Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Quyển 5 - Chương 138: Chuẩn bị




Trải qua bao nhiêu kinh hãi và thất bại, bị đánh xuống Tứ Thiên tiên giới, rơi xuống phàm trần... Mờ mịt đi trong thiên địa, tình cờ, thấy một sơn cốc u tĩnh, lại có Minh tước di tung... Độn thổ xuống lòng đất một trăm ngàn trượng, ở chỗ này, Tước Thần tử phát hiện Minh tước mộ phần. Nhưng khiến cho ông ta chân chính hoài cảm, cũng không phải là Minh tước tiên cốt, mà là mưa này... 

Lúc đi tới tầng thứ nhất, trong lòng của Tước Thần tử tịch mịch mà cô độc. Còn Ninh Phàm, một mình tới vừa vặn cùng Tước Thần tử tâm tình tương hợp, cho nên, hắn nghe được sự cảm thán của Tước Thần tử trong mưa. 

Tầng thứ hai, Tước Thần tử câu động bi ai trong lòng. Mà Ninh Phàm cũng nghe được sự cảm ngộ đó. 

Còn tầng thứ ba, không mưa... Không có mưa, thần ý cũng không giảm, bởi vì đây là sơn vũ dục lai, phong mãn lâu! 

Ninh Phàm linh giác khai mở, hắn rõ ràng nghe được, trong gió cất giấu một tia gào thét cuồng bạo! 

Sáu giác quan của hắn khai hết, giờ khắc này, cuối cùng từ trong thiên địa không có mưa cảm nhận được một cổ khí thế kinh khủng trước khi mưa như thác đổ đập vào mặt! 

- Không có mưa... Cũng không phải là thật không mưa, đây là tiền cảnh mưa như thác đổ buông xuống... Trong này, có sự cảm ngộ đối với “Vũ thế”... Có thế... kiếm ra khỏi vỏ, không có thế, kiếm trong vỏ ẩn mà không phát, cho nên cần phải có thế. Trận pháp, muốn mượn thiên địa đại thế, mới có thể làm trận, nhưng thiên địa đại thế, trận pháp từ đâu mà tới?

Ninh Phàm mở mắt ra, lộ ra vẻ mờ mịt, nhìn xa xa, từng ngọn phong loan mờ tối tĩnh mịch. 

- Mưa không đến, mới có thế... Núi bất động, cho nên có thế... Tiềm long ở sâu, có thế bay lên... Thanh trùng kết kén, có thế hóa bướm... Nhân Vương không giết, có thế phục người... Thiên địa không tranh, có thế lật đổ cả trời đất!

Giờ khắc này, Ninh Phàm cũng không phải là nhìn mưa, hắn thấy được cũng là không có mưa. 

Ánh mắt của hắn chợt động, há mồm phun ra tinh quang kiếm ảnh, Trảm Ly nơi tay, kiếm chắn ngực. Hắn nhắm mắt, nổi lên khí thế của một kiếm... Kiếm, từ đầu đến cuối không chém, nhưng càng không chém, kiếm thế của nó càng mạnh! 

Một cổ khí thế thật lớn, bay lên trong cơ thể, một cổ kiếm ý bao la, khiến cho trong vòng ba trượng không có người nào không có vật gì có thể đến gần. 

Gió tự giác tản ra, vũ ý tự giác quay tránh... Tất cả bị kiếm thế bất động của Ninh Phàm đẩy lui. 

Đây là một chiêu kiếm chiêu, Ninh Phàm tự nghĩ ra kiếm... Không chém địch, cũng không xuất kiếm, do mượn khí thế của chắn kiếm ở ngực, kiếm ý của hắn đủ để ngăn trở dưới kim đan, hết thảy công kích. Còn nếu Ninh Phàm cảm ngộ sâu hơn đối với “Thế”, kiếm ý này tất mạnh hơn. Thậm chí có một ngày, hắn ngăn kiếm nơi tay, đi ở ma uyên biển máu, dựa vào kiếm thế của hắn ngưng mà không phát, đủ để nhiếp lui hết thảy sự công kích chỗ tối. 

- Đây là đạo kiếm khí tự nghĩ ra thứ nhất của ta... Không phải là chém địch chi kỹ, mà là thuật tự vệ... Liền mệnh danh là vô vũ chi kiếm... Vô vũ, vô vũ... huyền diệu là trên bốn chữ “Sơn vũ dục lai”...

