Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Quyển 1 - Chương 11: Cuối cùng cũng đến…




Nhấm nháp một ngụm cafe đắng, đôi lông mày thanh tú của Đường Ngọc nhíu lại.

Cô bất chợt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đối diện.

Lúc này, hai mắt Trần Kinh khép hờ, giống như đang ngủ say, với sự tinh tế của một người phụ nữ, Đường Ngọc có thể cảm giác được áp lực hiện tại của Trần Kinh.

Hải Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, Trần Kinh là người bị nghi ngờ nhiều nhất, hắn làm sao để giữ được vị trí chính của mình trong cuộc chiến này, làm sao để trải qua phong ba lần này mà vẫn có thể sừng sừng không ngã.

Hơn nữa, trăn trở lớn nhất trong lòng Trần Kinh chính là tình hình phát triển của Lân Giác, dưới tình hình phức tạp như vậy làm sao để đảm bảo tình hình phát triển của Lân Giác không bị ảnh hưởng, chỉ từng ấy thôi, đối với Trần Kinh đã là một sự khiêu chiến ác liệt.

Nhìn kỹ bộ dạng Trần Kinh, có chút tiều tụy, tuy rằng hắn cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn nhưng nhắm mắt lại vẫn có thể thấy được hai quầng mắt của hắn rất rõ ràng.

Đôi mày thanh tú của Đường Ngọc nhíu lại, trong lòng không khỏi xót xa, tuy nhiên nghĩ lại, Trần Kinh về thủ đô kết hôn, sau đó lại ra nước ngoài nghỉ phép.

Kết hôn là chuyện rắc rối nhất đời người, nghỉ phép cũng không phải việc thoải mái gì, Trần Kinh tám phần là hội chứng sau kết hôn đây!

Người ta kết hôn cũng mệt mỏi, đó chính là đau cũng khoái hoạt, còn cần mình quan tâm sao?

Nghĩ vậy, Đường Ngọc vừa mềm lòng tâm lại trở nên cứng rắn.

Cô nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong lòng nghĩ.

Trần Kinh cũng chính là bộ dạng này, đầu năm nay vì vẻ ngoài tốt đẹp này của Trần Kinh mà đến vùng duyên hải.

Thực ra cũng có thể gọi là một nhân tài đi! Nhưng thật ra Trần Kinh cũng có chút tài hoa, nhưng cũng không phải loại bá chủ thiên hạ, văn võ toàn tài, tự bản thân Đường Ngọc thấy mình cũng không phải bình thường, tài tử thấy cũng nhiều. Có chút thẫn thờ.

Cô chỉ là không ưa mấy người được gọi là tài tử, hay nghe người khác nói đến tài tử nào đó đều khiến cô cảm thấy đau đầu, xã hội bây giờ, ai còn muốn chơi chữ nữa chứ? Văn hay đã thành nghĩa xấu mất rồi, Trần Kinh có thể viết được mấy bài văn, đây chính là điểm Đường Ngọc không đánh giá cao về hắn.

Còn gì nữa?

Đúng rồi, còn có phong độ.

Trần Kinh tùy tiện, chuyện đó còn phải nói sao?

Trong quán cafe công cộng, hơn nữa còn là uống cafe với một nữ sĩ không ngờ không hỏi ý đối phương liền hút thuốc, đây là điển hình lớn cho chủ nghĩa đàn ông.

Người đàn ông như vậy có gì đáng để mình lưu luyến đây? Thiện hạ đâu đâu chẳng có cỏ thơm? Với nhan sắc và tài hoa của mình. Chỉ cần nháy mắt mấy cái thì không biết có bao nhiêu đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy mình cơ chứ.

-Đường Ngọc, cô nói rất đúng. Cô làm rất tốt!
Trần Kinh đột nhiên đứng dậy nói.

Đường Ngọc sửng sốt, Trần Kinh dập điếu thuốc trên tay, bưng chén cafe lên uống một ngụm.

“Phù!”

