Vi Thần

Chương 23: Điều kiện




Hoàng đế cẩn thận điều tra nghi ngờ do Kim ma ma bẩm báo, biết người lấy vài cái bánh gạo lừa gạt Cửu công chúa là cháu gái Đặng Chiêu Nghi Đặng Thanh Minh, hiện đang là thư đồng của Thất công chúa.

Chuyện này mặc dù không được coi là nghiêm trọng, chỉ là việc Đặng Thanh Minh cả gan làm loạn với tính tình tham lam mà thôi, phẩm hạnh thấp kém như vậy nhất thời làm hoàng đế bực mình không vui. Do Đặng Chiêu Nghi còn tự dưỡng dục Tam hoàng tử, hiện nay đã tham gia vào việc triều chính, chưa từng làm mấy cọc chuyện gì luống cuống. Hoàng đế thực vừa lòng, vốn định thừa dịp đại thọ của Thái Hậu ra sức đem phẩm vị của nàng nâng lên. Mẹ đẻ của hoàng tử, dù thế nào cũng phải tấn phong làm phi mới có vẻ dễ nghe.

Nhưng mà trải qua chuyện này, hoàng đế rõ ràng dứt khoát đem tên Đặng chiêu nghi trong danh sách tấn phong gạch bỏ. Tất nhiên Đặng Thanh Minh lừa gạt Tiểu Cửu không phải lần đầu tiên, Thất công chúa không thể nào không biết. Nàng chẳng những không có ngăn cản, còn đứng ở một bên xem diễn, có phải hay không Đặng Thanh Minh lừa gạt được đồ vật này kia của Tiểu Cửu, xoay người liền đều dâng hiến cho nàng?

Hai người một bên thưởng thức châu báu Cửu nhi, một bên còn cười nhạo nàng ngốc à? Có hay không phân biệt tôn ti cao thấp? Có hay không thân tình tỷ muội? Đường đường công chúa, mí mắt có thể nào thiển cận như vậy?

Hoàng đế đau đầu không chỉ dừng không đến những việc như vậy, đối Đặng Chiêu Nghi giáo dưỡng bất lực cũng chán ghét luôn, sai người đưa đến cung của nàng một hộp châu báu, nói bản thân hoàng đế cũng muốn đổi vài cái bánh gạo nếm thử.

Đặng Chiêu Nghi lòng rất hoang mang không hiểu được ý chỉ của hoàng thượng, thoáng nhìn thấy nữ nhi sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch trong lòng có cảm giác bất an, bắt lấy nàng điều tra một phen mới biết được vấn đề, cuối cùng tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp biến dạng.

Thời khắc mấu chốt để tấn phong phẩm vị lại để sự việc như vậy nháo loạn, chẳng những kéo nàng ngã xuống, còn làm địa vị nàng trong lòng Hoàng thượng cũng giảm xuống theo. Hai đứa ngu ngốc này không chịu nhúng nhường, thành sự thì ít thất bại có thừa!

Sáng sớm hôm sau, Đặng Thanh Minh liền bị hai lão ma ma tống tiễn ra khỏi cung, cùng với ý chỉ cả đời này không được tiến vào cung nữa.

Mọi việc được lo liệu thỏa đáng, Hoàng hậu cầm ra lô danh sách tấn phong phẩm vị hoàn toàn mới bắt đầu xem. Tam hoàng tử năng lực trác tuyệt, làm việc lão lược, những ngày gần đây lại được thượng triều xử lý mọi việc ổn thỏa. Chính là cái gọi mẫu bằng tử quý, Hoàng thượng vì cất nhắc Tam hoàng tử mà gia phong Đặng Chiêu Nghi đã được Hoàng hậu đoán ra từ trước. Hai mẫu tử này đối Đông cung mà nói là một sự uy hiếp rất lớn.

