Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm

Chương 30: Tái sinh và cái chết




Đả Cẩu Trận không phải là yếu, để thêm một lúc nữa chỉ sợ Vô Song cũng phải chịu cảnh khốn đốn tuy nhiên đúng là Đả Cẩu Trận này chỉ mạnh ở một chữ ‘dị’ còn lại thì tương đối tầm thường với Vô Song.

Vô Song là cao thủ âm luật ít nhất khi hắn đi theo Tiên Âm thì hắn đã phải hiểu rất rất rõ về mặt âm luật cũng như cảm âm chính vì vậy khi biết mình bắt đầu có cảm giác sai lệch về không gian thì Vô Song nghĩ ngay đến ảnh hưởng đến tai sau đó là đến mắt hay đúng hơn là hệ thần kinh, chỉ cần nghĩ một chút tự nhiên nhìn ra cái bài giấu âm ba công kích bên trong trận pháp.

Nếu là đại tông sư cao thủ khác chưa hẳn đã nhận ra sớm như Vô Song, nếu tiếp tục bị âm thanh kia xung kích màng nhĩ dẫn đến thần trí mung lung thì thật sự rất khó phá được Đả Cẩu Trận tuy nhiên với bản thân Vô Song mà nói, hắn rốt cuộc vẫn phá xong trận rồi.

Tuy phá được Đả Cẩu Trận này của Cái Bang nhưng Vô Song cũng sẽ không ngay thơ đến mức Đả Cẩu Trận chỉ có thế này, trận pháp lấy nhiều địch ít trấn phái của Cái Bang căn bản không chỉ dừng lại ở đây, trện pháp không thể hiện ra những mặt đáng sợ nhất của nó thật ra cũng là vì hai người chủ trận quá mức yếu đuối, bọn họ có thể gây khó khăn cho đại tông sư cao thủ bình thường cũng là nhờ vũ khí mà thôi.

Một đường giải quyết sạch toàn bộ tinh anh đệ tử của Cái Bang, Vô Song rốt cuộc quay đầu lại nhìn Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn, chỉ một cái nhìn của Vô Song cũng khiến hai vị hộ pháp Cái Bang lạnh run lên, vũ khí duy nhất đã bị Vô Song hủy đi lại thêm việc Đả Cẩu Trận bị phá khiến cho hai người vốn không còn chiến ý tuy nhiên cái thủ pháp giết người của Vô Song mới gây ám ảnh cho hai người.

Đả Cẩu Trận bí phá không phải là việc chưa bao giờ xảy ra, cái này thì Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn đã sớm lường trước bởi Đả Cẩu Trận mạnh nhất liền phải lấy bang chủ làm trung tâm rồi tứ đại trưởng lão, ngũ đại pháp vương cùng nhau thi trận mới là tinh túy của Cái Bang, một đả cẩu trận được tạo ra bởi cao thủ tông sư đỉnh phong vốn cũng rất khó đánh bại một đại tông sư cao thủ, bị đại tông sư cao thủ như Vô Song phá không phải là việc gì khó chấp nhận nhưng cái cách mà Vô Song phá trận thì thực sự quá mức kinh khủng.

Vô Song hiện nay cho người khác cảm giác không giống người nữa mà giống một tử thần lãnh khốc mang theo cái đẹp gây họa nhân gian, màu tóc trắng vốn cho người ta cảm giác băng thanh ngọc khiết mà giời lại lãnh lẽo thấu xương thêm vào màu đỏ của máu huyết khiến Vô Song như vừa bước ra khỏi luyện ngục tu la.

Giết người ai cũng biết nhưng giết người có thể đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy và đáng sợ như vậy thì Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn lần đầu tiên được thấy.

Hai vị hộ pháp Cái Bang lúc này cảm nhận được sinh tử tồn vong trước mắt lập tức xoay người lại, cả hai vốn đã là đồng đội bao nhiêu năm tất nhiên chỉ từ ánh mắt cũng biết được đồng bọn của mình định làm gì, cả hai đều ra chưởng lực sau đó đối chưởng với nhau.

Hai chưởng pháp đụng vào nhau tạo ra một lực phản chấn vừa đủ lên cả hai người, Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà liền bị bật ra về hai phía sau đó dùng toàn bộ khinh công cùng nội lực của bản thân mà dốc sức chạy về hai hướng khác nhau.