Ninh Phàm thu Trảm Ly kiếm, một bên Tiết Thanh vẫn cùng nữ quỷ mắt lớn trừng mắt nhỏ, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới dị biến của hắn. 

Giải tán kiếm ý trong lòng, Ninh Phàm lần nữa nhắm hai mắt, khẽ mỉm cười. 

- Minh phần tầng thứ ba, không mưa, lại có mưa rơi... Xem ra Tước Thần tử nhất định ở chỗ này cảm ngộ cực sâu...

Trong lòng của hắn sau khi ngoài sáng ngộ vũ thế, chân chính bắt đầu cùng vũ ý nơi đây tương hợp. 

Mà dần dần, đầu óc của hắn từ từ cho thấy một cảnh tượng. 

Hắc y lão giả thu cây dù, chắp tay đứng ở đỉnh núi đó, thân tâm của ông ấy cùng sơn thế hòa vào nhau, cùng vũ thế tương hợp. 

- Nơi đây không có mưa... Nhưng mưa rơi sâu hơn. Tứ thiên vô ngã, nhưng nếu ta thuộc về, là trên Tứ thiên, tất biển máu đầm đìa... Mưa sống ở trời, chết tại đất đai? Sai! Bổn tôn muốn cho mưa sống ở đất đai, chiến với ông trời, trường sanh bất tử!

Ninh Phàm từ từ mở mắt ra, lộ ra một tia vẻ sáng tỏ. 

Quả nhiên, Minh phần tầng thứ ba, là không có mưa rơi... Ở chỗ này, tâm cảnh của Tước Thần tử lấy được đột phá, cũng bắt đầu chân chính lĩnh ngộ Vũ chi thần ý. Bắt đầu từ tầng thứ tư, hẳn có nhịp bước ngộ đạo của Tước Thần tử sáng tỏ rồi. 

Chỉ có điều tầng thứ tư không phải là địa phương hôm nay mình có thể đi... 

Hắn chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một tờ bản đồ cổ xưa, chính là Quỷ Tước tử đưa cho. Tầng thứ tư có vô số điểm máu đỏ giăng đầy... Mỗi một cái huyết điểm, đều là sào huyệt của nguyên anh yêu vật... 

- Ta đi tầng thứ tư hẳn phải chết... Không đi thì lại lãng phí cơ hội tốt lĩnh ngộ thần ý như thế...

Ninh Phàm khe khẽ thở dài, quả nhiên là mình cơ duyên không đủ sao... Mình phát hiện cuộc hành trình ngộ đạo của Tước Thần tử nhưng không cách nào thấy đến cuối cùng... 

Hắn thu vẻ than thở, bình phục tâm cảnh, tu đạo đã như vậy, cơ duyên có thể gặp mà không thể cầu, cưỡng cầu là vạn kiếp bất phục. 

Ánh mắt rơi vào trên người Tiết Thanh cùng “nữ quỷ”, Ninh Phàm lộ ra ánh mắt cổ quái. 

Hắn lại thấy giờ phút này Tiết Thanh không biết như thế nào đã lấy ra đan đỉnh, đang vì nữ quỷ kia luyện chế đan dược gì đó. 

Còn nữ quỷ thỉnh thoảng bụng cô lỗ rột rột một tiếng, tựa hồ... đói rồi đây! 

- Cô nãi nãi, nói xong rồi, ta luyện chế đan dược cho ngươi ăn, ngươi sẽ không ăn ta...

Tiết Thanh cười khổ cầu khẩn nói. 

- Tốt tốt tốt lắm! Bổn nãi nãi nói là làm, nhanh nhanh lên, nướng cho ta mấy cái “Đan bính bính” ăn đi...

Đôi tay nhỏ bé của nữ quỷ lau vết máu ở miệng môi... Ừ, làm gì là vết máu, rõ ràng là nước miếng... 

Lấy Tiết Thanh tam chuyển luyện đan thuật, luyện chế nhất chuyển đan dược không quá nửa nén hương là được. 

Ông ta vỗ một cái vào nắp đỉnh, đem một lò trăm viên nhất chuyển đan dược, toàn bộ bỏ vào bình thuốc, giao cho trên tay nữ quỷ, cười xòa nói.

