Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Quyển 1 - Chương 1: Mở đầu




Bỏ cái kính dầy xuống, Đinh Quốc Sư ngẩng mặt lên hít một hơi, sau đó lau kính, lau đi lau lại đến khi kính sáng bóng, ông ta mới đeo lên.

Đinh Quốc Sư từ khi sinh ra đã cao to, mặt lớn tai to, dùng lời của nhân dân nói, ông ta rất có quan uy.

Mà ông ta là một ngưởi điềm đạm, chí khí, trong ban ngành của Lân Giác, ông ta cũng được coi là một cán bộ tốt.

Nhưng hiện tại, mặt ông ta có chút không tự nhiên, ông ta lau kính, cầm tách trà lên định uống nhưng lại đặt xuống, lại cầm cái bút máy lên mở lắp rồi lại đóng lại.

Những hành động vô thức không tự nhiên kiên tục xảy ra, rõ ràng là ông ta đang rất nôn nóng.

Hội nghị Ủy ban thường trực hôm nay như vậy khiến Đinh Quốc Sư rất bất ngờ, mãi đến bây giờ ông ta mới hiểu có người trong Lân Giác nói Trần Kinh là ngọn đều đã cạn dầu, câu nói này tuyệt đối không phải là nói linh tinh.

Trần Kinh ở chính đang Hải Sơn là một người trẻ tuổi, có hậu thuẫn vững chắc, dám nghĩ dám làm, dám làm dám chịu, hơn nữa dám đương đầu với mạo hiểm, dám đương đầu với thách thức lớn.

Đinh Quốc Sư vẫn nhìn Trần Kinh là một người như vậy.

Một người cán bộ trẻ tuổi như vậy thật hiếm có, nhưng cũng không phải là quá hiếm có.

Người trẻ tuổi có tài năng thì thường rất kiêu ngạo, Trần Kinh có những điểm này thì cũng không có gì là lạ, chỉ là so với những người trẻ tuổi khác hắn ưu tú hơn một chút.

Nhưng hôm nay, Đinh Quốc Sư đột nhiên phát hiện, Trần Kinh làm không phải là một người ưu mạo hiểm.

Trần Kinh là người nếu không nắm chắc phần thắng trong tay hắn sẽ không làm!

Cục diện hôm nay là như vậy, nhìn thì có vẻ như trong hội nghị công tác kinh tế Trần Kinh đã nói năng lung tung, vượt quá quyền hạn của mình, nhưng thực tế hắn sớm đã có chuẩn bị. Nói không chừng trong Thành phố một số lãnh đạo cũng đã đồng tình rồi, Trần Kinh chẳng qua chỉ là người thực hiện mà thôi.

Đáng tiếc cho Đinh Quốc Sư là ông ta đã không nhìn rõ được điểm này, trong lòng rất giận Trần Kinh, không còn coi Trần Kinh ra gì, ông ta nghĩ rằng phải dạ cho Trần Kinh một bài học!

Hiện tại…

Đinh Quốc Sư liếc mắt nhìn Chủ tịch thành phố Thanh Hương.

Chủ tịch thành phố Thanh Hương nhíu mày, tay cầm bút viết cái gì đó, trên mặt không nhìn thấy được vẻ chán nán của ông ta.

Nhưng Đinh Quốc Sư và Chủ tịch thành phố Thanh Hương đã tiếp xúc với nhau nhiều năm, ông ta hiểu rõ tư thế của Chủ tịch thành phố Thành Hương. Trong đầu cô ta đang nghĩ cách nhanh chóng xoay chuyển tình thế.

E rằng cô ta cũng không nghĩ rằng sự việc lại tới mức này?

Ở chính đàn Hải Sơn, Hoàng Hoành Viễn và Chủ tịch thành phố Thanh Hương hai người tính cách trái ngược nhau.

Hoàng Hoành Viễn là một người tương đối nhẹ nhàng, Chủ tịch thành phố Thanh Hương lại là một ngưởi phụ nữ rất mạnh mẽ. Làm việc rất quyết đoán, rất mạnh mẽ.