Trần Kinh kinh hoàng, nói:
-Đây là cái gì mà lại đắng như vậy chứ?

Đường Ngọc thấy bộ dạng luống cuống của Trần Kinh trong lòng đã cảm thấy hả giận, tinh thần của cô thoải mái hơn một chút, vui vẻ nói:
-Cafe không đắng thì có mùi vị gì chứ? Sao vậy? Không hỏi tội tôi nữa sao? Cảm thấy tôi làm không sai ư?

Trần Kinh rút khăn tay lau miệng, có chút bối rối.

Hắn lấy lại bình tĩnh nói:
-Đường Ngọc, cảm ơn cô! Hôm nay đã dạy cho tôi một bài học, hiện giờ đầu óc tôi tỉnh táo hơn rồi!

Hắn vừa nói vừa đứng dậy, nói:
-Được rồi! Hôm nay cứ vậy đi! Thật ngại quá. Hôm nay không thể ngồi lâu như mọi ngày, chắc cô cũng hiểu, bây giờ là lúc thời buổi rối ren, có chuyện lớn đang chờ tôi giải quyết.

Từ quán cafe đi ra, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất thoải mái.

Lúc đầu, trong lòng hắn có vài vướng mắc, cảm thấy Đường Ngọc làm vậy thật lỗ mang, không nên làm loạn lên như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào thế bị đông.

Tuy nhiên, vừa rồi đã được những lời nói sắc bén của Đường Ngọc đả thông, giúp Trần Kinh như được cảnh tỉnh, lúc trước vô cùng rối rắm, hiện tại đã hoàn toàn bình thường trở lại.

Đúng vậy, ác giả ác báo! Bất kể là ai rồi cũng sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm, ruồi bọ chỉ bâu vào quả trứng thối, nếu thật là đường đường chính chính thì sợ gì chứ?...

Trần Kinh tự thấy chính mình không thẹn với lương tâm, đã như vậy, bản thân còn phải lo lắng điều gì chứ?

Người có vấn đề bị Ủy ban Kỷ luật điều tra lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bản thân đường đường chính chính lại cảm thấy lo lắng, đây là cái lý lẽ gì chứ?

Nghĩ đến đây, Trần Kinh ngẩng đầu mà đi ra, sống lưng thẳng tắp.

Hắn đi đến bãi đỗ xe, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cạch! Cạch! Cạch! Thanh âm rất thanh thoát.

Đây là tiếng giày cao gót nên vào mặt đất.

Trần Kinh đột nhiên quay đầu lại, thấy Đường Ngọc vội vã chạy qua bên này!

-Trần Kinh! Trần Kinh! Anh...anh là đồ khốn khiếp!

Đường Ngọc nhanh như chớp liền chạy tới, có chút hổn hển!

Trần Kinh ngây người không biết Đường Ngọc sao lại nói như vậy, rốt cục Đường Ngọc thở hổn hển bước đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm Trần Kinh, sắc mặt tái mét!

Theo bản năng, Trần Kinh sờ sờ cái mũi, Đường Ngọc nói:
-Trần Kinh, anh đùa bỡn tôi có phải không? Anh đặc biệt hẹn tôi ra uống cafe, chưa nói được câu nào đã đi, anh có ý gì vậy? Anh cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao, anh có thể vẫy tay thì gọi đến, vung tay thì bỏ đi sao?

Anh....anh quá đáng rồi đấy!

Trần Kinh ngượng ngùng, cười cười nói:
-Đường Ngọc, cô nghe tôi nói đã, hiện tại không phải là tôi...

-Không nghe! Không nghe! Anh ức hiếp người quá đáng, hôm nay anh không thể đi như vậy được!
Đường Ngọc cắt ngang lời của hắn.

Trần Kinh buông tay hỏi:
-Vậy phải làm sao?

-Anh phải cùng tôi uống rượu, tâm tình tôi không tốt, muốn uống rượu!
Đường Ngọc nói, giọng điều vô cùng cứng rắn!

