Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm

Chương 35: Dự Châu (3)




Đối mặt với một nữ nhân đặc biệt là một nữ nhân xinh đẹp thì nam nhân chắc chắn không được phép im lặng, cho dù không biết nói gì cũng nhất định phải lên tiếng ít nhất phải thu được sự chú ý của vị tuyệt thế mỹ nhân trước mặt, đây là thường thức.

Tây Thi là ai?, nàng là đệ nhất mỹ nhân Trung Hoa cũng là đệ nhất mỹ nhân mà Vô Song từng thấy trong đời có điều hiện tại hắn quả thực không biết nói gì, không phải là Vô Song bị vẻ đẹp của nàng làm kinh diễm đến mức không nói thành lời mà quả thật là hắn không biết nói gì.

Bản thân Vô Song không thích nữ nhân trước mặt, cho dù nàng xinh đẹp hơn nữa thì hắn cũng không thích đối phương bởi khi đối mặt với Tây Thi thì Vô Song luôn cảm thấy bị bóp nghẹt, một loại đè nén thẳng lên người hắn, cái cảm giác này quả thực vô cùng khó chịu.

Tây Thi cùng A Thanh cứ như hai thái cực vậy, A Thanh cho người ta cảm giác không cách nào đánh bại, nàng là cao thủ khoáng cổ tuyệt kim đại diện cho thiên đạo một giới, cho dù chỉ cần bằng khí thế của thiên đạo thì một mình A Thanh có thể chấp tất cả cao thủ ngũ tuyệt cùng lên một lúc, đây là sức mạnh tuyệt đối về thực lực, dạng sức mạnh của A Thanh có thể ví như một chữ ‘dương’.

Tây Thi không giống như A Thanh, nàng có võ công hay không thì Vô Song không biết nhưng mà nàng đẹp đến mức làm người ta chết lặng, nữ nhân này chỉ dùng ánh mắt cũng có thể khiến toàn bộ nam nhân trong thiên hạ quỳ gối dưới váy nàng, sức mạnh của nàng đến từ tuyệt thế dung mạo, cũng có thể coi đây là một chữ ‘âm’.

Giữa việc đối mặt cùng A Thanh hay Tây Thi thì hắn rốt cuộc vẫn sẽ chọn A Thanh, không hiểu tại sao Vô Song có cảm giác... có một ngày hắn có thể sánh ngang với A Thanh thậm chí vượt qua A Thanh nhưng... với Tây Thi thì lại khác, muốn vượt qua Tây Thi thì không chỉ cần sức mạnh là đủ, nàng chỉ cần ngồi đó, chỉ cần một cái nhìn, chỉ cần một nụ cười hé miệng đủ khiến Vô Song cảm thấy khó thở.

Ánh mắt dần dần chuyển xuống bàn tay của mình, ở đó vẫn có vết thương ngày hôm qua, với định lực của Vô Song lại thêm hàn khí có thể đè nén dục hỏa mà vẫn miệng đắng lưỡi khô khi đối mặt cùng Tây Thi thì Vô Song hoàn toàn không hiểu có ai chống lại được mị lực của nàng?.

Tây Thi khuôn mặt tươi cười lúc này lại xuất hiện một tia không vui, nàng ném cho Vô Song một cái nhìn ai oán, vẫn giữ tư thế nằm dài trên trường kỷ, ngón tay mân mê miệng nhỏ.

“Tiểu nam nhân, khuôn mặt thế là sao, gặp nhân gia chẳng nhẽ không vui vẻ gì?, hay chẳng nhẽ ngươi không có gì muốn hỏi nhân gia sao?”.

Tây Thi đương nhiên không vui, nàng có thể nhận ra sự kích động trong ánh mắt của Vô Song, từ một điểm này nàng sao có thể không nhìn ra Vô Song với cái tên Tây Thi này chắc chắn có ấn tượng tuy nhiên Vô Song chỉ đứng lặng ở đó mà không có nói gì, điều này làm Tây Thi mất rất nhiều hứng thú.