Hoàng hậu đang cân nhắc phương pháp đối phó, lại không ngờ địch thủ như thế lại vì những cái bánh gạo liền ngã xuống, còn bị một cước ngã xuống trước thời điểm cận kề vinh quang. Từ chỗ này, Hoàng hậu nương nương không phúc hậu nở nụ cười, đối ma ma tâm phúc thở dài: “Ngu Tương quả nhiên là tốt , sớm nên cho tiến cung làm bạn với Cửu nhi mới phải.”

Ma ma liền lên tiếng phụ họa theo.

--- ---------oOo---- --------

Ngu Tương cũng không biết chính mình dạy Tiểu Cầu Nhi hành động “Hắc cáo trạng” dẫn cung đình một phen sóng gió, sau khi về nhà đến thẳng chính viện lão thái thái, hầu bên cạnh bà niệm kinh với nhau.

Hiện tại hai bà cháu đều thực lo âu, chỉ có thời điểm niệm kinh tâm trạng mới bình tĩnh trở lại. Cùng nhau ăn uống hưởng lạc không bồi dưỡng ra cảm tình, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lại có thể rất nhanh phân tích được tâm tính của người. Thấy Ngu Tương đối cháu trai thực lòng yêu thương chân tình, lão thái thái đối với cháu gái do nhầm lẫn nhặt được này là càng nhìn càng thích.

“Đã về rồi à.” Nghe thấy thanh âm xe lăn chuyển động, lão thái thái dừng niệm kinh lại, quay đầu lại nhìn.

“Dạ con đã về, ca ca hôm nay không có tin tức sao bà nội?” Ngu Tương mở miệng liền hỏi.

“Không có.” Lão thái thái lắc đầu thở dài.

Ngu Tương biểu tình chờ mong lập tức suy sụp liền, sai Đào Hồng Liễu Lục đem đến cho nàng bồ đoàn, lập tức quỳ lạy, lấy trong hà bao ra một đồng tiền cổ cúng tế, để ở lòng bàn tay bắt đầu niệm kinh.

“Cầm một cái đồng tiền làm gì vậy con?” Lão thái thái liếc mắt nhìn nàng hành động một cách kỳ quái.

“Tiền cổ có thể trừ tà lánh họa ban bình an, con cầm đọc kinh bảy bảy bốn mươi chín lần [ Đại Thừa Niết Bàn kinh ], sau sẽ để cho ca ca mang theo bên người đi Tây Bắc. Phác thần y đưa cho con linh đan diệu dược, hết thảy cũng đem đưa cho ca ca hết.” Ngu Tương thấp giọng giải thích.

Lão thái thái thật vui mừng, thấp tay lấy túi ngũ phúc của mình đưa qua: “Niệm xong kinh đem đồng tiền đặt ở bên trong kéo lại, khi nào cho người đưa thuốc cũng mang nó đi qua. Hai bà cháu chúng ta không giúp đỡ gì được cho hắn, thôi thì cầu phúc nhiều hơn đi.”

Ngu Tương cực kỳ đồng ý gật đầu.

Trời vừa vào xuân, đột nhiên Ngu Phẩm Ngôn đi bất ngờ, còn không có kịp về đến nhà một chuyến. Ngu Tương cùng lão thái thái chỉ có thể đứng ở phía sau cửa,vừa nghe tiếng vó ngựa của quân đội xuất phát vừa lau nước mắt. Lâm thị ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, càng không sai người đưa thư hoặc tặng đồ gì cả, coi như bình thường không có đứa con này.

Lão thái thái vốn là thương tâm, thấy nàng vô tình như thế không khỏi giận tím mặt, tự mình chạy đến viện của nàng, đem di vật của con trai lưu lại toàn bộ đốt hết, nếu không phải còn có một ít lý trí, không chừng ngay cả bài vịcủa con cũng có thể đốt hủy.

Lâm thị quỳ gối giữa cửa chính viện khóc cả đêm. Ngu Tương khoác áo khoác thật dày thức hết nữa đêm, nữa đêm sau nằm thấy rất nhiều mộng, trong mộng tất cả đều là hình ảnh Ngu Phẩm Ngôn thân.