- Những thứ này đều là nhất chuyển đan dược, Bồi Nguyên đan, có hiệu quả đề thăng ích mạch tu sĩ nguyên khí, là nhất chuyển điên phong đan dược...

Ông ta lời còn chưa dứt, nữ quỷ đã không kịp chờ đợi, cướp đi tất cả bình thuốc, quang hoa chợt lóe, biến thành một cô bé quần đen. 

Chiếc quần dài che chân, là phục sức cực kỳ cổ xưa, eo nhỏ nhắn chưa thành, hai gò ngực không cao, môi đỏ răng trắng, hai bên mép tai gài hai đạo bím tóc, mái tóc còn lại thì xõa ở sau lưng, vậy mà dài ngắn, thật chỉnh tề, mà tóc mai trên trán cũng rất ngay thẳng chỉnh tề. Đây không phải nữ quỷ, rõ ràng là một nữ đồng hết sức khả ái. 

Nữ đồng này tuổi tác nhìn như thượng ấu, bất quá tám chín tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn minh quang động lòng người, nếu lớn lên phải là mỹ nhân tuyệt sắc. 

Mà cô gái này đổi ra chân thân, lập tức một cổ khí thế thật lớn, không cách nào ẩn giấu nữa. Một tia mùi thơm tản ra từ trong cơ thể, truyền vào trong mũi Ninh Phàm khiến sắc mặt hắn biến đổi. 

Đan hương này là ngũ chuyển đan dược trở lên! Một tia mùi thơm liền khiến tu vi của Ninh Phàm tăng tiến một tia! 

Mà khí tức của nữ đồng lại khiến Ninh Phàm cau mày. Nữ đồng này lại độc nhất vô nhị cùng khí tức của hung thú trong vũ đường tầng thứ hai! 

Nữ đồng này là nữ quỷ, còn là yêu thú hoặc là đan ma! 

Cũng may cô gái này, từ đầu chí cuối, không một tia sát ý... Vả lại tu vi cũng cổ quái... Pháp lực tựa hồ chỉ có kim đan sơ kỳ cảnh giới, nhưng thần niệm lại đạt tới nguyên anh trung kỳ. Mà đôi tay nhỏ bé tròn trịa kia lại chợt bóp vỡ bình thuốc chứa đan dược, cũng khai mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra răng nanh nhỏ đáng yêu, từng miếng từng miếng, đem một trăm viên Bồi Nguyên đan, toàn bộ nhai sống cứng rắn nuốt, toàn bộ ăn hết sạch! 

Đan dược, tuy chỉ là nhất chuyển, thế nhưng đan bình là tử thanh ngọc luyện chế có lai lịch lớn... Nó trừ gìn giữ dược liệu, ưu điểm lớn hơn là hết sức chắc chắn, chịu đựng kim đan công kích, cũng chưa chắc sẽ bể. 

Nhưng chính là cái bình thuốc này lại bị nữ đồng hời hợt bóp vỡ... Thậm chí, không dùng nửa phần pháp lực. thân thể của nữ đồng này rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng! 

- Ăn không ngon, “Đan bính bính” này ăn không ngon... Cho ta cái khác ăn ngon hơn coi!

Nữ đồng bất mãn nhìn Tiết Thanh, ngay tức khắc đỉnh đầu của Tiết Thanh toát ra mồ hôi lạnh. 

- Vậy, ta luyện chế nhị chuyển đan dược cho ngươi ăn... Tuy nhiên lão phu trên người không mang nhiều linh dược như vậy a... Đúng rồi, để cho sư phụ của ta luyện đan cho ngươi ăn! Sư phụ của ta luyện được đan dược ăn rất ngon!

Tiết Thanh đang lúc làm khó, chợt phát hiện Ninh Phàm như cười như không, quan sát nơi này. Ông ta lập tức đem sư phụ Ninh Phàm đẩy vào hố lửa. 

- Hắn biết làm “Đan bính bính” chứ?

Nữ đồng theo ngón tay của Tiết Thanh, ánh mắt mở thật to, không tưởng tượng nổi nhìn Ninh Phàm. Mà trong con ngươi, một tia hắc quang tham lam chợt lóe, khiến thức hải của Ninh Phàm chợt đau, vội vã lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra hơi kinh ngạc. 