Tây Thi cùng A Thanh là người cùng một cái thời đại, Vô Song là người của A Thanh thì chắc chắn không thể không biết đến nàng dẫu sao A Thanh cùng Tây Thi đều là người sống không biết bao nhiêu năm, nàng vốn đang muốn trêu chọc tiểu nam nhân kia một chút nhưng hiện tại quả thật là mất hứng.

Vô Song thở ra một hơi mà nhìn Tây Thi nằm đó, hắn đối với vị ‘danh nhân ‘ này quả thực có rất nhiều việc muốn hỏi nhưng lại chẳng biết hỏi gì, nghĩ nghĩ một hồi hắn vẫn muốn quay đầu rời đi, ở bên cạnh Tây Thi quá mức đáng sợ.

“Khụ... Thi tỷ tỷ, trong người ta hiện nay có nội thương không tiện nói chuyện, không bằng ta trở về vương phủ dưỡng thương trước, sau đó...”.

Tây Thi khẽ ngồi dậy, ánh mắt như làn thu thủy nhìn về phía Vô Song, khóe miệng vẫn nhẹ cong lên.

“Sau đó?, sau đó thì sao, đến Di Hồng Viện gặp tỷ tỷ ta sao?”.

Vô Song đương nhiên sẽ không nghĩ thế, hắn lập tức lắc đầu.

“Sau đó... sau trận chiến này ta mới nhận ra bản thân có rất nhiều điểm yếu... ta vẫn nghĩ sẽ rời khỏi Yến Kinh đi ngược lên phương Bắc đi, cũng đành hẹn Thi tỷ tỷ ngày sau gặp lại”.

Tây Thi nghe vậy không có bực mình trái lại nàng liền cười lớn, sau đó đôi chân trần duỗi thẳng ra ngoài, hai chân đặt lên bàn, tư thế ngồi không hề có cái vẻ ‘mỹ miều’, ‘yểu điệu’ thục nữ như trước nhưng đúng là đôi chân kia cực kỳ mê hồn, động tác này khiến Vô Song cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, đặc biệt như cố muốn trêu tức Vô Song, từng ngón chân nhỏ của Tây Thi còn khẽ chuyển động, cực kỳ mị hoặc.

“Tiểu đệ đệ cần gì đi đâu xa, ở bên cạnh tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ vui vẻ thì tỷ tỷ liền có thể truyền cho người tuyệt thế thần công nha, cũng không có gì khó khăn “.

Vô Song nghe câu này quả thực có hứng thú, hắn không phải hứng thú tuyệt thế thần công trong miệng Tây Thi là gì, cái làm hắn hứng thú chính là... Tây Thi vậy mà có võ công?.

“Thi tỷ... không biết tuyệt thế võ công theo lời tỷ là gì?”.

Tây Thi hởi ngửa cổ lên, lộ ra phần cổ trắng ngần, theo động tác này ngực nàng hơi hơi ưỡn ra, bộ ngực no đủ như muốn phá áo mỏng mà ra, không biêt nàng cố tình hay là vô ý nhưng quả thật mỗi động tác của nàng đều có thể khiến đàn ông căn bản không giữ nổi bình tĩnh.

“A, nghĩ một chút xem nào, tỷ tỷ ta quả thật không thiếu gì võ công, hay là ta truyền thụ cho ngươi Bạch Thủ Thái Huyền Kinh? “.

Lần này Vô Song quả thật giật mình, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh là gì?, đây chính là võ công ở trên Hiệp Khách Đảo, thậm chí còn được chính A Thanh nhắc đến, thứ võ công đã không còn nằm trong nhận thức của con người, trong Kim Dung thế giới chỉ sợ không có bất cứ một môn võ công nào có thể so được với Bạch Thủ Thái Huyền Kinh.

Nhìn Tây Thi không có vẻ gì là đang nói đùa, Vô Song quả thực đối với Bạch Thủ Thái Huyền Kinh xuất hiện nồng đậm hứng thú tuy nhiên rốt cuộc Vô Song vẫn là thở ra một hơi.