Hoàng Hoành Viễn lấy nhu khắc cương, luôn luôn chiếm thế chủ động. Nhưng trong trí nhớ của Đinh Quốc Sư, từ trước tới giờ ông ta mới nhìn thấy cục diện căng thẳng như ngày hôm nay.

Về những phát ngôn của Trần Kinh hình thành hai luồng ý kiến hoàn toàn trái ngược nhau, nếu phải phân thắng bại thì chỉ có thể đem ra Ủy ban thường trực biểu quyết.

Biểu quyết như vậy tất nhiên do Bí thư Hoàng và Chủ tịch thành phố Thanh Hương đi đầu, đây mới chính là cuộc giao chiến chính thức giữa hai người.

“Khụ, khụ!” Bí thư Hoàng khẽ ho hai tiếng.

Cả hội trường trở lên im lặng, tiếng ho của ông ta tuy rất nhỏ, nhưng những người trong hội trường nghe thấy đều giống như một âm thanh thức tỉnh con người vậy, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía ông ta.

Hoàng Hoành Viễn cười nói:
-Được rồi, mọi người đều không cần quá nghiêm túc! Tôi chỉ vô tình phát ra vậy thôi!

-Về hội nghị công tác kinh tế nói thật tôi cảm thấy rất vui, hội nghị công tác kinh tế mỗi năm, chúng ta đều vì cổ vũ tình thần ở dưới mà tìm mọi cách để xếp hạng họ, đưa ra các giải thưởng, không cần biết là họ tự nguyện hay không, được xếp ở đâu, mọi người đều nhìn thấy.

Không thể không nói, sự khích lệ như vậy rất có hiệu quả, có thể cổ vũ sĩ khí của họ, phát triển kinh tế của chúng ta năm sau sẽ cao hơn năm trước, đây là điều chắc chắn.

Ông ta dừng lại một chút, rồi nói:
-Nhưng Hải Sơn chúng ta cũng đứng được xếp hạng ở trong toàn Tỉnh, công tác một năm qua của tôi, được đứng ở đâu trong Tỉnh? Tôi chỉ nói trong vùng chúng ta, sự phát triển một năm qua Hải Sơn còn thiếu điểm sáng, vị trí của chúng ta ở Lĩnh Nam cũng không quá tốt!

Hội nghị công tác kinh tế của Tỉnh năm nay, chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn, các ban ngành của chúng ta đã cố gắng một năm, nhất định sẽ tạo ra được điểm nhấn…

Hoàng Hoành Viễn nói tới đây, ông ta kích động hua cả hai tay nói:
-Các đồng chí, chúng ta luôn luôn nói là cần phải phát triển, hạ quyết tâm, nỗ lực vì sự phát triển. Nhưng tại sao một năm nay chúng ta vẫn chưa làm ra được điểm nhấn nào?

Một việc rất thú vị nữa đó là, sự phát triển kinh tế một năm qua của Hải Sơn chúng ta, điểm sáng duy nhất mà trên Tỉnh nhìn thấy đó là sự phát triển nổi bật của Lân Giác. Đây không thể nói không phải là một điều mỉa mai, vì trong Hải Sơn chúng ta vẫn còn có rất nhiều người có cái nhìn không đúng về Lân Giác, luôn luôn tìm lỗi của Lân Giác, đây không phải là một điều mỉa mai sao?

Hoàng Hoành Viễn nói những lời đó ra, dường như tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, rất rõ ràng, Bí thư Hoàng hôm nay không vui, vì thành tích thấp kém một năm qua của Hải Sơn mà khiến ông ta không vui. Trong lúc đó ông ta lấy Lân Giác ra nói, Lân Giác là điểm sáng duy nhất của Hải Sơn, những người ngồi ở đây ai còn dám nói câu nào?

Không thể không nói, việc Hoàng Hoành Viễn nói là thật, biểu hiện một năm qua của Lân Giác rất xuất sắc, tầm nhìn của Trần Kinh vừa vi mô lại vĩ mô, vi mô ở chỗ hắn biết nắm chặt vấn đề kinh tế, còn vi mô ở chỗ, hắn có tầm nhìn xa về kinh tế toàn cầu.