Trần Kinh có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy hôm nay Đường Ngọc rất không bình thường, không biết người phụ nữ này rốt cuộc là gặp phải chuyện gì nữa, nhất thời làm loạn, khiến cho người ta nhìn không ra.

Hôm nay Trần Kinh đến đây gặp Đường Ngọc, cũng là tương đối mạo hiểm.

Hiện tại Lân Giác lại đang nhức nhối vấn đề quan hệ giữa Đường Ngọc và Trần Kinh, nói Đường Ngọc chính là do Trần Kinh sai khiến, trong tình hình vô cùng đặc biệt này, Trần Kinh gặp mặt Đường Ngọc phải vô cùng cẩn thận.

Uống rượu?

Trần Kinh cười khổ, đúng lúc này di động của hắn vang lên chuông báo tin nhắn.

Hắn lấy di động ra, cúi đầu đọc lướt qua tin nhắn, sắc mặt có chút thay đổi, nhìn chằm chằm Đường Ngọc nói:
-Đường Ngọc, hôm nay dù thế nào cũng không được! Hôm khác tôi mời cô uống rượu, tôi sẽ tạ tội với cô sau!

Trần Kinh nói xong, không để ý đến thái độ của Đường Ngọc, bước vào trong xe, nổ mắt, nhanh như chớp phóng ra khỏi bãi đỗ xe, để lại một mình Đường Ngọc đứng si ngốc ở đó.

Cuối cùng, cô cũng không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt tràn mi, lớn tiếng hét về phía Trần Kinh đang dần biến mất:
-Anh là đồ đại khốn khiếp, khốn khiếp, ngu ngốc, anh là kẻ ngu xuẩn nhất thế giới...

....

Phó cục trưởng cục Công An đương nhiệm của Lân Giác, Trần Lập Trung, anh ta đang vô cùng lo lắng.

Anh ta lúc trước bị Bí thư Đảng ủy Công an, Đồng Tiểu Ly, lấy tội danh ép từ chức, rút về cơ sở làm trưởng đồn công an, làm được mấy tháng lại được đề bạt, đây đều là cơ hội Trần Kinh cho anh.

Trần Kinh giúp anh làm Phó cục trưởng, nắm quyền Cục trưởng, trước mắt, cục Công an Lân Giác đều nằm dưới sự khống chế của hắn.

Trần Kinh và Đồng Tiểu Ly đấu nhau từ năm trước đến năm nay, hai người vẫn tranh đấu kịch liệt, nhưng Trần Kinh vẫn hơn Đồng Tiểu Ly một cái đầu, Đồng Tiểu Ly bị ép rời khỏi trận địa cục Công an này.

Trước mắt giới chính trị của Lân Giác đã rõ ràng, Trần Kinh rất quan tâm đến ứng cử viên Cục trưởng cục Công an, từ Thành ủy đến cục...thành phố giống như đã có sự phối hợp ăn ý nào đó, người trên đánh cờ, mây mù dày đặc, người dưới không sao nhìn rõ được.

Nhưng, chuyện Trần Kinh có thể quyết định Cục trưởng cục Công an, chuyện này ở Lân Giác đã dần dần sáng tỏ.

Vì có thể giúp cho Trần Lập Trung này an vị vào vị trí Phó cục trưởng, ở Cục Công an, Trần Kinh đã can thiệp không ít, sau khi Trần Lập Trung nhận chức, mặc dù Trần Kinh không đến cục Công an thị sát, nhưng cục Công an và Quận ủy so với trước kia đã liên hệ chặt chẽ hơn rất nhiều.

Có thể nói, Trần Kinh không có đặc biệt đề bạt Trần Lập Trung mà chủ yếu là muốn thử xem năng lực của Trần Lập Trung như thế nào, xem anh ta có thể đảm đương được chức Cục trưởng hay không, nếu có, vị trí Cục trưởng này chắc chắn không thể rơi vào tay kẻ khác...

