vũ bó tay rồi, thò tay ra, cầm lấy nó, nhìn thanh cung đỏ tươi như máu, Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Từ nay về sau, ngươi gọi là Đoạt Hồn nhé!"

Đoạn Hồn cung?

Tâm Đế Dạ Hiên chợt nhảy dựng lên, cái tên này sao nghe quen tai đến như vậy?

Thanh cung trên tay Phượng Thiên Vũ đang yên tĩnh bỗng rung rung lên hai cái.

Phượng Thiên Vũ cười cười, nó là đang nói cho nàng biết rằng nó rất thích cái tên này sao?

Đột nhiên, một bức tranh xuất hiện trước mắt Phượng Thiên Vũ, hoa nở, chim hót phong cảnh hữu tình, nữ tử tinh nghịch dùng cung bắn những mũi tên về phía nam tử đang đứng trong màn sương mù trắng đằng xa kia, ai biết, khi mũi tên đến trước mặt nam tử, lại khẽ cong lại, sau đó lại nằm im trên mặt đất.!

Nữ tử im lặng, thè lưỡi, nhìn thanh cung trong tay: "Đoạn Hồn, mất mặt chết rồi, ngươi là Đoạn Hồn, lỡ may ngươi bắn trúng chàng, ngươi sẽ mất hồn thiệt đó?"

Phượng Thiên Vũ cả kinh, phục hồi lại tinh thần, nhìn thanh cung trong tay, tất cả đều là im lặng, ông trời, ngươi đang muốn nói với nàng, đây là vũ khí kiếp trước của nàng sao. . . !

Đoạn Hồn nằm trong tay như biết rõ trong lòng Phượng Thiên Vũ suy nghĩ điều gì, lại rung rung lên hai cái.

Phượng Thiên Vũ thầm mắng một tiếng, động cái em gái nhà ngươi!

Sau đó, tiện tay ném nó vào trong không gian, quay đầu, thấy ba người vẫn đang nhìn mình, phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay) nói: "Phần thưởng ta đã cầm, chúng ta đi ra ngoài thôi!"

Thật ra cái thanh cung này rất hợp ý nàng nha, Thí Huyết là vũ khí cận chiến, còn Đoạn Hồn là công kích từ xa, rất không tồi!

Hội trưởng phục hồi lại tinh thần, bước chân ra ngoài, hắn không nghĩ tới cái thanh cung này lại nguyện ý với Phượng Thiên Vũ!

"Phượng cô nương, đi thong thả!" Hội trưởng vui mừng nói, người tuổi trẻ bây giờ quả thật quá là mạnh mẽ, đúng là tre già măng mọc mà!

Phượng Thiên Vũ lại đứng hàn huyên vài câu, rồi sau đó đi ra bên ngoài đấu trường, bên ngoài vây kín người, thấy bọn họ đi ra liền tự động mở ra con đường!

"Các ngươi nói có phải cô nương này đã giành chiến thắng hay không? Trong đám người vang lên tiếng hỏi!

"Không biết. . ."

"Đợi khi hiệp hội dán thông báo, lúc đó chúng ta sẽ biết ngay thôi mà?

...

Ba người trở lại trong sân, trông thấy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đang đứng, còn Tuyết Ảnh thì đang tu luyện.

"Tiểu thư, người đã trở về?"

Thanh Ngư cao hứng chạy lên, tò mò hỏi: "Tiểu thư, phần thưởng là cái gì vậy?"

Phượng Thiên Vũ không nói gì, nàng đang suy nghĩ làm cách gì để Thanh Ngư cùng Mạc Sầu mạnh hơn nữa!

"Thanh Ngư, Mạc Sầu, đây là Tẩy Tủy Đan, các ngươi hãy ăn nó đi, ta muốn thực lực của các ngươi phải được tăng lên ."

Thanh Ngư cùng Mạc Sầu tiếp nhận đan dược, hổ thẹn cúi đầu, tiểu thư bây giờ đã là trung cấp Linh Tông rồi, thế mà bọn hắn vẫn giậm chân tại chỗ, thực sự là. . . !