Nhờ sự hỗ trợ của các chuyên gia kinh tế, hình thành thành phố đồ gia dụng, về phía các công ty truyền thông cũng hỗ trợ không ít. Những công ty truyền thông lớn ở đây năm qua cũng ủng hộ Lân Giác rất nhiều.

Trong hoàn cảnh hai đầu đều khó khăn, lãnh đạo trong Tỉnh ngoài nhìn thấy Lân Giác ra thì còn có thể thấy được vùng nào nữa?

Sau khi Hoàng Hoành Viễn nói xong, Phó bí thư Giang Chú không nói gì từ đầu tới giờ, bỗng nhiên nói:

-Bí thư, tôi thấy phương hướng phát triển của thành phố chúng ta cũng có thể học tập Lân Giác, trong việc này tiểu Trần của Lân Giác đã có nhiều kinh nghiệm, rất nhiều biện pháp của cậu ta ở Lân Giác chúng ta có thể tham khảo. Ví dụ như vùng kinh tế đặc trưng, hoặc một số quy hoạch tổng thể ở đó.

Còn có…

Hoàng Hoành Viễn hua tay nói:
-Còn cả việc hợp tác Hải Cảng, sự hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng chính là cơ hội để cho Hải Sơn tạo ra bước đột phá! Cái gì được gọi là đồng tâm đồng lòng phát triển? Nói thì dễ, nhưng đến lúc phải hành động thực tế, chúng ta vẫn còn có định kiến vùng miền, với tư tưởng chủ nghĩa cá nhân như vậy thì có thể làm được việc lớn gì.

Tôi vẫn còn một câu nữa, phát triển là một quy luật tất yếu, không phát triển thì các ban ngành của Hải Sơn chúng ta sẽ không có cơm ăn, các ban ngành từ trên xuống dưới của Hải Sơn chúng ta, không làm ra được thành tích gì, chúng ta làm sao có thể ăn nói được với nhân dân Hải Sơn đây?

Ánh mắt của Hoàng Hoành Viễn hướng về phía Phó chủ tịch Ủy ban thường trực Giải Tuấn nói:
-Lão Giải, đối với phát biểu của Trần Kinh hôm nay, tôi nghĩ là cũng không cần thiết phải đưa lên trên. Chúng ta hiện nay bàn về việc hợp tác là một xu thế lớn, đã là một xu thế lớn, thì chúng ta không thể ngại mất mặt được.

Hải Sơn chúng ta và Nam Cảng đã có mẫu thuẫn sâu sắc từ lâu, làm thế nào để khiến cho quan hệ của hai thành phố bình thường trở lại là một việc rất khó.

Những lời Trần Kinh nói hôm nay tôi cho rằng đây là đang phát ra một tín hiệu nối lại tình hữu nghị, hắn hiện nay là một nhận vật lớn trong sự phát triển của Hải Sơn, mà thân phận của hắn cũng rất đặc biệt, nếu hắn thông qua một hoàn cảnh nào đó phát tín hiệu thiện chí, điều này đối với công tác của chúng ta rốt cuộc là có lợi hay có hại?

Hoàng Hoành Viễn uống một ngụm trà,nói:
-Nói về việc vượt quyền hạn, tôi cho rằng càng không có việc đó. Những lời Trần Kinh nói hôm nay là nói trong nội bộ chúng ta, hội nghị công tác phát triển kinh tế là việc nội bộ, cũng không phải là đang trên bàn đàm phán, chúng ta có quyền tự do ngôn luận, hắn có chỗ nào vượt quyền?

Giải Tuấn có chút khó xử, mặt đỏ lên, Phùng Nhân Quốc ngồi bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc quan trọng, Trần Kinh cũng không làm khó cho ông ta, sớm đã có chuẩn bị, sớm đã dự tính, hóa ra hắn và Hoàng Hoành Viễn sớm đã có bàn bạc với nhau.

Sẽ không khiến cho Phùng Nhân Quốc rơi vào tình cảnh khó xử, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, những lời nói của Trần Kinh hôm nay lại trở thành điểm sáng.