“Thi tỷ tỷ, trước khi nói đến việc võ công... ta có một việc muốn biết, ngươi tại sao lại là Triệu Vương Phi?”.

Bạch Thủ Thái Huyền Kinh đúng là rất mê người tuy nhiên Vô Song lại thấy không hẳn là thứ hắn nhất định phải quan tâm, ở cái thế giới trước của hắn võ đạo thực sự rất cao, cao hơn cái thế giới này một bậc, chỉ cần nhìn vào Quỳ Hoa Bảo Điển bản tiên thiên đã đủ để Vô Song nhận ra võ công trong thế giới cũ cao thâm thế nào hay nói đúng hơn đây là một bản cường hóa của cái thế giới này.

Thế giới này cao thủ sống quá trăm tuổi thì Vô Song vẫn chưa thấy, ngũ đế cao thủ cùng lắm cũng chỉ có Vô Danh Tăng trong Thiếu Lâm Tự, trong khi ở cái thế kia có bao nhiêu cao thủ đạt đến cảnh giới này?, quan trọng nhất khi đi qua Hắc Địa, khi nhìn thấy Trương Tam Phong thì Vô Song đã biết cái thế giới cũ của hắn đã không còn trong phạm trù võ hiệp, ít nhất cũng đứng giữa tiên hiệp cùng võ hiệp, không phải một thế giới thuần võ hiệp này có thể so sánh.

Tất nhiên nói là thuần võ hiệp liền phải trừ hai người không tính, người thứ nhất là A Thanh, người thứ hai chính là Tây Thi.

Vô Song không tin Quỳ Hoa Bảo Điển một trong những công thể hàng đầu thiên hạ trong thế giới kia sẽ thua Bạch Thủ Thái Huyền Kinh của thế giới này, việc học thêm Bạch Thủ Thái Huyền Kinh đương nhiên là tốt nhưng không phải không thể không có, nếu đã muốn nói chuyện với Tây Thi thì hắn càng hứng thú hơn với việc tại sao nàng lại đóng vai Bao Tích Nhược.

Tây Thi cùng PHạm Lãi yêu nhau thế nào thì Vô Song không biết nhưng đúng là Tây Thi cùng Phạm Lãi đã trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, rời khỏi nhân thế mà cùng nhau ở ẩn, Phạm Lãi hiện nay thì chắc chắn đã xanh cỏ không biết bao nhiêu năm, Tây Thi lúc này không biết bằng cách nào vẫn còn sống tuy nhiên nếu nàng xuất hiện với thân phận Bao Tích Nhược thì lại làm Vô Song có chút không đồng ý cho lắm.

Bao Tích Nhược là ai?, nàng là vợ của Dương Thiết Tâm, nếu là bình thường thì không sao nhưng rõ ràng trong thế giới này Bao Tích Nhược cùng Tây Thi lại là một người vậy khác gì Tây Thi tặng cho Phạm Lãi một cái sừng?.

Tây Thi sống từ thời Việt Vương Câu Tiễn, nàng sống từ thời Chiến Quốc đến tận bây giờ, vậy trong suốt khoảng thời gian này... nàng liệu có mấy cái nam nhân?, tặng cho Phạm Lãi mấy cặp sừng?.

Cái suy nghĩ này Vô Song không dám nói ra nhưng đúng là Vô Song nghĩ như vậy, chính vì như vậy Vô Song lại càng không nguyện ở bên cạnh Tây Thi... hình ảnh của người nữ nhân gọi là Thi Di Quang này trong mắt Vô Song hiện nay càng giống với yêu hồ Đắc Kỷ hơn là Trầm Ngư Tây Thi.

Tây Thi ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, một ánh mắt cực kỳ bình thản, bình thản đến mức Vô Song có cảm giác hắn đang đối mặt với một người khác vậy.

“Ngồi xuống đi, ngươi đã nghe chuyện về đệ nhất thương cùng đệ nhất thuẫn chưa?”.

