Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Quyển 3 - Chương 56: Quái thư về quái vật




Nhận được điện thoại của Ân Đình Đình, Trần Kinh cảm thấy bất ngờ.

Trần Kinh gọi điện cho Ân Đình Đình, chủ ý là muốn nhờ cô bé này giúp trông coi nhà mình ở Vọng Giang, Trần Kinh từ lúc kết hôn tới nay, công việc rất bận, nhiều chuyện phiền muộn, hơn nữa đi công tác rất nhiều.

Bình thường khi ở Lân Giác, hắn tăng ca ngay tại khách sạn Kim Tinh, buổi tối cũng nghĩ ngơi ở đó.

Hầu hết thời gian, Trần Kinh đều công tác, khi đi công tác nhiều ở bên ngoài, hắn cũng ít đi đến nhà ở Vọng Giang.

- Này, là Trần Kinh phải không? Anh... Anh... Đang ở đâu vậy? Khi nào thì về Hải Sơn?
Ân Đình Đình ở đầu bên kia điện thoại nói khẽ, giọng nói yếu ớt.

Trần Kinh nói:
- Sao vậy? Tôi đang ở Hải Sơn, có phải là đã xảy ra chuyện gì phải không?

Ân Đình Đình vừa nghe Trần Kinh nói ở Hải Sơn, giống như bắt được một cây cây cỏ cứu mạng, nói:
- Vậy thì tốt, anh hôm nay có trở về nhà hay không? Tôi có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.

Trần Kinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.

Công việc hôm nay lại không bận, hắn cũng đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, đã lâu không về bên kia, hôm nay trở về cũng đúng.

Hắn trầm ngâm một chút nhân tiện nói:
- Vậy được, hôm nay tôi về, nghe giọng điệu này của cô, giống như đang có chuyện gì, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói sau.

Tan tầm về nhà, khi Trần Kinh đứng ở cửa nhìn thấy Ân Đình Đình đi qua đi lại một mình trong cầu thang, khuôn mặt rất tiều tụy, nước mắt đọng ngay trên hốc mắt, cả người có vẻ nôn nóng bất an.

Trần Kinh đi ra từ thang máy, cô theo bản năng liền lau mặt, khi cô nghiêng đầu, thần sắc đã ổn đi rất nhiều.

Bộ dạng này của cô, Trần Kinh lần đầu tiên mới thấy.

Ân Đình Đình là cô gái rất khôn khéo, hơn nữa đặc biệt chuyên về tiếp thị, làm nhân viên, bình thường thấy người liền cười, lộ ra tám cái răng, vẻ mặt luôn vui vẻ.

Nguyên tắc làm việc của cô là gặp người phải cười.

Cô cả ngày vắt óc tìm mưu kế làm sao kiếm được nhiều tiền, gửi về cho nhà chút ít, sau đó dùng cho mình. Số tiền tích luỹ còn lại phòng khi có lúc cần đến, bình thường ngoại trừ phải sắm sửa đồ trang điểm, ngoài ra trong sinh hoạt cô rất cần kiệm.

Thỉnh thoảng vui vẻ liền đến mời Trần Kinh đi ra ngoài ăn cái gì. Tối đa cũng chỉ là hai ba chục nghìn là xong.

Nhưng cô hôm nay không có thần thái như thường ngày, nhìn qua trông rất yên tĩnh, trên mặt ưu sầu hơn, đôi mắt càng không thấy sự linh động như mọi ngày.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, Trần Kinh càng cảm thấy cô đáng yêu một chút, bộ dáng có chút chỉnh tề, càng thể hiện phong tình của người phụ nữ.

Trước kia Trần Kinh cảm thấy cuộc sống của Ân Đình Đình không tồi. Ngũ quan thanh tú, dáng người yểu điệu, hôm nay, Trần Kinh lần đầu tiên mới cảm thấy cô gái này rất đẹp hoa lệ, cho dù ở thành phố hiện đại như Hải Sơn, cô đều được xem như là một cô gái rất có phong thái.

- Làm sao vậy? Tiểu Ân?
Trần Kinh khẽ nói.

Trên mặt Ân Đình Đình cười gượng nói:
- Trần... Trần Kinh, anh... Anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không. Tôi... Tôi...

Trần Kinh nhíu mày, Ân Đình Đình nghĩ rằng Trần Kinh không muốn, cô vội nói:
- Anh yên tâm, ba tháng sau tôi sẽ trả lại cho anh, tôi hiện tại gặp phải một chuyện rắc rối, cần tiền gấp, tôi hiện tại tôi không có đủ tiền trong tay.

Trần Kinh lấy chìa khoá mở cửa phòng ra, nói:
- Trước tiên vào nhà hãy nói, cô nói xem chuyện gì xảy ra, chúng ta xem có thể giải quyết được hay không.

Ân Đình Đình vào nhà có chút câu nệ ngồi trên sô pha, cảm xúc dường như có phần kích động, Trần Kinh rót cho cô một ly nước, sau đó trấn an. Cảm xúc của cô mới dần dần ổn định lại một chút.

