Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em

Chương 9




Editor: Vệ Tử Y

Đột Bát Hỏa hô một câu rút lui, thay đổi cả chiến cuộc, quân đội man di tựa như thuỷ triều rút nhanh chóng lui về địa bàn của mình.

Quân sĩ Hiên Viên vương triều mặc dù không hiểu rõ vì sao đối thủ rút lui nhưng bọn hắn lại muốn thừa thắng truy kích, cho nên không nghĩ ngợi đuổi theo.

"Không cho đuổi theo." Tiêu Tương Phi hét lớn một tiếng, thanh âm kia vang tận mây xanh, làm bọn quân sĩ muốn truy kích kinh hãi, tất cả mọi người dừng lại nhìn về hướng nàng.

Đám người Đột Bát Hỏa vẫn còn đứng đối diện với nàng, vẫn nhìn nàng.

Bọn Hỉ Nhi cảnh giác nhìn họ, nhưng cũng không ngăn cản nàng ra lệnh. Âm thầm đề phòng, chỉ sợ sẽ có biến.

"Để cho bọn họ đi, không cho đuổi theo." Thanh âm của nàng không lớn, lại đủ để cho mọi người nghe được rất rõ ràng. Dù họ có đuổi theo thì cũng không có khả năng thắng lợi, còn nữa, nếu không phải Đột Bát Hỏa hạ lệnh dừng chiến đấu, đoán chừng bọn họ cũng phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, nhìn đại quân man di nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, có vài người còn đỡ người bị thương, lát sau liền thối lui đến địa giới lúc không khai chiến.

"Rút lui." Viên Quân rống to một tiếng, chỉ thị những tướng lãnh kia phát hiệu lệnh.

Các tướng lĩnh liếc nhìn nhau, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, để quân đội lui về địa giới của mình.

"Ta sẽ không chết." Đột nhiên, Đột Bát Hỏa nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy mà nói. "Lần sau, chúng ta lần sau gặp." Nói xong, hắn không để ý sự kinh ngạc của mọi người, tựa như một người vô sự xoay người rời đi.

Những quân sĩ của Đột Bát Hỏa thấy hắn rời đi, không rõ chân tướng nhìn nàng một cái, vội vàng đuổi theo bảo vệ hắn.

Bọn Hỉ Nhi cũng nhíu chặt mày, nam nhân này đến tột cùng là dạng nhân vật như thế nào, trên bả vai máu tươi chảy ròng ròng, hắn cũng không một chút nhíu mày, mặt càng thêm không đổi sắc, hơn nữa còn hành động như thường, trời ạ, hắn quả thật không phải là người .

"Chúng ta đi." Tiêu Tương Phi nhìn thật kỹ bóng lưng của hắn, chỉ nhàn nhạt nói một câu, thu hồi chủy thủ trong tay xoay người rời đi.

Bọn Hỉ Nhi vội vàng đuổi theo, lưu lại Viên Quân cùng các tướng lĩnh thu dọn chiến trường.

Năm người một đường trở lại doanh trại.

"Các ngươi đi xem xét vết thương đi, đừng để nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ nguy hiểm." Nàng nhàn nhạt nhìn thoáng qua các nàng, sau đó phân phó.

Nghĩ tới nhiễm trùng, nàng liền nhớ đến vết thương trúng đạn của Đột Bát Hỏa, nếu không biết cách xử lý lấy đầu đạn ra, sợ rằng người này dữ nhiều lành ít. Nếu sự thật là như vậy, vậy chỉ có thể trách hắn không may mắn, bị chết do nhiễm trùng.

"Dạ, tiểu thư." đám người Hỉ Nhi vội vàng lên tiếng, nhìn vẻ mặt thất thần của nàng, họ không biết lúc này nàng đang nghĩ gì.

Rất nhanh, vết thương của mấy người đã được xử lý, Hoàn Nhi không bị thương vội vàng đi sắc thuốc, đợi cho các nàng đều uống thuốc rồi mới rỗi rãnh nghỉ ngơi.

"Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài xem tình hình một chút." Nàng nghỉ ngơi đủ rồi, suy nghĩ đủ rồi, quyết định đi ra xem tình hình trong quân.

Bọn Hỉ Nhi muốn cùng đi nhưng bị nàng ngăn lại, chỉ có Hoàn Nhi đi theo.

Ra khỏi lều, đi trên đường trong doanh trại, đột nhiên nàng đầu cũng không quay lại nói: "Đột Bát Hỏa là nhân vật rất lợi hại, ngay cả ta cũng đối phó hắn không được."