Quả nhiên, Chủ tịch thành phố Thanh Hương đã thể hiện thái độ, nói:
-Những lời nói của Bí thư đã cảnh tỉnh người khác, quả thực, chúng ta phải suy nghĩ lại rất nhiều việc. Trí tuệ và dũng khí của tập thể lãnh đạo của thành phố chúng ta chẳng nhẽ lại không bằng một mình tên tiểu Trần, chúng ta cần phải suy nghĩ lại!

Tôi nhận thấy những lời nói của Trần Kinh hôm nay có rất nhiều điểm sáng, lời nói rất xát thực, khiến người khác tin phục.

Đặc biệt hắn nói về mục tiêu thấp nhất của Lân Giác vào năm sau đó là đứng trong top ba toàn quốc, những lời nói đó khiến cho người khác phải ngạc nhiên!

Nếu như hỏi những người ngồi ở đây, Hải Sơn chúng ta tới lúc nào mới có thể dũng khí nói ra chúng ta sẽ đứng trong top ba toàn quốc?

Thái độ của Chủ tịch thành phố Thanh Hương như vậy, sự căng thẳng bây giờ đã biến mất, trong cuộc đấu này Hoàng Hoành Viễn có vẻ đang chiếm thế thượng phong. Mà ông ta cũng không giải quyết mẫu thuẫn, rất tinh tế đưa cho Chủ tịch Thanh Hương một lối thoát.

Đúng vào lúc mà mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Hoành Viễn lại lạnh lùng nói ra một vấn đề kinh người nữa, ông ta nói:

-Nhân cơ hội hôm nay có một việc nữa tôi muốn nói với mọi người, để tăng tính tranh đấu trong ban ngành ở Lân Giác, Trần Kinh báo cáo với Chủ tịch thành phố Thanh Hương, kiến nghị Thành ủy điều chỉnh một chút trong ban ngành của Lân Giác. Bản báo cáo này, Bí thư Giang của chúng tôi và cả Chủ tịch Tiền đều đã xem qua.

Ý của Trần Kinh là muốn bổ nhiệm Đồng Tiểu Ly vào chức danh Phó bí thư, hắn hi vọng Thành ủy có thể tìm một Phó bí thư phối hợp với hắn…

Hoàng Hoành Viễn cười nói:
-Có thể một số đồng chí không biết, Trần Kinh chuẩn bị kết hôn, cần phải nghỉ phép, công việc ở Lân Giác không thể cứ bỏ vậy, dưới tình hình như vậy hắn đưa ra đề nghị bổ nhiệm thêm một Phó bí thư, tôi nghĩ có thể suy nghĩ về việc này.

Hơn nữa, đồng chí Đồng Tiểu Ly cũng là người của Ủy ban chính trị pháp luật đã lâu, làm việc ở Lân Giác nhiều năm, kinh nghiệm trong công việc cũng hết sức phong phú, công tác chính trị cũng đã vượt qua nhiều thử thách, ông ấy đảm nhận chức Phó bí thư khiến người khác cũng an tâm.

Hôm nay như vậy, tôi cũng không làm công tác thống nhất tư tưởng, Ủy ban thường trực của chúng ta ở đây, chúng ta hãy làm một biểu quyết đơn giản, việc này không thể trậm trể được nữa!

Không khí của hội nghị mới dịu đi được một chút bỗng lại trở lên căng thẳng.

Chương trình làm việc của Ủy ban thường trực thường là trước tiên xác định sự việc, người trong Ủy ban thường trực phải biết trước nội dụng của hội nghị, thường sẽ không có những sự việc xảy ra ngoài ý muốn.

Nhưng là một Bí thư, thường có những đặc quyền, có những việc quan trọng, những việc đột xuất xảy ra không kịp báo cáo trước, ông ta có thể đưa ra trước Ủy ban thường trực để cho mọi người biểu quyết.

Thường thì những việc như vậy rất ít xảy ra, hầu nhiều người đều chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này.

Đề bạt Đồng Tiểu Ly làm Phó bí thư, ngoài mặt chỉ là một chuyện đơn giản vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.