Hắc quang kia là thần thông gì... lại có thể khiến cho kiếm thức của mình đau đớn. 

- Này, ngươi! Làm đan bính bính (bánh đan) cho ta ăn, nếu không, ta lập tức ăn thịt ngươi!

Bé gái lộ ra răng nanh nhỏ, cắn mạnh một chút, tựa hồ là muốn dọa Ninh Phàm. 

- Ăn ta sao? Thịt của ta cũng ăn không ngon... Nhưng mà ta đích xác có thể luyện chế đan dược ăn ngon hơn, cho ngươi ăn. Nhưng, ta có ích lợi gì chứ?

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn rơi vào trên túi gấm bên hông của nữ đồng. 

Túi gấm đó có phẩm chất cực cao, so với trữ vật đại cao cũng không phải là một phần nửa phần. Túi gấm đó tựa hồ bởi vì bé gái sơ sót, cũng không buột chặc, trong đó tản ra một chút mùi thuốc, khiến tâm thần Ninh Phàm chấn động... 

Ngàn năm linh dược, hai ngàn năm linh dược, năm ngàn năm linh dược... Thậm chí còn có vạn năm linh dược! 

Nữ đồng này không phải giàu có như vậy chứ!? 

- Lợi ích, ngươi muốn lợi ích gì? Nếu như ngươi làm “Đan bính bính” ăn ngon, ta không đánh ngươi, có được hay không?

Bé gái một bộ giọng thương lượng. 

- Đánh ta ư? Ngươi đánh không thắng ta...

- Ta đánh thắng ngươi, ngươi làm “Đan bính bính” cho ta ăn chứ?

Hắc quang chợt lóe trong mắt của nữ đồng, lập tức hóa thành một đạo hắc mang, xông thẳng trước người Ninh Phàm, nắm tay nhẹ nhàng vung lên, lại mang tiếng âm bạo, hiển nhiên quyền lực cực thịnh! 

- Cô gái này, khí lực thật là mạnh!

Ánh mắt của Ninh Phàm hơi kinh ngạc, hai tay hiện lên ngân quang, một chưởng, vỗ vào trên nắm tay của nữ đồng, ngay tức khắc mượn lực phản chấn, tiếp tục lui về phía sau, đồng thời một chưởng nữa vỗ vào cùng một chỗ trên nắm tay của nữ đồng. 

Mỗi một chưởng vỗ xuống, Ninh Phàm đều bị quyền lực của bé gái chấn động làm khí huyết cuồn cuộn... Cô gái này dựa vào quyền lực, đánh giết kim đan hậu kỳ tu sĩ sẽ không khó khăn! 

Mười ba chưởng vỗ xuống, Ninh Phàm đã tan mất chín thành quyền lực của bé gái, hết thảy cũng phát sinh trong nháy mắt. 

Tới lúc này, Ninh Phàm không lui về sau nữa, một thân ngân quang, toàn bộ tập trung trên nắm tay phải, thúc giục cổ thú bảo vệ cổ tay, thân phù yêu khí, một quyền cùng đối địch với quyền của nữ đồng. 

“Ầm!”

Sau khi một tiếng nổ ầm to lớn chạm nhau, chỗ hai quả đấm giao tiếp, lấy hai người làm tâm điểm, mặt đất mấy trăm trượng nham thạch nát bấy! 

Mà Ninh Phàm cuối cùng tiếp nhận bé gái một quyền, trong lòng đối với khí lực của bé gái lần nữa có rõ ràng nhận biết. 

Không lấy ra lá bài tẩy, mình chưa chắc có thể thắng cô gái này... 

- Hả? Ta thật không đánh lại ngươi ư...

Nữ đồng thu quyền, lộ ra ánh mắt cổ quái, ung dung Ninh Phàm loại tu vi này, hẳn một quyền đánh bay một cái mới đúng nha? 

Nhưng lập tức, nàng liền lộ ra nụ cười xấu xa:

- Ta không đánh lại ngươi, nhưng ta có thật nhiều Vũ bảo bảo giúp ta đây... Chỉ cần ta huýt sáo một cái, tất cả vũ bảo bảo, cũng công kích ngươi... Nói đi, ngươi rốt cuộc có làm đan bính bính cho ta ăn hay không?

