Vi Thần

Chương 11: Hai vị cảnh sát




Editor: smizluy1901

"Hắn mà đối tốt với em ư?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng liếc nhìn cô, trầm giọng nói, "Hắn chẳng qua chính là một kẻ tiểu nhân--"

"Anh xong chưa?" Tòng Thiện không chịu nổi lớn tiếng nói, "Anh ấy là hạng người gì, không cần anh quan tâm, nếu như hôm nay anh đặc biệt tới nói cho tôi biết những việc này, vậy mời anh có thể về, tôi vốn không có hứng thú nghe!"

Lúc này, Tiểu Kha cũng đã trở về, trên đường đi cô đều đang do dự có nên trở về "sớm" thế này hay không, suy nghĩ nhiều lần, cô nghĩ tới tính khí bướng bỉnh ấy của Tòng Thiện, nếu như chọc giận Hàn Dập Hạo có thể sẽ không tốt, cho nên mới trở về sớm, kết quả vừa tới cửa liền nghe được bên trong đang cãi nhau, vội vàng xông vào muốn khuyên can.

"Thượng tá Hàn, anh buông chị Thẩm ra trước đã!" Vừa vào nhà thì nhìn thấy Hàn Dập Hạo "đè" chặt Tòng Thiện, Tiểu Kha lập tức chạy tới muốn kéo anh ra.

Hàn Dập Hạo lùi về sau một bước, nhưng vẫn nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hỏi: "Có phải em nhất định muốn gả hay không?"

"Đúng vậy!" Tòng Thiện ngẩng đầu, mặt lạnh trả lời.

"Em có tin anh sẽ khiến cho Lương Tư Hàn vĩnh viễn vươn mình không nổi hay không!" Hàn Dập Hạo quẳng ra lời uy hiếp, Tòng Thiện thì anh không dám động, Lương Tư Hàn đáng ghét anh tuyệt đối sẽ không nương tay.

"Anh ngoại trừ uy hiếp dụ dỗ còn biết chiêu gì!" Tòng Thiện nổi giận đáp, "Anh muốn giở những thủ đoạn hạ lưu tôi không quản nổi anh, nhưng cho dù Tư Hàn hai bàn tay trắng, tôi vẫn sẽ gả cho anh ấy!"

"Em!" Hàn Dập Hạo nghe vậy, thân hình khẽ động, dường như lại muốn xông về phía của Tòng Thiện, Tiểu Kha lập tức xen vào giữa hai người, vươn tay ra, đánh mắt ra hiệu với Hàn Dập Hạo, nói: "Thượng tá Hàn, tôi thấy hôm nay anh vẫn là đi về trước đi, ầm ĩ như vậy nữa cũng không ra được kết quả gì."

Cơn tức của Hàn Dập Hạo cũng rất lớn, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Kha liều mạng nháy mắt ra hiệu, nhớ tới Tòng Thiện không chịu nổi kích động, chỉ đành phải phẩy tay áo một cái, đùng đùng xoay người rời đi. h cũng tức giận xoay người đi vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Tiểu Kha thấy Tòng Thiện đã đi vào phòng, vội vàng đi xuống lầu đuổi theo Hàn Dập Hạo.

Hàn Dập Hạo người cao chân dài, Tiểu Kha chạy chậm một lúc lâu mới đuổi kịp.

"Thượng tá Hàn, anh chờ một chút!" Tiểu Kha gọi anh lại nói.

Hàn Dập Hạo quay người lại, không chút tốt lành hỏi: "Chuyện gì?"

Thấy trên mặt anh rõ ràng viết hai chữ "giận dữ", Tiểu Kha chạy đến trước mặt của anh, khuyên nhủ: "Thượng tá Hàn, anh cũng đừng giận chị Thẩm, chị ấy có thai, nóng nảy hơn nữa về tình thì cũng có thể lượng thứ."

"Tôi đúng là giận cô ấy." Hàn Dập Hạo cũng không giấu diếm.

Tiểu Kha vừa nghe, lập tức sốt ruột, nếu như Hàn Dập Hạo dưới cơn tức giận lại buông tay mặc kệ, vậy chẳng phải Tòng Thiện sẽ thật sự phải gả cho người khác sao?

