Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Quyển 1 - Chương 19: Rồng




Từ việc là tấm gương của Hải Sơn đến bị nghi ngờ toàn diện, thời gian rất ngắn, Lân Giác đã trải qua thay đổi như vậy.

Một loạt cán bộ cấp phó phòng trở lên của Lân Giác tạo phản, trở thành sự việc tranh luận sôi nổi trên toàn Hải Sơn gần đây, việc thảo luận chuyện này thậm chí đã lặng lẽ lan đến tỉnh thành Việt Châu.

Trên nhật báo Phương Nam Việt Châu có một bài viết, tiêu đề là “Vết thương thành tích chính trị của quan chức cơ sở, sự thay đổi nhanh chóng của tấm gương kiểu mẫu”, tiêu đề bài báo trực tiếp chĩa mũi nhọn vào quận Lân Giác Hải Sơn, câu chữ trong bài văn đều đang nghi ngờ cái gọi là Tân chính mà Trần Kinh làm tại Lân Giác.

Không thể nghi ngờ, bài viết này được phát hành gây tổn hại cực kì lớn đến hình tượng Lân Giác.

Nhật báo Phương Nam là cơ quan truyền thông có quyền uy nhất Lĩnh Nam, bài viết bình luận về chính trị trên báo hàng ngày đều nhận được sự quan tâm rộng rãi.

Bởi vì được chú ý, cho nên năng lượng của báo này rất lớn, đừng nói là một quận, kể cả một thành phố bị nhật báo Phương Nam đưa tin tiêu cực cũng đều rất phiền toái, lần này quận Lân Giác thành phố Hải Sơn gặp phải sự nghi ngờ của cơ quan truyền thông uy quyền cấp tỉnh, Tân chính của Trần Kinh có thể nói là gặp phải đả kích vô cùng lớn.

Mưa Việt Châu tí ta tí tách.

Mùa xuân ở miền Nam có mưa, khí hậu rất ẩm ướt, khô nóng và ẩm ướt làm cho cả thế giới dường như đều dính nhơm nhớp, khiến con người cảm thấy cực kì khó chịu.

Đường Ngọc vẫn như trước nghiêm túc kiểm tra bản thảo, cô đeo một cái kính cận gọng đen to, che hết hơn nửa mặt, nhìn tổng thể trẻ hơn bình thường, cảm giác rất kute.

Cặp kính này cô mới thay gần đây, những người con gái khác thay một bộ quần áo thay đổi hình tượng, Đường Ngọc lại chọn thay một cặp kính thay đổi hình tượng.

Nhưng mấy ngày nay, tâm trạng của cô lại không bình tĩnh.

Đặc biệt là trên bàn làm việc của cô có đặt bài báo bêu xấu Lân Giác, khiến cô có chút rối rắm.

Bài báo không phải do cô viết, bắt đầu từ năm ngoài cô liên tục phỏng vấn Hải Sơn, viết rất nhiều bài về chính đàn Hải Sơn, trong đó có không ít bài viết là để ca ngợi Lân Giác.

Bây giờ trong tòa soạn đột nhiên có một bài báo chủ trương ngược lại với cô, hơn nữa bài báo như vậy không ngờ lại có thể thuận lợi phát hành, điều này làm cho tâm trạng cô có chút phức tạp.

Các bài viết trong tòa soạn cơ bản đều do cô thẩm định phê duyệt biên tập, tất cả các trang báo đều cần phải được cô xem qua.

Một bài viết có thể vượt qua cô, điều này cho thấy lãnh đạo cấp cao trong tòa soạn muốn bài viết như vậy được phát hành, từ góc độ này mà nói, Đường Ngọc cảm thấy có chút khó chịu.

Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chính.

Quan trọng nhất là gần đây cô nghe thấy rất nhiều người xung quanh bàn luận về Hải Sơn, bàn luận về Lân Giác, dường như luôn có người hữu ý vô ý nhắc đến Trần Kinh, nói Trần Kinh không thể sống ở Hải Sơn được nữa, thậm chí không thể sống ở Lĩnh Nam được nữa, bởi vì cán bộ trung tầng ở Hải Sơn "tạo phản”, đủ loại vấn đề bại lộ, lãnh đạo cũng nhận thức rất rõ ràng vẫn đề của Lân Giác.