Phượng Thiên Vũ vẫy tay, gọi Tuyết Ảnh.

"Mẫu thân, có chuyện gì?"

Phượng Thiên Vũ đưa ngón tay chỉ về phía Thanh Ngư cùng Mạc Sầu, nói: "Hai người bọn họ giao cho ngươi!"

"Ta muốn thực lực của bọn hắn nhanh chóng được tăng lên!"

"Mẫu thân yên tâm, cứ giao cho Ảnh nhi." Tuyết Ảnh lạnh lùng nói, quay người lôi kéo Thanh Ngư cùng Mạc Sầu tiến vào không gian Hồng Liên!

Thanh Ngư cùng Mạc Sầu còn không biết đang chờ bọn họ là những cuộc huấn luyện biến thái như thế nào đâu. . . !

"Nha đầu, vi sư có công chuyện rồi, phải về Dược Tông trước đã, sẽ không quấy rầy nha đầu đâu!" Hàn Duệ nói xong, bay người ra khỏi sân nhỏ, hắn sợ hắn chính là mục tiêu tiếp theo của nha đầu!

Nhìn sư phụ chạy bay ra khỏi sân, Phượng Thiên Vũ nhịn không được nhíu mày, nhìn về phía Đế Dạ Hiên: "Dạ Hiên, sư phụ bị làm sao vậy?"

"Là bị nàng hù dọa!"

Đế Dạ Hiên đi qua, ngồi bên cạnh nàng: "Nha đầu, nếu như ta có chuyện gạt nàng, nàng có tức giận không?"

Phượng Thiên Vũ ngắm nhìn hắn, không thể không thừa nhận nam nhân này thật khiến cho thiên hạ phải điên cuống, thật lâu, nàng mới lên tiếng: "Dạ Hiên, nếu như ta có chuyện gạt chàng, chàng có tức giận không?"

"Sẽ không, mỗi người đều có bí mật, nhưng là bí mật của ta sẽ không làm tổn thương đến nàng, vì vậy ta lựa chọn chính là dấu diếm!" Đế Dạ Hiên nhìn Phượng Thiên Vũ, đôi mắt đen nhánh tựa như tự thủy nhu tình(ôn nhu như nước), nàng là ánh sáng của đời hắn, cô độc ngàn năm cuối cùng hắn cũng tìm ra ánh sáng của đời mình!

"Dạ Hiên, câu trả lời của chàng cũng là câu trả lời của ta."

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, suy nghĩ của Dạ Hiên thật giống nàng !

"Nha đầu, ngày mai chúng ta đi Đế Hoàng Thành nhé."

Phượng Thiên Vũ suy nghĩ một chút, đi sớm cũng tốt, lại nhớ tới Đông Thanh vẫn đang bị giam giữ ở đây, liền đứng dậy, đi vào trong phòng.

"Dạ Hiên, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, ta đi gặp Đông Thanh.

"Tốt, nha đầu, nàng đi đi!"

"Ừ!"

Phượng Thiên Vũ đi vào nhà, trông thấy Mộc Thương dựa vào cây cột bên cạnh, Đông Thanh bị trói ném trên mặt đất, trông thấy Phượng Thiên Vũ tiến đến, liền ô ô muốn nói chuyện!

Mộc Thương mở khăn bịt miệng nàng ra, ném sang một bên.

"Phượng Thiên Vũ, ngươi lập tức thả bổn công chúa ra ngay, bằng không thì, hậu quả ngươi gánh vác không nổi đâu!"

"Thực ồn ào!"

"Đông Thanh này, dám trêu chọc ta thì cũng phải trả giá thật nhiều, ngươi cho rằng ngươi là công chúa là to lớn lắm hay sao? Là ta phải kính sợ ngươi sao? Ngươi đừng quên đây là thế giới của cường giả vi tôn." Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Đông Thanh, nàng cùng nữ nhân này không cừu không oán, vậy mà nữ nhân này lại muốn giết nàng, bây giờ còn bắt nàng thả nàng ta đi, nghĩ đến lại thấy mắc cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.