--- ---------oOo---- --------

Cả gia tộc đời đời đều chết ở trên chiến trường, Ngu Phẩm Ngôn hiểu rõ chiến tranh rất tàn khốc, lại chưa bao giờ nghĩ tới nó lại tàn khốc như vậy. Cùng với âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt khi thượng triều hoàn toàn khác biệt, nơi này chỉ có máu và lửa, sống hay chết, ảnh đao cùng bóng kiếm. Trên trời dưới đất một mảnh đỏ đậm, liền ngay cả ánh mặt trời cũng nhuộm một màu huyết sắc, không, có lẽ là chính mình thái dương chảy máu tươi xuống dần dần đánh vào trong mắt và tâm khảm của người.

Ngu Phẩm Ngôn vừa phân tâm suy nghĩ, vừa giải quyết gọn gang tính mệnh địch. Thủ lĩnh quân địch đến gần, cách ba trăm thước, rồi hai trăm thước, rồi một trăm thước, trong mắt phát ra sát ý dày đặc, theo hướng nhìn thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện mà có vẻ kinh hãi không thôi liền giơ lên đao lên chém, đồng thời khi lưỡi đao tiến sát vào da thịt, hắn tựa hồ nghe thấy có tiếng người ở bên tai hô to: “Ca, mau tránh ra!”

Đầu theo cảnh tượng rớt xuống, âm thanh máu tươi phun ra không ngừng vang lên, nơi nơi đều là máu tươi, Ngu Phẩm Ngôn quay đầu ngựa lại, chỉ thấy một mũi tên cuốn theo một trận gió gào thét tới, tốc độ cực kì mau. Hắn chỉ kịp nghiêng sườn phía trái một chút, liền cảm thấy ngực đau nhức một trận.

“Tướng quân trúng tên , bảo hộ tướng quân! Mau lên!” Vài tên binh lính cao giọng hò hét, lập tức hướng về phương hướng của hắn chạy như điên lại, đúng lúc binh lính chạy tới thấy một gã quân địch ý đồ đánh lén liền chém cho rớt ngựa.

Trên giáp che ngực dính đầy máu tươi tướng quân vẫn như cũ nằm trên mặt đất không biết sinh tử ra sao, tay áo mạnh mẽ vung lên phát tên ngay cả thiết bản đều có thể bắn thủng, bất quá đối phó chính là một khối giáp che ngực là quá dễ dàng. Có người tiến lên đỡ tướng quân dậy, cũng không dám nhổ mũi tên nhọn cắm ở trên ngực hắn, tràn ngập ở chóp mũi ngoại trừ cảm giác mất đi chiến hữu ra thì không còn cảm xúc gì cả, ngay cả mùi máu tươi bất luận như thế nào cũng không thể tẩy trừ .

Tử vong, mỗi một thời điểm đều có thể phát sinh.

“Khóc cái gì? Ta không chết được đâu!” Ngu Phẩm Ngôn đẩy binh lính đang đỡ mình ra, run rẩy đứng lên, nâng tay liền đem mũi tên trên ngực nhổ ra.

“Ơn trời, tướng quân, ngài không có việc gì sao?” Binh lính kinh ngạc nói năng lộn xộn.

Ngu Phẩm Ngôn liền cầm cái túi bên người lấy ra một cái đồng tiền bị mũi tên bị đâm vào thay đổi hình dạng, khi sát khí trong mắt đều thu lại nói chuyện: “Không có việc gì, may nhờ đồng tiền giúp ta cản một kiếp. Lên ngựa, tiếp tục giết địch!”

Hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, tiếp tục hướng phía trước phóng đi. Tại một khắc này đây, trong thiên địa huyết sắc đều biến mất, vùi lấp dưới đáy lòng, đối với việc sợ hãi cùng mờ mịt khi cướp đoạt sinh mệnh người khác tất cả đều biến thành dục - vọng mãnh liệt muốn sống trở về. Hắn còn sống, người hắn yêu thương mới có thể sống, người nào ngăn cản hắn đều phải chết. Đây là chiến tranh, cùng với đạo đức nhân nghĩa không quan hệ, chỉliên quan đến sinh tử tồn vong.

Bọn lính cảm thấy phấn chấn, một bên hò hét một bên hướng về địch doanh áp sát. Rất nhiều kên kên theo mùi tanh huyết nhục bay tới, tựa đầu che đậy trong ánh mặt trời chói chang, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét dài làm lông tóc người ta dựng đứng lên.

Trên trời dưới đất một màu đỏ rực, ngực giống bị người khoét đi một khối máu thịt, đau không thể tưởng. Ngu Tương thét lên chói tai tỉnh dậy, phóng mắt nhìn chung quanh nào có chân tay gãy khúc người chết khắp nơi, khói thuốc súng cuồn cuộn, nơi này rõ ràng là phòng ngủ của bà nội.

Lão thái thái lớn tuổi, ngủ không sâu, giữa trưa chỉ cần nhắm mắt một khắc liền cảm thấy đủ, đang ngồi ở gian ngoài lật xem tài khoản chi thu, nghe thấy Ngu Tương thét chói tai, phật châu trong tay rơi một tiếng lạch cạch trên mặt đất. Nếu nàng lỗ tai còn thính, Ngu Tương kêu tựa hồ là: “Ca mau tránh ra?”

Lão thái thái đem sổ sách bỏ xuống tất cả, quải trượng đi vào hỏi: “Nằm mơ gặp ác mộng à? Mộng thấy ca ca của con sao?” Từ lúc sự việc núi lở kia qua đi, nàng liền phá lệ coi trọng giấc mộng của Ngu Tương.

“Không, con không mộng gì cả.” Bản thân Ngu Tương lo lắng hãi hùng còn chưa tính, cũng không muốn kéo lão thái thái theo chịu tội.

“Chớ có gạt ta! Ta đều nghe thấy được! Có phải hay không mộng thấy Ngôn Nhi xảy ra việc ngoài ý muốn ?” Lão thái thái quyết hỏi cho bằng được nghi vấn.

“Chỗ nào nha, con chính là mộng thấy trên tình cảnh chiến trường, nơi nơi đều là máu, còn có kên kên ở trên trời kêu to, thật là đáng sợ, thế này mới gào thét lên thôi. Bà nội, bất quá chỉ là một giấc mộng thôi.” Ngu Tương miễn cưỡng mỉm cười một chút. Chỉ có bản thân nàng mới biết được, trái tim nàng muốn rớt ra ngoài khi nằm mơ thấy cảnh như vậy.

“Người khác mơ thì đó chỉ là giấc mơ, của con nhất định là thật.” Lão thái thái ngồi vào mép tháp , xua tay nhìn nàng chằm chằm. Đứa nhỏ này, linh tính rất đúng, sau một hồi niệm kinh liền tạo cho nàng một cảm giác thần phật trên trời ngâm xướng huyền ảo ở bên tai, làm nàng đã quên bản thân mình đang ở vẫn còn ở thế gian.

Ngu Tương không muốn nhớ lại tình cảnh trong mộng, nàng thậm chí cảm ứng không được Ngu Phẩm Ngôn sống hay chết, vì trốn tránh nghi ngờ lão thái thái nói ra, nàng che ngực kêu đau lên.

“Sao lại thế này vậy, vừa rồi quả nhiên còn hoàn hảo mà. Người đâu rồi, nhanh đi tìm đại phu! Mau lên!” Lão thái thái thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, thống khổ hận không thể lăn lộn ở trên giường, lập tức đem chuyện nằm mơ ném đến sau đầu, chạy ra ngoài một tiếng tiếp một tiếng thúc giục.