Qua thật lâu, cô liền thủ thỉ kể lại chuyện đã qua cho Trần Kinh nghe.

Hoá ra Ân Đình Đình thật đúng là đụng phải chuyện này rồi.

Nguyên nhân gây ra sự tình là vì công việc, Ân Đình Đình làm phục vụ cho một công ty về internet, bởi vì đối phương là khách hàng lâu dài, thường xuyên qua lại, hai bên khá tín nhiệm.

Nhưng công ty này nhiều năm đều dùng sản phẩm gía cao của Hoa Kỳ. Hiệu quả vẫn luôn không tốt.

Ân Đình Đình cân nhắc đến sự tín nhiệm của hai bên, liền đề nghị bộ phận nghiệp vụ của bọn họ chuyển đến những công ty khác, điều này cũng làm giảm chi phí tiếp thị trên mạng của công ty, còn làm ra hiệu quả xác thực.

Như sự tình này làm cho Chủ tịch Hoa Kỳ biết.

Bộ phận trong công ty đều cho rằng Ân Đình Đình đem nghiệp vụ của công ty đưa cho những công ty khác, hơn nữa còn ầm thầm nhận hối lộ của công nhân các công ty khác, tội phạm bị cáo buộc, không chỉ phải khai trừ cô ra khỏi công việc, hơn nữa khiếu tố cô lên toà án.

Ân Đình Đình mất đi công việc, không có kinh tế, lại phải hầu toà, thật sự rơi vào cuộc khủng hoảng lớn.

Hơn nữa vụ kiện này vốn là cô tham kiến ý của một luật sư, đối phương nói phạm tội chức vụ, tình huống của Ân Đình Đình đã cấu thành tội lạm dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản, liên quan tới vụ án còn có ba bốn chục triệu, nếu lên toà án, khả năng phải ngồi tù, thời hạn ở tù một năm là chuyện bình thường.

Ân Đình Đình bình thường tuy rằng rất mạnh mẽ, rất biết ăn nói, nhưng cô dù sao cũng là con gái, mà là người từ nơi khác đến đây, cô làm sao trải qua loại trường hợp này?

Cô có chút hoang mang lo sợ, sợ hãi.

Cô hiện tại muốn đem ba bốn chục triệu liên quan tới vụ án đền bù cho công ty, xem có thể giải quyết riêng việc này hay không.

Ân Đình Đình bình thường biết ăn nói, nhưng vừa nói những tình huống này, nước mắt trên mặt cô tuôn trào, trong chốc lát đã khóc sướt mướt.

Cô lắp bắp nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, anh yên tâm, tiền tôi nhất định trả hết, tôi chuẩn bị bán phòng ở, đợi qua vụ này, bán phòng ở liền có tiền, sẽ giải quyết mọi thứ dễ dàng.

Trần Kinh nhìn chằm chằm cô cười nói:
- Bốn chục triệu không phải là một số tiền nhỏ, cô nhất định phải đền số tiền này à?

Ân Đình Đình xanh cả mặt, nói:
- Hiện tại đâu có biện pháp nào khác? Từ Đào để mắt tôi, thái độ rất cứng rắn, mạnh mẽ thật sự, tôi... Tôi không đền bù tiền, ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Từ Đào là ai?

Ân Đình Đình nói:
- Chính là Chủ tịch của công ty Hoa Kỳ ở Hải Sơn, người này...

Ân Đình Đình nói đến Từ Đào, sắc mặt càng khó coi, nước mắt tủi nhục lại tuôn trào.

Trần Kinh lấy ra một điếu thuốc, đốt và hít một hơi thật sâu, nói:
- Tiểu Ân, chuyện này cô phải suy nghĩ cẩn thận. Nếu quả thật phạm tội lạm dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản, phạm trù của tội này thuộc loại tội phạm hình sự, tội phạm hình sự là do viện kiểm sát công tố, không thể giải quyết riêng.

Cô cho dù đem tiền đền bù, cần phán cũng phải phán xử.

- Hả…

Ân Đình Đình kinh ngạc hét một tiếng, trừng to mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, cả người choáng váng.

Gần đây cô bị việc này biến thành tâm lực tiều tụy, đã đến bờ chuẩn bị sụp đổ, hiện tại vừa nghe việc này không giải quyết riêng được, cô đã hoàn toàn choáng váng.

Kỳ thật việc này cô còn có nhiều điều giấu diếm Trần Kinh.

Nguyên nhân của việc này là bởi vì Từ Đào kia.

Từ Đào năm ngoái phải đi công ty ở Hải Sơn, người này khoảng bốn mươi tuổi, làm việc rất quyết đoán, có khả năng, được tổng công ty khen ngợi.

Tuy nhiên người này đặc biệt háo sắc, thích trêu đùa công nhân nữ trong công ty.

Ông ta đến Hải Sơn không bao lâu đã chấm Ân Đình Đình, Ân Đình Đình rất xinh đẹp lại có năng lực làm việc, miệng lại ngọt, Từ Đào chỉ trong mấy ngày đầu đã mời Đình Đình đi ra ngoài ăn cơm, đi thăm hỏi khách hàng.