"Chị Thẩm là cố ý chọc giận anh, anh sẽ không thật sự cứ như vậy mà rời đi chứ?" Tiểu Kha vội hỏi.

"Tôi là phải đi." Hàn Dập Hạo dừng lại, mới lên tiếng, "Nếu không sao có thể để cô ấy nhìn thấy rõ được bộ mặt thật của Lương Tư Hàn?"

"Bộ mặt thật của cục Lương?" Tiểu Kha ngẩn người, không phải Lương Tư Hàn vẫn luôn giúp Tòng Thiện sao? Lẽ nào có mục đích khác?

"Tôi tự có chủ trương, cô giúp tôi trông cô ấy thật kỹ là được." Hàn Dập Hạo cũng không muốn tiết lộ nhiều, lúc này Lương Tư Hàn tới "phá rối", nhất định không có ý tốt, chờ sau khi anh điều tra được mục đích của anh ta, sẽ tiếp tục nghĩ cách đối phó với anh ta!

"Vậy Hàn--" Tiểu Kha còn chưa nói hết lời, Hàn Dập Hạo đã sải bước bước lên xe thể thao, rền chân ga lái đi.

Trên đường, đèn neon nhanh chóng vụt qua, trong lòng Hàn Dập Hạo cũng giống như đèn kéo quân vậy, bực bội không thôi, phản ứng của Tòng Thiện nằm trong dự liệu của anh, thật ra thì anh cũng không có trách cô, trái lại lại trách chính mình.

Nếu như lúc đầu tin cô nhiều hơn một chút, cũng sẽ không có việc ngay cả cô liên tiếp xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy cũng không biết chút nào, nếu không phải Câu Tử Minh gọi điện, anh thật sự sẽ mất đi cô.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi dâng lên một tia nghĩ mà sợ, may mà, ông trời không để cho anh làm ra quyết định hối hận cả đời, bây giờ biết được sự thật cũng không phải là quá muộn, trước mắt anh phải làm, chính là vãn hồi lòng của cô!

Nhưng, không thể từng bước ép sát giống như trước kia, anh sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.

"Ting tang--" Lúc này, điện thoại di động của anh sáng lên.

Vừa nhìn dãy số ấy, trong nháy mắt Hàn Dập Hạo lại càng không có tâm trạng, bây giờ, điện thoại mà anh không muốn nghe nhất, chính là của bà!

Song, điện thoại vang lên không ngừng giống như bùa đòi mạng vậy, Hàn Dập Hạo biết, cho dù anh không nhận, bà cũng sẽ tìm cách tìm được tung tích của anh.

"Mẹ." Ấn phím gọi, Hàn Dập Hạo thông qua tai nghe vô tuyến lạnh nhạt gọi một tiếng.

"Về nhà, tôi muốn gặp anh." Giọng của Nhạc Thanh Lăng truyền đến, lại giống như là một sự ra lệnh.

"Con còn có việc." Hàn Dập Hạo lạnh lùng đáp một câu, liền cúp điện thoại.

Bây giờ không muốn đối mặt với mẹ của mình, Hàn Dập Hạo cũng không thể hiểu nổi tại sao trên đời này lại có người mẹ như vậy, trăm phương ngàn kế ngăn cản hạnh phúc của con trai mình, ngay cả sau khi trải qua chuyện của anh trai, bà vẫn không có một chút lòng hối cải, đã như vậy, bọn họ còn có cái gì có thể nói.

Tuy nhiên, khi anh tới nhà của mình, Nhạc Thanh Lăng lại đang chờ anh ở bên trong.

"Về rồi sao?" Đôi mắt đẹp của Nhạc Thanh Lăng nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, ngay cả giọng nói cũng rất bình thản.

"Mẹ vào bằng cách nào?" Hàn Dập Hạo có chút bực tức, lại không thể phát tác.

"Tôi là mẹ của anh, nhà của anh vì sao tôi không thể vào?" Nhạc Thanh Lăng đứng dây, nhìn Hàn Dập Hạo, vẫn là một thân khí thế sắc bén.