Đường Ngọc là người thực sự hiểu Lân Giác, khách quan mà nói, cô không cho rằng Trần Kinh đang làm công trình chiến tích.

Trần Kinh là người rất thiết thực, hắn bỏ công sức và tâm huyết cực lớn với sự phát triển của Lân Giác, về công việc hắn biểu hiện rất cố chấp, hơn nữa rất vô tư.

Trần Kinh làm công trình thành tích chính trị ở Lân Giác, đang lừa cả triệu người dân và cán bộ Lân Giác, cách nói như vậy rất quá đáng.

Cho nên, bài báo này không khách quan, rất vô trách nhiệm.

Nhưng...

Đường Ngọc muốn bất bình thay cho Trần Kinh, nhưng cứ nghĩ đến quan hệ của mình với Trần Kinh, cứ nghĩ đến tình cảm của mình thất bại, tâm trạng của cô lại không kéo lên được.

Có lúc cô nghĩ, Trần Kinh bây giờ đang ở trạng thái như thế nào?

Trần Kinh vẫn luôn đặc biệt, luôn có chút không ăn khớp với chính đàn Hải Sơn, hiện tại “tạo phản" như vậy, có thể là một kiểu phản ứng bài ngoại, Hải Sơn rung chuyển. Tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn vào Trần Kinh, có thể ở cấp thành phố, có rất nhiều lãnh đạo ghen ghét Trần Kinh.

-Chị Đường, Phó giám đốc tòa soạn Uông tìm chị.
Thư kí văn phòng tòa soạn Tiểu Na lặng lẽ nói khẽ bên tai Đường Ngọc.

Đường Ngọc giật mình, đột nhiên quay đầu, làm cho Tiểu Na sợ lùi về phía sau một bước.

Chợt cô ý thức được bản thân thất thố, nói:
-Uông...được, tôi tới ngay!

Phó giám đốc Uông tên là Uông Ngôn Bình, là Phó giám đốc thường vụ nhật báo, phụ trách công việc toàn diện của nhật báo.

Uông Ngôn Bình hơn 40 tuổi, ngày thường phong lưu phóng khoáng, rất có danh tiếng ở Lĩnh Nam, nữ nhân bên cạnh cũng không ít.

Trước đây có rất nhiều lời đồn đại nói ông ta và Đường Ngọc quan hệ không bình thường, nhưng trên thực tế ông ta và Đường Ngọc là đối thủ, hòa khí bề ngoài không che dấu được mâu thuẫn âm thầm của hai người.

Danh tiếng của Đường Ngọc ở nhật báo quá lớn, công cao lấn chủ, Uông Ngôn Bình đã từng muốn "thu phục” Đường Ngọc.

Nhưng bản lĩnh đối phó với phụ nữ của ông ta trước mặt Đường Ngọc lại không có bất cứ tác dụng nào, có vài lần ông ta hạ thấp bản thân thể hiện thiện ý với Đường Ngọc, ngược lại biến thành mặt mày xám xịt, do đó mà ông ta hoàn toàn hết hy vọng với Đường Ngọc, đồng thời cũng ghi hận Đường Ngọc.

Đường Ngọc đến văn phòng của Uông Ngôn Bình, Uông Ngôn Bình cười rạng rỡ nói:

-Tiểu Đường, cô theo sát lần tuyển chọn cán bộ năm ngoái thu hoạch khá đấy chứ. Đặc biệt là Trần Kinh của Lân Giác, cô theo sát với tư cách là tấm gương, nhưng hiện tại hắn lại lộ ra nhiều vấn đề như vậy, có phải là...

Đường Ngọc vừa nghe thấy Uông Ngôn Bình mở miệng, sắc mặt cô liền thay đổi, cô đột nhiên nghĩ đến một người Lục Đào.