Dù sao, bây giờ trong hệ thống chính trị pháp luật Trần Kinh không có nhiều thân tín cho lắm, Trần Lập Trung đi theo hắn lăn lộn một hồi, phần lý lịch kinh nghiệm này hiện tại đã trở lên có giá trị.

Lần này, Trần Kinh đến Việt Châu là một lần hoạt động bí mật, hắn cho Trần Lập Trung đi cùng, điều này cũng khiến cho Trần Lập Trung vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

Hiện tại, anh ta được coi là cánh tay phải, là tâm phúc của Trần Kinh.

Trên thực tế, anh ta cho tới bây giờ còn chưa tiếp xúc nhiều với Trần Kinh, anh ta có thể thiết lập quan hệ với Trần Kinh cũng là nhờ vào sự tiến cử của Chu Quốc Hoa mà thôi.

Nhưng Trần Lập Trung vừa mới ra mắt Trần Kinh, Đồng Tiểu Ly liền giáng cho anh ta một đòn, sau đó, anh ta liền gạt Trần Kinh ra khỏi tầm mắt.

Hiện tại, Trần Kinh lại một lần nữa dùng anh ta, người khác bắt đầu say sưa bàn luận về chuyện này, nhưng trong lòng Trần Lập Trung thì nơm nớp không yên, tự mình nơm nớp lo sợ, cẩn thận.

Chu Quốc Hoa gọi điện thoại cho anh ta, trong điện thoại, Chu Quốc Hoa dặn dò anh ta, kêu anh ta nắm chắc cơ hội, và giữ vững công tác.

Chu Quốc Hoa tiết lộ cho anh Trần Kinh là người rất cẩn thận, nếu Trần Lập Trung không có năng lực, hoặc không có giá trị, Trần Kinh sẽ không khách khí với anh ta đâu.

Tính cách Trần Kinh rất mạnh mẽ, chưa bao giờ dùng người tầm thường, hắn không cần người, Chu Quốc Hoa cũng hết cách.

Cho nên, lần này, Trần Lập Trung phải chấn chỉnh tinh thần, đi theo bên cạnh Trần Kinh, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị để bộc lộ tài năng cho Trần Kinh thấy, nhờ đó thu hẹp khoảng cách giữa anh ta và Trần Kinh.

Trần Kinh trở lại khách sạn, Trần Lập Trung là người biết tin tức đầu tiên.

Anh ta liền lập tức qua báo cáo công tác với Trần Kinh.

Trần Kinh vừa mới về khách sạn, Trần Lập Trung liền qua đây, hắn nhíu mày hỏi:
-Sao vậy? Có phát hiện gì sao?

Trần Lập Trung cười nói:
-Bí thư, ngài quả nhiên liệu sự như thần, quả nhiên có người lén lút chụp ảnh ở quán cafe, bị hai huynh đệ chúng tôi bắt được, đã lấy bỏ phim đi rồi, hơn nữa, các thiết bị khác trên người đều đã kiểm tra một lần...

-Người đâu?
Trần Kinh cau mày nói.

Trần Lập Trung nói:
-Theo lời ngài dặn dò, người đã thả đi rồi, chúng tôi cũng không hỏi gì anh ta, cũng chỉ nói cho anh ta biết, không nên để người khác lợi dụng, làm vũ khí cho kẻ khác!

Trần Kinh hài lòng gật đầu nói:
-Anh làm rất tốt, như vậy đi, chúng ta trở về trong đêm luôn, công tác ở Lân Giác không thể buông lỏng!

Trần Lập Trung ngẩn người, mấp máy miệng định nói gì đó lại ngậm lại.

Anh ta xuất thân là lính trinh sát, kỹ năng nghiệp vụ không thể quên, thả phóng viên, nhưng anh ta lại sắp xếp một số kế hoạch, anh ta có lòng tin nhất định có thể bắt được kẻ đứng sau người này, nhưng chuyện này có cần báo cáo với Trần Kinh hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.