"Mẹ tìm con có chuyện gì?" Hàn Dập Hạo trở tay đóng cửa lại, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Tôi biết anh trở về thành phố A thì liền đi gặp Thẩm Tòng Thiện, có đúng hay không? Ánh mắt cao ngạo khẽ nâng, bễ nghễ liếc nhìn con trai mình, cao quý giống như một nữ hoàng.

"Mẹ đối với hành tung của con rõ như lòng bàn tay như vậy, còn cần phải hỏi con ư?" Khóe môi Hàn Dập Hạo cong lên một nụ cười châm chọc.

Không để ý tới sự bất kính trong giọng nói của anh, Nhạc Thanh Lăng trực tiếp hạ lệnh cấm chỉ: "Sau này tôi cấm anh lại đến gặp người phụ nữ đó nữa!"

"Nếu như con cứ muốn thì sao?" Hàn Dập Hạo cười lạnh hỏi ngược lại.

"Tôi biết anh không nghe lời của tôi, nhưng lời của ông nội của anh cũng không muốn nghe?" Nhạc Thanh Lăng đánh ra đòn sát thủ.

"Mẹ nói cho ông nội biết?" Mày rậm hoàn mỹ của Hàn Dập Hạo cau lại, trong giọng nói lộ ra một vẻ tức giận.

"Anh muốn một mực chống đối với tôi, tôi cũng chỉ có thể nói cho ông nội của anh biết, để ông cụ ra chủ trì công đạo." Nhạc Thanh Lăng cứng rắn nói.

"Con khuyên mẹ tốt nhất đừng nói, mẹ nên biết ông nội bởi vì chuyện của anh trai mà đối với mẹ vẫn còn mang lòng ác cảm." Hàn Dập Hạo "hảo tâm" nhắc nhở nói.

"Nếu ông biết tôi là nghĩ cho danh dự của nhà họ Hàn, thì nhất định sẽ không trách cứ tôi." Nhạc Thanh Lăng cong lên nụ cười tự tin, nhàn nhạt nói.

"Mẹ có ý gì?" Hàn Dập Hạo cảnh giác hỏi.

"Chuyện của nhà họ An huyên náo lớn như vậy, bây giờ cả thành phố A cũng bàn luận ầm ĩ, nếu như ông cụ biết Thẩm Tòng Thiện là một người có 'thân thế phức tạp', còn không tiếc tự phô bày chuyện xấu trong nhà như vậy, hẳn là anh đoán được ông sẽ có phản ứng như thế nào." Nhạc Thanh Lăng "chỉ điểm" nói.

"Con sẽ giải thích rõ với ông nội." Hàn Dập Hạo không hề dao động, cho dù ông nội không tán thành, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết tâm anh yêu Tòng Thiện, anh đã sai một lần, thì tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm tương tự, bất kể là ai phản đối cũng được! Đừng tưởng mang ông nội ra thì lay động được quyết tâm của anh.

Rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng cũng nổi giận, bà chất vấn: "Rốt cuộc người phụ nữ đó cho anh uống thuốc mê gì, anh thà đối địch với người nhà cũng không muốn rời khỏi cô ta?"

"Con đã sớm xem cô ấy là người nhà của con rồi." Hàn Dập Hạo cười đáp, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

Nghe anh nói như vậy, Nhạc Thanh Lăng lại càng giận hơn, bà lại nói rõ lần nữa, nói: "Tôi tuyệt đối không cho phép người phụ nữ đó gả vào cửa của nhà chúng tôi!"

"Đừng luôn miệng gọi 'người phụ nữ đó', nếu mẹ không thừa nhận cô ấy, đời này cũng đừng nghĩ tới có 'con dâu', cũng đừng nghĩ tới có 'cháu'." Hàn Dập Hạo cười nhạo một tiếng, lại càng kiên định nói cho bà biết hơn.

"Cho dù cô ta có con, cũng đừng mơ trở thành phượng hoàng bay lên ngọn cây!" Nhạc Thanh Lăng cũng vô cùng kiên định cho biết nói.