"Tiểu thư, Hoàn Nhi biết, tiểu thư thất bại cũng là trong dự liệu, Đột Bát Hỏa nếu dễ dàng đối phó như vậy, hắn cũng sẽ không trắng trợn công kích chúng ta như vậy. Người này dã tâm bừng bừng, ý định cẩn mật, hơn nữa hùng tài vĩ lược, nhưng hắn lại một lòng muốn thâu tóm chúng ta, điều này làm cho chúng ta rất lo lắng." Hoàn Nhi nhíu chặt chân mày, trầm trọng nói.

Tiêu Tương Phi không nói lời nào, thất bại đã để lại bóng ma trong lòng nàng, nàng bắt đầu cảm giác nhiều thứ của mình không hề hữu dụng ở thế giới này. Có thời gian, nàng phải học công phu ở nơi này mới được.

Đang lúc họ trầm mặc không nói , Viên Quân vội vội vàng vàng đi tới. Nhìn thấy họ, sắc mặt rất nặng nề: "Tiểu thư, lần này chúng ta tổn thất không nhỏ."

Nàng gật gật đầu hiểu rõ, đánh giặc vốn là chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt, nếu không có tổn thương, làm sao có thể gọi là đánh giặc. "Cứu trị người bị thương, sau đó để mọi người nghỉ ngơi cho tốt, nhớ chuẩn bị bữa ăn ngon. Chiến sự, tạm thời không cần nhắc lại." Nàng dặn dò, sau đó quyết định đi thăm những người bị thương kia.

Mà đại quân man di, Đột Bát Hỏa vẫn dùng ý chí của mình trở về doanh trại, phân phó các tướng quân trấn an quân sĩ xong, hắn mới quay về lều.

"Đại vương, vết thương trên người ngài . . . . . ." Quân y nhìn vết thương trên vai vẫn không ngừng chảy máu của hắn, trong lòng run sợ mà hỏi.

Đột Bát Hỏa liếc mắt nhìn vết thương trên bả vai, nơi đó nóng rực, hơn nữa vẫn đau nhói đến thần kinh của hắn, hắn vẫn cố cắn răng nghiến lợi chống chọi.

Rốt cuộc trong tay nàng là cái đồ chơi gì? Làm sao có thể đánh trúng hắn như thế, hơn nữa trúng trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm thấy vật kia bá đạo.

"Ngươi vào đây." Hắn lạnh lùng phân phó, một tiểu binh vội vàng giúp hắn hạ chiến giáp, sau đó ngồi xuống giường trong lều. Ngồi xuống, hắn liền vạch y phục trên người, lộ ra cái miệng vết thương bị Tiêu Tương Phi đánh trúng.

Quân y liền vội vàng tiến lên quan sát, vốn định cầm máu bôi thuốc lần nữa, bởi vì hắn cho là Đột Bát Hỏa chịu vết đao, đây chẳng qua chỉ là miệng vết thương thôi.

"Chuẩn bị đao, đem vật bên trong lấy ra." Không ngờ, Đột Bát Hỏa bất chợt nói, bởi vì hắn rõ ràng cảm thấy bên trong có vật gì đó.

Quân y sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, tràn đầy khiếp đảm, nhưng hắn vẫn nghe nghe theo phân phó, lấy tiểu đao, thuốc, cùng với băng gạc. Trước tiên hơ đao qua lửa rồi nhắm vào vết thương, cung kính nói: "Đại vương, ngài nhịn một chút."

Đợi Đột Bát Hỏa gật đầu đồng ý, đao trong tay quân y nhanh chóng hướng bên trong đâm vào, quả nhiên trong vết thương mò được một viên kim loại, “đang” một tiếng rơi xuống đất.

Đột Bát Hỏa không hề nhăn mặt, cũng không nói gì, chỉ vươn cái tay không bị thương nhặt cái vật dưới đất lên. Không rõ chân tướng nhìn nó, không biết đây là vật gì.

Quân y là vội vàng xử lý vết thương cho hắn, trừ độc, bôi thuốc, sau đó buộc băng gạc. Làm xong hết thảy, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đại vương, mấy ngày này ngài không nên vất vả, thần không biết là vật gì đả thương ngài, cho nên ngài tốt nhất an tâm nghỉ ngơi, ngộ nhỡ nếu phát sốt hoặc là vết thương nhiễm trùng, cái này phiền toái." Đây chính là chuyện quân y lo lắng nhất, cho nên hắn vội vã dặn dò.

Đột Bát Hỏa chỉ gật đầu nhưng cũng không để tâm, toàn bộ suy nghĩ của hắn giờ đang đặt trên vật nhỏ kỳ quái trong lòng bàn tay, hắn chuyên tâm nghiên cứu, chuyên tâm hồi tưởng đồ vật trong tay nàng.