Vô Song rốt cuộc cũng ngồi xuống, nghe Tây Thi hỏi như vậy liền nhíu mày, câu chuyện về cây thương mạnh nhất cùng thuẫn mạnh nhất hắn quả thực đã từng nghe hơn nữa rất rất nhiều người đã từng nghe những câu chuyện dạng đại loại, đây là một câu chuyện tương đối nổi tiếng vì vậy Vô Song liền gật đầu.

Thấy Vô Song gật đầu, Tây Thi cũng khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo vài phần khinh bỉ, chỉ là không biết nàng đang khinh bỉ với ai?.

“Biết gì không, lần này tỷ tỷ gọi ngươi đến đây là muốn ngươi lựa chọn, lựa chọn giữa A Thanh cùng ta”.

“Cái gì A Thanh cho ngươi, tỷ tỷ cũng có thể cho ngươi hơn nữa càng có thể cho ngươi nhiều hơn, thứ A Thanh có bản thân tỷ tỷ cũng có, thứ A Thanh không có, tỷ tỷ cũng có”.

Câu nói này cực kỳ tự tin, đây là tự tin của đệ nhất mỹ nhân từ cổ chí kim.

Vô Song không ngờ Tây Thi lại trực tiếp như vậy hơn nữa cái này liên quan gì đến ‘thương cùng thuẫn’?, nếu A Thanh là thương thì chẳng nhẽ Tây Thi là thuẫn?, Vô Song nghĩ đến đây liền hơi hơi run lên.

Trong câu chuyện kia cây thương mạnh nhất có thể xuyên phá tất cả muốn thử sức cùng tấm khiên mạnh nhất không gì xuyên qua được, chẳng nhẽ A Thanh cùng Tây Thi lại muốn đánh một trận?.

Năm xưa A Thanh đã thua Tây Thi một lần, nếu lần này hai nữ nhân này lại đấu với nhau thì kết quả sẽ như thế nào?.

Vô Song cũng không hoài nghi thực lực của Tây Thi, nàng có thể sống đến hiện nay thậm chí sống tốt đến mức A Thanh còn không làm gì được nàng, nói nàng không có thủ đoạn thì Vô Song sẽ không tin tuy nhiên nếu được chọn hắn vẫn sẽ chọn A Thanh.

A Thanh đã dậy cho Vô Song rất nhiều thứ, so với một nữ nhân đáng sợ như Tây Thi thì Vô Song càng nguyện ý đi theo A Thanh hơn.

Đang muốn trả lời câu hỏi của Tây Thi sau đó quay đầu rời khỏi lầu các này thì Tây Thi đưa một ngón tay ra biểu hiện cho Vô Song im lặng khiến Vô Song lại phải nuốt lời nói vào trong, hắn nghi hoặc mà nhìn Tây Thi.

Tây Thi cũng đang nhìn Vô Song, lúc này ánh mắt của nàng vậy mà xuất hiện một tia bi thương?.

Trong một khoảng thời gian rất ngắn, Vô Song cứ như nhìn thấy ba người phụ nữ khác nhau cộng đồng tồn tại vậy.

“Vô Song, ngươi có biết gì không?, ngươi cũng là con người, ngươi có biết loài người chúng ta thật sự suy nghĩ rất phiến diện cũng rất ích kỷ không?”.

“Ngươi không có mệnh cách, ngươi không phải là người của thế giới này, A Thanh nhìn ra, ta cũng nhìn ra, ta cũng biết A Thanh tiếp cận ngươi rất sớm, ta cũng biết ngươi hiện nay chắc chắn đứng về phía A Thanh nhưng mà...”.

“Tiểu nam nhân, ngươi nghĩ lời A Thanh nói có mấy phần thật?, mấy phần giả? “.

“Tiểu nam nhân. ngươi nghĩ ta cùng A Thanh, ai là thương mà ai là thuẫn?”.

“Tiểu nam nhân, ngươi đã nghe A Thanh nói, vậy ngươi có nguyện cho tỷ tỷ một cơ hội để nói không? ”.

.........

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.