"Nói như vậy, mẹ cũng biết chuyện đứa nhỏ?" Hàn Dập Hạo liền đoán được nhất định là Nhạc Thanh Lăng biết chuyện Tòng Thiện có thai, nếu không sẽ không vội vã từ Mỹ bay trở về đối phó với Tòng Thiện, nét mặt của bà lúc này lại càng xem như nói cho anh biết chân tướng.

"Cho dù tôi biết thì sao? Con đã mất, là Thẩm Tòng Thiện tự mình làm ra quyết định, anh nói xem, một người phụ nữ 'độc ác' như vậy, nhà họ Hàn sao có thể chấp nhận cho cô ta vào cửa?" Bộ dáng Nhạc Thanh Lăng nắm chắc phần thắng, trên người của Thẩm Tòng Thiện có quá nhiều "vết nhơ", tùy tiện dùng một điều bà cũng có thể khiến bọn họ thua hoàn toàn triệt để.

"Mẹ nói cô ấy độc ác?" Hàn Dập Hạo nhịn không được cất một tiếng cười lạnh, so với bầu trời Seberia quanh năm gió lạnh hoành hành, còn muốn lạnh thấu xương hơn, "Lẽ nào đứa bé trong bụng của cô ấy không phải là cháu ruột của mẹ? Mẹ vì chia rẽ chúng con, không tiếc lượn một vòng lớn như vậy, ép cô ấy bỏ đứa nhỏ. Nếu nói đến độc ác, ai bì kịp được nửa phần của mẹ?"

"Anh lại dám nói chuyện với tôi như vậy sao!" Nhạc Thanh Lăng tức giận giơ tay lên, muốn tát cho anh một tát.

"Mẹ dám làm, tại sao con không dám nói?" Hàn Dập Hạo vốn không e sợ, lạnh lùng liếc mắt nhìn mẹ của mình, tiếp tục nói, "Tuy mẹ là mẹ của con, nhưng con cũng sẽ không tha thứ cho việc mẹ trăm phương ngàn kế muốn giết chết con của con! Sự khoan dung của con người là có hạn, tốt nhất mẹ dừng tay đúng lúc, nếu không con sẽ không tiếc bất cứ điều gì để bảo vệ người con quan tâm!"

"Đứa con bất hiếu này!" Nhạc Thanh Lăng thẹn quá hóa giận, dùng sức vung ra một cái tát, "bốp" một tiếng thanh thúy, Hàn Dập Hạo ngay cả đầu cũng không có nghiêng qua.

"Mẹ còn nhớ nơi này không?" Hàn Dập Hạo giống như không có cảm giác vậy, trái lại ý cười ở khóe môi sâu hơn, "Căn nhà này là anh trai mua cho chị dâu dùng làm phòng cưới, nhưng là bọn họ không thể đợi đến ngày kết hôn đó, thì cũng đã mất. Nguyên nhân, con không cần phải nói, hẳn là mẹ rõ hơn ai hết. Cho nên, con sẽ không giống như anh trai mà mặc cho mẹ định đoạt, mặc cho mẹ đi làm tổn thương người con quan tâm. Nếu như mẹ còn cố ý muốn đối phó với Thẩm Tòng Thiện mà nói, kẻ địch của mẹ sẽ là đứa con độc nhất của mẹ!"

"Thằng khốn! Vì một người phụ nữ như vậy, anh lại dám--" Nhạc Thanh Lăng tức không phải nhẹ, ngực phập phòng dữ dội, tuy Hàn Dập Hạo không phải là một người con trai hết sức "hiếu thuận", nhưng từ trước tới nay chưa từng dám "uy hiếp" bà, hôm nay vì Thẩm Tòng Thiện, lại đại nghịch bất đạo như vậy!

"Con nói lại lần nữa, cô ấy là người con gái con yêu, không phải là 'người phụ nữ đó'." Hàn Dập Hạo ngắt ngang lời mắng chửi của bà, nói, "Bắt đầu từ bây giờ, con sẽ bảo vệ cô ấy chặt chẽ 24 giờ, sẽ không để cho cô ấy lại bị bất cứ ai làm tổn thương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.