Vô Song nhìn hai người này ánh mắt lóe lên, hắn đã đứng về phe người Kim đương nhiên sẽ đi theo con đường ma đạo, đã chọn con đường này hắn cũng không ngại kết thù cùng Cái Bang, đối với Vô Song mà nói thì Hề Sơn Hà hay Trần Cô Nhạn có chạy kiểu gì cũng chỉ có một con đường chết.

Hai tay một lần nữa thu lại cất kỹ trong ống tay áo sau đó chỉ chấy ống tay áo của Vô Song khẽ rung động, từ bên trong tay áo hắn hai cây ngân châm bắn ra.

Hai cây ngân châm xé gió mà đi, căn bản gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường thậm chí tai nghe cũng không thể cảm nhận được Vô Song xuất thủ, khả năng phóng ám khí của Vô Song đã được kéo tới trình độ thập toàn thập mỹ, căn bản không tìm được sai lầm nào trong thủ pháp phóng ám khí.

Hai cây ngân châm xuyên đi sau mà đến trước, một lần vung tay của Vô Song liền khiến thứ ám khí này xuyên thẳng qua bắp chân của cả Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn, sau đó hai người đều kêu thảm một tiếng mà ôm chân gục xuống, vẻ mắt xám như tro tàn.



Ở trong hai người này thì Trần Cô Nhạn khinh công cao nhất còn Hề Sơn Hà là sức khỏe tốt nhất, lúc này Hề Sơn Hà bị ngân châm xuyên qua bắp đùi, hắn căn bản chưa có gục ngã nhưng lại không chạy được còn Trần Cô Nhạn thì triệt để gục xuống bất quá hắn chống một tay xuống đất, cả người một lần nữa búng lên không trung, cố gắng chạy vào bên trong cánh rừng trước mặt.

Vô Song nhìn thấy cảnh này liền hơi hơi nhếch miệng, hắn lại cong bàn tay chuẩn bị tiếp tục phóng ra một cây ngân châm nữa, lần này mục tiêu là chân còn lại của Trần Cô Nhạn tuy nhiên rốt cuộc Vô Song vẫn dừng tay lại, ngân châm chuẩn bị rời tay một lần nữa trở lại trong cổ tay áo, ánh mắt nhìn về phía bìa rừng trước mặt.

Tuy từng thời điểm, tùy từng hoàn cảnh mà cái nhìn của một con người với một con người sẽ khác nhau.

Khi Vô Song ở Vương Bản Sơn hắn từng hình dung Hồ Phỉ là một đầu mãnh hổ xuống núi, một bá vương chân chính tuy nhiên nếu hiện tại hắn lại nhìn thấy Hồ Phỉ khi đó thì cái suy nghĩ kia căn bản sẽ không tồn tại, Vô Song đã mạnh hơn, tầm mắt hắn đã cao hơn, Hồ Phỉ đã không có tư cách trở thành mãnh hổ trong mắt vô Song hoặc ít nhất là Hồ Phỉ trong ký ức của Vô Song là như vậy.

Cái hình ảnh mãnh hổ của Hồ Phỉ đã được chuyển sang cho người khác hơn nữa nếu chỉ là mãnh hổ thì Vô Song còn cảm thấy quá mức coi thường người này, trước mặt hắn không còn là mãnh hổ nữa mà là một đầu rồng.

Khác với hình ảnh loài rồng mà Quách Tĩnh mang lại, nếu con rồng của Quách Tĩnh ẩn mà không phát, mạnh mẽ chắc chắn nhưng không mang theo ngạo khí bức người mà thiên về trầm ổn tự nhiên thì cái con rồng trong mắt Vô Song lúc này cứ như một đầu rồng cực kỳ kiêu ngạo, ở trên trời quan sát toàn bộ thế gian, cái nhìn mang theo hào khí bức người, một thứ sức mạnh cực kỳ áp đảo.

Nhân vật vừa xuất hiện trong tầm mắt của Vô Song kia, hắn lúc này đưa cánh tay lực lưỡng ra đỡ lấy cơ thể Trần Cô Nhạn đang lao về phía trước, ánh mắt như rồng khóa chặt Vô Song, ánh mắt kia khiến Vô Song căn bản không thể phóng ra cây ngân châm thứ hai.

Nhìn vào ánh mắt kia Vô Song toàn thân run lên.

Hắn run lên không phải vì sợ mà là vì hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nam tử trái ngược hẳn với mình, cứ như hai người đứng ở hai cực của thế giới vậy.

Cương – cương đến mức trở thành chí dương.

Âm – âm đến mức trở thành chí âm.