Đại phu đến đây tinh tế bắt mạch, lặp lại mấy lần vẫn như cũ không tìm ra nguyên nhân bệnh, chỉ phải cho mấy thang thuốc an thần tĩnh khí.

Thời điểm Ngu Tương đưa tay đặt tại ngực mới phát giác đau nhức kia không phải ảo giác trong mộng, mà là thật sự . Nàng rất rõ ràng bản thân mình cũng không có sinh bệnh, cũng không có bị thương, đó chắc là Ngu Phẩm Ngôn đã xảy ra chuyện. Nàng kiên cường chống lại đau đớn quỳ gối cầu nguyện trước phật đường, dáng vóc tiều tụy liền quỳ suốt một ngày một đêm, không ngừng cầu nguyện, đem kinh văn có thể nhớ rõ trong đầu từ đầu đến đuôi tụng hết.

Lão thái thái mới đầu còn cùng đọc, ba bốn canh giờ sau liền chống đỡ không nổi, Mã ma ma khuyên bảo liên tục mới đi vào phòng nghỉ ngơi.

“Đứa nhỏ này tâm thành thật a. Rõ ràng không phải thân huynh muội, nhưng so với thân huynh muội còn thân hơn a!” Lão thái thái lắc đầu thở dài.

“Nhìn ngài nói kìa, ở trong lòng tiểu thư, Hầu gia không phải chính là ca ca ruột thịt của nàng sao, rốt cuộc là từ nhỏ cùng lớn lên sao lại không có tình thân chứ.” Mã ma ma xoa bóp chân nặng nhẹ vừa phải cho lão thái thái.

“Người đó vài ngày gần đây đang làm cái gì?” Lão thái thái chỉ chỉ phía đông sương phòng.

“Sai người mua rất nhiều sa tanh cùng chỉ tuyến, nói là làm di ảnh cố Hầu gia, làm lại xiêm y cho tiểu thưđang lưu lạc bên ngoài.” Mã ma ma tự giác thấp giọng báo cáo.

Lão thái thái trầm mặt thật lâu sau phun ra một ngụm trọc khí, tiếng nói không chứa một tia tình cảm: “Ngôn Nhi ở chiến trường chém giết, nàng liền ở đây thêu di ảnh, nàng là ngại mệnh Ngôn Nhi rất cứng rắn, khắc không chết có phải hay không!”

Bỗng nhiên thấy câu nói cuối cùng pha điềm xấu, nàng vội vàng niệm câu “A di đà Phật”, lập tức than thở nói: “Ta xem như đã nhìn thấu , cái gì huyết thống không huyết thống, cốt nhục không cốt nhục , tâm người nhà so với người lạ còn không bằng! Con người tột cùng là xa là gần, là thân là sơ, chỉ nhìn một cách đơn thuần một chữ ‘Duyên’ mà thôi. Nàng cùng Ngôn Nhi không có duyên mẹ con, trái lại Tương Nhi, lại cùng hầu phủ ta có duyên phận quá sâu, tất cả đều là ý trời a!”

Lão thái thái rốt cục đối thân thế Ngu Tương tiêu ta , ngồi dựa vào tháp phát ngốc ra trong chốc lát, lúc này mới không kiên nhẫn phất tay: “Đi qua bên đó, đem ảnh thêu, chỉ tuyến, khung thêu của nàng ta toàn bộ đốt hết cho ta! Nói với nàng trước khi Ngôn Nhi chưa về nhà không được lại thêu thùa gì, nếu không thì cầm lấy hưu thưtrở về nhà mình đi.”

Mã ma ma thấp giọng đồng ý, cảm thán lão phu nhân chỉ một tay liền khiến Lâm thị chết không tử tế. Nếu không phải cố kỵ mặt mũi tiểu Hầu gia, chỉ bằng nàng không hiểu sự như thế, sớm bị hưu mấy trăm năm về trước rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.