Nữ đồng nhẹ nhàng huýt sáo một cái, ngay tức thì, Minh phần tầng thứ ba, vô số đạo ánh mắt u thiểm ở trong bóng tối sáng lên! Mỗi một đạo đều là kim đan tu vi! 

Nhiều kim đan yêu thú như vậy, tuy là Ninh Phàm cũng hơi có chút da đầu tê dại. 

Hắn vạn vạn không ngờ, nữ đồng trước mắt, đối với những thứ yêu thú kinh khủng này mà nói, tựa như chính là người chi phối bọn nó... 

- Được, ta luyện đan cho ngươi, nhưng mà... ta không có dược liệu, phải dùng dược liệu của ngươi.

Ninh Phàm thu vẻ kinh sợ, ánh mắt bất động, chỉ trữ vật đại của nữ đồng. Nữ đồng lập tức kêu lên một tiếng, hai tay đè lại trữ vật đại, cái miệng nhỏ nhắn chợt mím lại. 

- Không, không được đâu... Ta cũng không có linh dược, móc của ngươi ra dùng đi...

- Ta củng không có biện pháp... Ngươi không lấy ra linh dược, thì không có “Đan Đan bính” ăn...

Ninh Phàm lộ ra ánh mắt trêu chọc. Nữ đồng này, tựa hồ thật là đan ma, hơn nữa đối với Minh phần yêu thú còn có khả năng thao túng. Không biết ở Minh phần, sống bao nhiêu vạn năm, nhưng tâm trí lại tựa hồ như chỉ là một cô bé... Thực lực tuy mạnh, lại đơn thuần đến tiêm trần bất nhiễm. 

- Không phải “Đan đan bính”! Là “Đan bính bính”!

Nữ đồng bất mãn quơ quơ quyền, cải chính nói. 

- Được! Đan bính bính! Ngươi cho ta linh dược, ta làm cho ngươi bính! Ở ngoại giới, ta là đại danh đỉnh đỉnh tứ chuyển “Luyện bánh sư”...

- Oa, ngươi là luyện bánh sư! Ngươi thật là lợi hại!

Trong mắt của nữ đồng lóe tinh tinh, nước miếng lại bắt đầu chảy quanh mép. 

Mà một bên kia, Tiết Thanh đối với lời đối đáp có vẻ bại não tàn não này, oán thầm không dứt. 

Nữ đồng này chính là đan ma mà mình sợ muốn chết đây sao? Ai, đan ma ngu xuẩn như vậy, lại hù dọa mình muốn chết, mình há chẳng phải là càng ngu xuẩn hơn so với đan ma... 

Còn nữa, cái gì là tứ chuyển luyện bánh sư... 

Tiết Thanh oán thầm không dứt, vừa khéo không dám chen miệng. Bé gái không thông minh, nhưng thực lực quyết không thể khinh thường, mới vừa rồi một quyền kia, không phải Ninh Phàm, đổi thành mình tiếp... Có thể mình, trực tiếp bị nữ đồng một quyền đánh thành đống cặn bã rồi. 

... 

Ninh Phàm như cười như không nhìn nữ đồng, thời gian trôi qua một chút. 

Sau hồi lâu, nữ đồng trong mắt hơi giãy giụa, nâng lên đầu nhỏ, nhìn Ninh Phàm, hỏi một cách đáng thương:

- Ngươi thật sự là tứ chuyển luyện bánh sư sao?

- Thiên chân vạn xác.

- Ngươi làm bính, nhất định ăn ngon chứ?

- Nếu như không hợp khẩu vị của ngươi, ta có thể làm lại.

- Đây... Ta đem “Dược bảo bảo” của ta cho ngươi... Ngươi nhìn một chút, làm bính gì ăn ngon.

Nữ đồng đáng thương lấy xuống túi gấm bên hông, đưa cho Ninh Phàm. 

Ánh mắt của cô bé đáng thương, khiến Ninh Phàm mơ hồ cảm thấy, mình lừa gạt một đứa bé thật là quá vô sỉ... 

Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn quét qua trong túi gấm của bé gái thì mắt của hắn không còn vẻ kinh dị, chỉ có khiếp sợ! 

- Nhiều ngàn năm linh dược như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.