Nóng – nóng cho người ta cảm thấy như mặt trời chói chang.

Lạnh – cái lạnh làm cho người khác như đang trong địa ngục hàn băng.

Đối mặt với luồng khí thế như rồng kia của đối phương, thân thể Vô Song càng ngày càng trở nên lạnh giá, lạnh đến mừng từng màn sương trắng bắt đầu lơ lửng xuang quanh hắn, kể từ khi đối phương xuất hiện cả Vô Song cùng đối phương căn bản không rời mắt khỏi nhau, đây là một loại cảm giác rất vi diệu gọi là chiến ý.

Người có tên cây có bóng, người đến tất nhiên chính là Kiều Phong.

Chỉ cần Kiều Phong đến bất kể là Hề Sơn Hà hay Trần Cô Nhạn đều trút ra một hơi nhọc khí, vẻ mặt như bỏ đi một cái gánh nặng, trong mắt bọn họ Kiều Phong đã cường đại đến mức không còn gì để nói.

Thế nào là cường đại?, Kiều Phong thân là đại tông sư cao thủ nhưng cho dù sư phụ của hắn hiện nay là Hồng Thất Công cũng không có cách nào đánh bại Kiều Phong.

Đây là bí mật của cao tầng Cái Bang cũng là kiêu ngạo của bọn họ.

Đây là Thần Võ của Trung Nguyên.

Kiều Phong rốt cuộc cũng đến rồi.

Kiều Phong lúc này ánh mắt xoáy thẳng vào Vô Song, ánh mắt của hắn vẫn kiên định như vậy nhưng ẩn dấu bên trong ánh mắt kia có một thứ mà chính Kiều Phong cũng không nhận ra, trong mắt hắn có một tia kinh ngạc.

Cả đời Kiều Phong thích nhất dùng khí thế để đánh bại đối phương, dẫu biết vật cực tất phản, khí thế khi đến đỉnh điểm tất sẽ xuất hiện bại thế nhưng đây vẫn là cách chiến đấu của Kiều Phong, cách chiến đấu của Thần Võ, cũng vì cách chiến đấu này nên những đối thủ người khác phải mất 10 chiêm 20 chiêu hay 30 chiêu thì Kiều Phong chỉ hạ trong vài chiêu đơn thuần.

Bản thân Kiều Phong đã quen phủ đầu người khác nhưng đây là lần đầu Kiều Phong cảm nhận được có một người mình không thể phủ đầu, một người cho Kiều Phong cảm giác khí thế của hắn khi nghiền áp về phía đối phương thì lập tức không có tác dụng mà còn bị đóng bang lại rồi đè ép thẳng xuống, cái cảm giác này vẫn là lần đầu tiên Kiều Phong gặp phải, quan trọng hơn nữa trong con mắt của Kiều Phong thì Vô Song quá trẻ, trẻ đến làm người ta sợ hãi.

“Cô nương tuổi còn trẻ võ công lại kinh người quả thật làm Kiều mỗ bội phục bất quá làm người vẫn hy vọng có vài phần long từ bi, cô nương ra tay không khỏi quá mức bất cận nhân tình “.

Đây chính là câu nói đầu tiên của Kiều Phong, về phần Vô Song thì sao, ánh mắt hắn nhìn thẳng về Kiều Phong mang theo vài phần coi thường, hắn căn bản cũng không coi thường Kiều Phong, một người như Kiều Phong có thể nói không ai dám coi thường trái lại Vô Song kiếp trước đối với Kiều Phong còn mang theo vài phần kính nể cùng yêu thích, cái mà Vô Song coi thường chính là đám người Cái Bang này, Cái Bang chung quy là một đại bang lớn nhất trong thiên hạ nhưng lại chẳng ra làm sao cả, nhất là đám người Cái Bang trong Thiên Long Bát Bộ lại càng đáng để Vô Song coi thường.

“Mang nguyên một đám cao thủ đi đối phó với ta còn mong ta thủ hạ lưu tình?, còn dám nói cái gì nhân nghĩa với tình người?, Kiều bang chủ đúng là khí độ hơn người, quả thật kính đã lâu “.

…………..

Mình đang trong giai đoạn Training 1 tuần, gần như ngày nào cũng full time nên mình thực sự rất khó có thời gian rảnh để viết nữa, thành thật xin lỗi mọi người, sau khoảng thời gian này mình sẽ cố gắng viết lại, yên tâm truyện sẽ không drop.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.