Ân Đình Đình lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng sau Từ Đào dần dần được một tấc lại muốn tiến một thước, có một lần uống rượu trở về, ông ta liền động tay động chân với Ân Đình Đình.

Ân Đình Đình quá sợ hãi, kiên quyết không theo, Từ Đào muốn bá vương ngạnh thương cung, Ân Đình Đình trong lúc bối rối đã tát ông ta một cái.

Một cái tát này, khiến Từ Đào thẹn quá thành giận, hai người cụt hứng bỏ về.

Từ đó về sau Từ Đào luôn gây khó dễ cho Ân Đình Đình trong công ty, ông ta châm chích cô mọi lúc mọi nơi, ông ta đã nhiều lần uy hiếp Ân Đình Đình trong thời gian này.

Nhưng Ân Đình Đình vẫn không thỏa hiệp.

Sau đó Từ Đào dần mất đi kiên nhẫn, bắt được vấn đề đã làm khó dễ Ân Đình Đình, và tạo ra kết quả như bây giờ.

Vẻ mặt của Ân Đình Đình trở nên đờ đẫn, kinh ngạc nói không ra lời, nhưng vào lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.

Cô vừa thấy điện báo, giống con thỏ từ trên ghế salon bắn lên, cô ấn nút trả lời, giọng nói lập tức trở nên nhẹ nhàng sinh động nói:

- Ba, muộn như vậy còn gọi điện thoại? Con đã dặn ba rồi, ba mẹ phải nghỉ ngơi sớm một chút... Ba yên tâm, con bên này sống rất tốt, công ty lại tăng tiền lương rồi, ba bảo em an tâm đến trường, hai ngày qua bận quá, con không đi ngân hàng, hai ngày nữa con sẽ gửi tiền về.

- Không sao, không sao. Chỉ cần em học giỏi đạt thành tích tốt, tương lai còn phải cho em học nghiên cứu sinh, có điểm xuất phát tốt, sau này khỏi đi đường vòng.

Trần Kinh đang ngồi trên sô pha, lẳng lặng nghe cuộc điện thoại của Ân Đình Đình.

Trên mặt cô ta còn rưng rưng nước mắt, vậy mà lúc này vẫn miễn cưỡng cười, giọng nói lại ra vẻ thoải mái.

Trong lòng Trần Kinh bỗng nhiên kích động, cái loại cảm giác này không nói rõ được.

Cuộc sống không dễ dàng, giống Ân Đình Đình là con gái như vậy, vì sự sinh tồn phải mạnh mẽ, nhưng bất kể như thế nào, cô cũng không thoát khỏi vận mệnh quần thể yếu thế.

Từ trên người cô gái này, Trần Kinh tìm được một người bình thường đang phải đối mặt với sự bất đắc dĩ và bất lực trước cuộc sống.

Giống như năm đó chính mình mới ra đời, lúc đó vận mệnh của mình cũng bị nắn trong tay người khác? Chỉ một trận gió nhẹ thổi qua, là có thể chôn vùi cuộc đời của mình, khiến cho mình lâm vào vạn kiếp bất phục.

Trần Kinh cảm thấy mình cầm quyền trên tay tương đối dài, những kỷ niệm trước kia đã bị phai mờ trong tâm trí.

Cuối cùng, Ân Đình Đình đã cúp điện thoại, cả người cô như một khinh khí cầu, uể oải ngồi trên ghế, toàn bộ lâm vào sự bất lực và uể oải vô tận.

Trần Kinh nhẹ nhàng vỗ tay vịn của ghế, thản nhiên nói:

- Tiểu Ân, chuyện này chỉ mới thế thôi, cô không nên buồn như vậy. Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, sự tình luôn có biện pháp giải quyết, chúng ta cùng nhau thương lượng, có thể vượt qua cửa ải khó khăn, cô nói có đúng hay không?

Ân Đình Đình ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, Trần Kinh mỉm cười cổ vũ cho cô.

Khoé miệng của Ân Đình Đình co quắp, chậm rãi gật gật đầu.

Đoạn thời gian gần đây, cô đều là một mình đối mặt với nhiều sự tình kéo đến, liên tiếp bị đả kích, làm cho tâm thần của cô mỏi mệt, bó tay không biện pháp, không biết làm như thế nào cho phải.

Hiện tại Trần Kinh bỗng nhiên xuất hiện, mặc dù chỉ là một chút trấn an, trong nội tâm của cô cũng cảm thấy rất an lòng.

Cô thấy Trần Kinh chậm rãi hút thuốc, cử chỉ thong dong, vẻ mặt bên trong lộ vẻ tự tin, không biết tại sao, tâm tư cô độc lúc trước của cô cũng khá hơn một chút.

Cô vốn là người khá mạnh mẽ, cũng không phải là loại người gặp phải khó khăn liền lùi bước, cô lấy lại bình tĩnh, cảm xúc dần dần ổn định lại rồi, còn Trần Kinh vô tình, mơ hồ liền biến thành là người tâm phúc của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.