Đột Bát Hỏa không để ý quân y khuyên can, tuần tra quân doanh một lượt, an bài công việc trên dưới, hắn lại châm đèn nghiên cứu vật trong tay. Mãi cho đến trời sáng, lúc này mới ngã xuống giường.

Hắn rốt cuộc bị sốt cao, tinh thần mơ hồ, trong lúc mê man hắn cảm thấy có người đang ở bên chăm sóc mình.

Nhưng tất cả ý thức, tất cả tư tưởng, tựa hồ đều phiêu đãng tại trên người nữ tử tên gọi Tiêu Tương Phi, không biết vì sao, hắn đều chỉ nghĩ đến nàng.

"Đại vương, Đại vương. . . . . ." Có người đang gọi mình, nhưng hắn không hề muốn trả lời.

Hắn vẫn ngủ say như vậy, có lúc tỉnh, có khi không chịu nổi ngủ thiếp, hắn không biết trời đất mù mịt, càng không biết gì tình huống bên ngoài.

Các tướng lĩnh quân man di đang rầu rĩ, bởi vì Đột Bát Hỏa phát sốt, hơn nữa sốt rất cao, bọn họ sử dụng rất nhiều phương pháp cũng không thấy hiệu quả.

"Làm thế nào? Đại vương tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng không được." Không biết là vị tướng lãnh nào nói ra lời nói trong đáy lòng mọi người, khiến tâm tình mọi người hết sức nặng nề.

Quân y cũng gấp gáp, hắn vốn đã dự liệu có thể sẽ phát sốt, nhưng không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy, ngay cả thân thể Đại vương cường tráng cũng không đỡ được.

"Chúng ta thử lại lần nữa." Quân y bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng các phương pháp phong phú hạ sốt cho hắn.

Bên kia, dự liệu của Tiêu Tương Phi đã thành sự thực, theo hồi báo của thám tử trong quân man di, Đột Bát Hỏa hiện tại hành động bất tiện, hơn nữa nằm trên giường không dậy nổi.

"Tiểu thư, chúng ta có nên lập tức tiến công không? Nhân cơ hội này nhất cử tiêu diệt bọn họ?" Viên Quân sau khi biết tin tức này, lập tức hưng phấn tới trước thương thảo.

Tiêu Tương Phi cũng không nói, thật ra thì đây cũng là cơ hội tốt, nhưng nàng lại do dự.

Bọn Hỉ Nhi cũng nhìn nàng, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

"Ngươi đi thương thảo cùng các tướng quân một chút đi, ta không có ý kiến." Nàng suy nghĩ, mặt không thể hiện gì nói. Ở vào thời điểm này, nàng không thể ngăn cản bọn họ, bởi vì đây là cái cơ hội tốt nhất, Binh Bất Yếm Trá, có cơ hội thì phải tận dụng, tại sao lại phải lãng phí thời cơ tốt như vậy.

Viên Quân vui mừng, liền vội vàng đi thương nghị cùng chúng tướng.

"Tiểu thư." Bọn Hỉ Nhi không biết ý của nàng, chỉ là cùng nhau nhìn nàng.

Nàng cái gì cũng không nói, chỉ xoay người ra khỏi lều. Hoàn Nhi vội vàng đi phía sau.

Lát sau, hai người tới một chỗ vắng người. "Ta nghĩ tối nay đại quân nhất định sẽ tiến công, ta thấy đối phương nhất định cũng đề phòng cẩn mật." Nàng không quay đầu lại nhìn Hoàn Nhi, tự nhiên nói.

"Tiểu thư, ngài muốn một người đi?" Hoàn Nhi rất thông minh, lập tức hiểu ý nàng.

Nàng lại không nói lời nào, chỉ nhìn vầng trăng khuyết trên trời, cả đời này, nàng sợ rằng cũng không thoát được khói thuốc súng tràn ngập cuộc sống, có thể là số mạng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đám người Viên Quân sau khi thương nghị, kết quả chính là vào nửa đêm lập tức tiến công. Mà nàng tự nhiên cũng tính toán nửa đêm lẻn vào doanh trại Đột Bát Hỏa, thừa cơ hiệp trợ bọn họ.

Đột Bát Hỏa không phải một người dễ đối phó, hắn không thể nào không nghĩ tới, hắn cũng không thể không có phòng bị. Về phần, ai chết vào tay ai? Chỉ có trời mới biết.

Nửa đêm, nàng một thân y phục dạ hành, dưới sự giúp đỡ của Hoàn Nhi, nhanh chóng rời doanh trại hòa vào trong đêm tối, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.