Uông Ngôn Bình trước đây không dám dùng thái độ như vậy với Đường Ngọc.

Lúc đầu khi ông ta và Đường Ngọc mâu thuẫn với nhau, ông ta đã từng nghĩ dùng quyền lực trong tay áp chế Đường Ngọc, nhưng Lục Đào xuất hiện ngang chừng cho Uông Ngôn Bình vài chiêu độc, nghe nói Uông Ngôn Bình buổi tối uống say thuê phòng ngủ với phụ nữ, Lục Đào liền gọi công an đến tóm được chứng cớ.

Lần đó vì Lục Đào mà suýt nữa thân bại danh liệt, sau đó Giám đốc tòa soạn ra mặt giải hòa Lục Đào mới nhận lời tha cho ông ta.

Từ đó về sau, Uông Ngôn Bình rất sợ Lục Đào, Lục Đào lại là một trong những người theo đuổi Đường Ngọc, thái độ của anh ta đối với Đường Ngọc trở nên quy củ, khách khí.

Lần này…

Đường Ngọc cứ nghĩ đến Lục Đào ở bên trong làm khó dễ, trong lòng cô lại thấy phiền, cô lại nhớ lại lời nói nhẫn tâm mà Lục Đào nói, nói phải khiến cho Trần Kinh cút khỏi Sở Giang, xem ra người này âm thầm đặt không ít cạm bẫy.

-Sao thế, Tiểu Đường? Cô cho rằng tôi phê bình không đúng sao?
Uông Ngôn Bình thấy sắc mặt Đường Ngọc thay đổi, trong lòng ông ta không khỏi đắc ý.

Ông ta bình thường phong lưu phóng khoáng, bên cạnh loại phụ nữ nào mà không có? Nhưng Đường Ngọc khăng khăng không rơi vào, không chỉ sắc mặt không đổi với ông ta, ngược lại còn làm nhục ông ta, khiến ông ta mấy lần không có cách nào xuống được.

Hơn nữa Đường Ngọc còn không cần động tay, chỉ hơi thí điểm chút thủ đoạn đã có trợ thủ lợi hại giúp cô hộ giá, thật sự khiến ông ta tức nghẹt cổ.

Lần này ông ta cuối cùng cũng được hãnh diện.

Lục Đào bị người con gái này làm cho phát bực rồi, Uông Ngôn Bình không cần phải ném chuột sợ vỡ bình nữa, ông ta cuối cùng cũng có cơ hội phản kích rồi.

Đường Ngọc không nói lời nào, cô ta khinh thường Uông Ngôn Bình, khinh thường bộ mặt tiểu nhân của người này.

Coi sự đố kị ghen ghét như kẻ thù, trong mắt không lọt được một hạt cát chính là tính cách của Đường Ngọc, bị Lục Đào đả kích như vậy, cô mạnh mẽ nói:

-Giám đốc Uông, quả nhiên là anh giở trò, anh tự ý bóp méo trang báo, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm!

-Bài báo này anh có biết sẽ dẫn đến hậu quả gì không? Tôi nói cho anh biết, hậu quả không phải anh có thể tưởng tượng được đâu! Bởi vì báo đưa tin không thật, cả cái tòa soạn của chúng ta sẽ vì thế mà bị bôi nhọ!

Uông Ngôn Bình nghe Đường Ngọc nói vậy, ông ta vui mừng nói:

-Tiểu Đường, cô đang uy hiếp tôi sao? Ha ha, tôi nói thật cho cô biết, nhân tình mà cô tìm lần này đắc tội lớn rồi, một người ngoại lai đến Lĩnh Nam khoa chân múa tay, hắn đáng đời!

Ông ta cười ha ha, vẻ mặt lộ vẻ không đàng hoàng, nói:

-Đường, mắt cô thế nào vậy? Trăm nghìn lựa chọn sao lại tìm một người đàn ông đã có vợ? Cô muốn tìm thì cũng phải tìm người trẻ trung anh tuấn như Lục thiếu gia mới phải chứ? Sao? Người đàn ông đó có sức mạnh phi thường?

