Vi Thần Rất Bận

Chương 10: Quân doanh có mâu thuẫn




Trên sân trường, học sinh túm tụm nói chuyện với nhau. Một cô gái đang tung tăng hớn hở chạy.- Anh yêu ơi, đợi tao với- Mọi, người xung quanh nhìn tôi, tôi mặc kệ vì biết họ nghĩ gì, đây chỉ là cái tên đứa bạn thân của tôi và ghép thêm từ yêu nên có lẽ tạo ý hiểu nhầm.

- Khẽ cái mồm thôi, mà xe mày đâu? người con gái đó nói

- Xe tao hỏng rồi

-Uk, vậy mình vào lớp thôi

Hai chúng tôi dắt tay vào lớp.

"Bịch"Tiếng sách vở rơi xuống cùng với tiếng kêu "ui da"

- Bạn có sao không, cho mình xin lỗi- tôi rối rít cúi xuống nhặt hộ bạn ấy mấy quyển sách rơi.

- Không sao- cô gái đưa tay nhận sách và nói- cám ơn

- Bạn là học sinh mới à?

- Đúng vậy

- Vậy chúng ta làm quen nha, mình trên Ly, bạn tên gì?

- Mình tên Nhi, có gì giúp đỡ nhau nhé- Nhi cười

- Không vấn đề- " cậu ấy cười thật đẹp"- đây là những gì trong đầu tôi

Buổi học nhanh chóng trôi qua, tôi vui vẻ nhanh chóng về nhà. Chân chưa bước vào cửa, tiếng tôi đã lanh lảnh khắp nhà:

- Mẹ ơi, bố ơi con về rồi

- Về rồi thì lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm

- Vâng- tôi nhanh chóng rời đi.

Lúc sau, tại bàn ăn

- Chị Ly, hôm nay chị mua kẹo cho em chưa- Thằng em của tôi hỏi nó mới 7 tuổi, nhìn cái mặt phúng phính của nó tôi lại chỉ muốn trêu ghẹo

- Chết, chị quên rồi, để mai chị mua cho nha- tôi vờ giả bộ mặt vô tội, hối lỗi.

-Ứ ừ, chị lại thất hứa rồi

- Được rồi, được rồi, hôm nay chị có mua, lát chị lấy cho

- Vâng ạ

Mặt thằng bé hớn hở

- Ly, cái vòng tay của con đâu- Mẹ tôi mặt nặng lên tiếng. Bình thường bà hiền dịu, nhẹ nhàng dạy bảo, chứ không như vậy nên cô cảm thấy hơi lạ.

- Dạ, con, con để trên phòng ạ

- Sao không đeo bên người mà lại tháo ra

Nghe tôi nói vậy nén bà cũng dịu lại đi 1 chút như muốn tôi không nhận ra

- Lúc nãy con thay quần áo nên bỏ ra quên không đeo thôi

- Được rồi, lần sau nhớ đeo vào nghe chưa, không được làm mất nó, nhớ đấy

- Vâng, con biết rồi

Đó là 1 chiếc vòng tay bạc, nhìn cách trang trí điêu luyện, khắc tỉ mỉ, tinh tế biết chắc giá của nó không phải tầm thường. Trên đó có khắc 2 chữ T-L. Cầm chiếc vòng trên tay, tôi tự hỏi chiếc vòng này có gì mà quan trọng mà mẹ lại phải cẩn trọng như vậy. Chắc hẳn không phải vì giá của nó, gia đình tôi không phải thuộc dạng nghèo, có túng thiếu thì mẹ cũng đã bán nó từ lâu rồi. Nhiều lần tôi rất muốn hỏi mẹ nhưng có hỏi thì lần nào mẹ cũng nói - nó rất quan trọng, con hãy giữ cẩn thận.

Hôm sau

- Chào Nhi- tôi vui vẻ chào người bạn mới quen

- Chào

-À, giới thiệu với bạn, đây là Minh Anh, bạn thân của mình- rồi quay sang MAnh- Đây là Nhi người bạn tao mới quen, 2 người làm quen đi

- Chào, rất vui được làm bạn với bạn- MAnh

- Chào Minh Anh

- Được rồi từ giờ chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nhé

- Ok

Rồi cả 3 người nói chuyện vui vẻ, chủ yếu nói về cuộc sống riêng để hiểu nhau hơn.

Thì ra Nhi là con của thầy hiệu trưởng, mấy năm trước ở nước ngoài bây giờ mới về đây học. Đúng là con giáo viên có khác bạn ấy ăn nói dịu dàng nho nhã, người có gia giáo tốt là vậy.

Tình bạn của 3 bọn tôi ngày càng gắn bó, thân thiết. 3 người, mỗi người 1 hoàn cảnh, 1 tính cách nhưng số phận đã để 3 người gặp nhau và trở thành bạn tri kỉ. Nhưng hạnh phúc sẽ không bao giờ đến nhanh vậy, nó chỉ khởi đầu cho những bão tố, đau thương, phải trải qua bao sóng gió thì ta mới có được hạnh phúc bền lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.