Đường Ngọc vừa nghe Uông Ngôn Bình nói không ra thể thống gì, cô đột nhiên vỗ bàn đứng dậy nói:

-Uông Ngôn Bình, anh là cái giống gì vậy? An câm mồm cho tôi! Anh đừng tưởng anh giỏi giang lắm, nếu thật sự muốn chọc tức tôi, tôi cho anh thân bại danh liệt, cũng coi như diệt trừ một con sâu làm rầu nồi canh cho tòa soạn!

Bộ dạng Đường Ngọc nổi giận khác hoàn toàn so với bình thường.

Hai hàng lông mày của cô rất đậm, bộ dạng lạnh lùng trừng mắt lên rất đáng sợ.

Uông Ngôn Bình bị Đường Ngọc mắng cho đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên yếu thế.

Nhưng ông ta nghĩ lại, mình là Phó Giám đốc, địa vị cao hơn Đường Ngọc, quyền lợi lớn hơn Đường Ngọc, sao có thể để người phụ nữ này nhục mạ?

Nghĩ đến đây, ông ta tức giận đến phát run.

Trên đời này ông ta chưa gặp một người phụ nữ nào mà ông ta không khống chế được, cũng chỉ có đường Ngọc này là không chịu khuất phục, khiến ông ta tối tăm mặt mày.

Nghĩ đến đây ông ta đột nhiên đứng dậy.

Ông ta bị quỷ ám giơ tay ra kéo Đường Ngọc, Đường Ngọc cười ha ha, người không lùi lại mà lại tiến lên, phủi tay chính là một cái tát vào mặt Uông Ngôn Bình.

Uông Ngôn Bình kêu lên quái dị, ôm mặt ngồi xuống đất.

Lúc này ông ta mới nhớ ra Đường Ngọc không phải là người con gái bình thường, gai trên người con gái này đủ để làm cho những người đàn ông ham muốn cô phải kính trọng và giữ khoảng cách.

Người ta là người chính thức luyện qua bát kinh.

Đau đớn trên mặt làm ông ta tỉnh lại, đồng thời cũng làm ông ta cảm nhận được mặt mình bị tổn thương lớn.

Ông ta giơ một cánh tay chỉ vào Đường Ngọc nói:
-Cô...cô...

Đường Ngọc cười ha ha, mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, nói:
-Người đàn ông như anh, đúng là công tử bột điển hình, mua danh trục lợi, tự mình cảm thấy mình tốt, anh đúng là điển hình!

Đường Ngọc nói xong, đột nhiên xé mảnh áo trên vai mình, xé rách một lỗ hổng, lộ ra làn da trắng như tuyết.

Sau đó cô gọi một cuộc điện thoại:

-Giám đốc phải không? Tôi là Đường Ngọc, tôi đang ở phòng Phó giám đốc Uông, anh có thể đến đây...

Uông Ngôn Bình thấy Đường Ngọc gọi điện cho Giám đốc tòa soạn, ông ta đột nhiên ý thức được bèn ngăn lại.

Nhưng ông ta vừa đứng lên, không phòng bị Đường Ngọc thình lình đá một cước, một cước đá vào chân ông ta, uy lực của giày cao gót rất kinh người.

Uông Ngôn Bình chân mềm nhũn lại một lần nữa bại liệt dưới đất.

Mà lúc này Đường Ngọc cũng đã gọi điện xong, cô nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Sau đó tự do lẳng lặng ngồi lên ghế sô pha, còn ung dung rót một ly trà nóng hôi hổi cho mình.

Uông Ngôn Bình muốn nói vài câu độc địa, nhưng cứ mở miệng lại sợ bị Đường Ngọc phản kích, ông ta đứng dậy, dáng vẻ bệ vệ lúc nãy hoàn toàn biến mất.

Đường Ngọc dõi theo ông ta, vẻ mặt cười lạnh lùng, cái loại khinh miệt này làm ông ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, ông ta cũng đột nhiên ý thức được, người phụ nữ này thật sự mình không thể khống chế được, hôm nay mình không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.