Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 37: Ăn không khí




Minh Giới không có mặt trời, một vầng trăng âm u ảm đạm treo lơ lửng trên bầu trời tối tăm tại Minh Thành. Đó không phải là mặt trăng thật mà là vầng trăng ảo do Thái Âm khí tụ thành, quỷ tộc hấp thu Thái Âm khí đó để tu luyện, vòng quanh thành trì thỉnh thoảng sẽ bắt gặp vài bóng quỷ trong những đám mây tối đen.

Sâu trong Minh Hải, có một sức mạnh thiên nhiên tách nước ra bốn phía tạo thành một không gian riêng biệt.

Chủng tộc phải sống ký sinh trong nước thế nhưng lại căm ghét nước đến vậy.

Mặt sóng bên dưới lăn tăn nhấp nhô tựa như một tấm vải nhungmềm mại, mấy bóng áo trắng ánh lên trên bức vách bằng nước giống như thứ ánh sáng nhạt màu trong nước.

“Ưng Phi đang như hổ rình mồi, chúng ta giữ quyền trượng chỉ phỏng tay thôi. Huống hồ nó chỉ là một thứ yêu khí, không có tác dụng gì với chúng ta, nếu Minh Tôn đã muốn thì con cần gì…”

“Không được!” A Phù Quân quả quyết: “Có quỷ môn là vách chắn tự nhiên, những thứ rơi vào tay Minh Tôn rất khó thu hồi. Cho dù tác dụng của quyền trượng có giới hạn nhưng nó lại là vật của các đời Yêu quân, nó tượng trưng cho vương quyền của Yêu giới, sao có thể để nó rơi vào tay Minh Giới! Nếu quyền trượng của Yêu giới mất trên tay Vô Tích Yêu Khuyết thì ngày sau chúng ta quay về Yêu giới chỉ e toàn bộ Yêu Khuyết sẽ trở thành tội nhân, lúc đó lấy ai ủng hộ chúng ta?”

Các vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.

Một vị trưởng lão ảm đạm: “Vô Tích Yêu Khuyết đã không còn…”

“Yêu Khuyết chắc chắn tồn tại.” A Phù Quân nói: “Yêu Khuyết không còn, Diệu âm tộc tất diệt vong.”

Chúng trưởng lão đồng loạt nhíu mày.

Trưởng lão lúc nãy nhíu mày: “Con nói thế là có ý gì?”

“A Phù Quân nói đúng.” Lão tộc trưởng bỗng nâng tay cản mọi người lại, ông chậm rãi bảo: “Yêu Khuyết không còn tồn tại, tiêu diệt chúng ta không phải là Ưng Phi mà là bọn Đài lão.”

Nếu Yêu quân áo trắng chưa từng tồn tại, có lẽ Diệu Âm Tộc vẫn có thể bình yên quay về chốn cũ. Thế nhưng có ai dám bỏ mặc sự uy hiếp từ một chủng tộc đã từng hùng mạnh.

A Phù Quân trấn an: “Các vị trưởng lão đừng lo lắng quá, tạm thời con đã ổn định lại được Minh Tôn bên này. Y đã có mưu tính thì đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ có cơ hội đàm phán, về chuyện quyền trượng thì tuyệt đối không thể thương lượng.”

Nét mặt các trưởng lão cực kỳ vui mừng.

“A Phù Quân, ký Thủy tộc đành phải nhờ vào con.” Một vị trưởng lão vỗ vỗ vai y, ông thở dài.

“Việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng tìm ra Kha Na!” Một trưởng lão khác hừ một tiếng: “Nếu nó dám mang Chân Thủy Nguyên…”

A Phù Quân nhíu mày: “Huynh trưởng một lòng trung thành với tộc ta, các vị đều nhìn rất rõ ràng, cần gì phải nghi ngờ như thế.”

“Ta tin Kha Na sẽ không làm thế.” Lão tộc trưởng nghiêm khắc quát mọi người rồi lắc đầu: “Nhưng nếu không phải do nó thì Diệu Âm tộc sẽ không rơi vào hoàn cảnh này. A Phù Quân, con không nên trách các trưởng lão, tuy nó là huynh trưởng của con nhưng đừng quên các con đều là người của Diệu Âm Tộc!”

Ông dừng lại khẽ thở dài: “Dùng hy vọng của toàn tộc để đánh cược được một cơ hội hư vô bất định. Ta biết Kha Na là một đứa trẻ tốt chỉ một lòng muốn giải thoát cho Diệu Âm Tộc nhưng nó đã quá ngây thơ rồi. Nếu không nhờ A Phù Quân thu xếp ổn thỏa thì chuyện này… đã trở thành họa diệt tộc rồi! Chú nguyền của Thủy thần là quả báo của Diệu Âm Tộc! Là quả báo!”

Trưởng lão lúc trước nén giận nói: “Nó thật là hồ đồ, thế mà lại bị một con bé lừa vòng vòng! Nếu chúng ta không nhanh chóng rời đi thì Diệu Âm Tộc đã không còn tồn tại nữa! Trong cuộc trốn chạy lần này đám trẻ đã hi sinh biết bao nhiêu! Thần giới bị diệt từ lâu, lời tiên tri kia không thể thực hiện được, Diệu Âm Tộc vốn không có…” Nói tới đây, trưởng lão không thể nói tiếp được nữa.

Không có cơ hội, chẳng còn tương lai. Chính miệng vạch trần cái sự thật tàn khốc này, các trưởng lão đều ngoảnh mặt đi, những giọt nước mắt già nua rơi xuống.

A Phù Quân cất giọng lạnh lùng: “Họa diệt tộc tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

Lão tộc trưởng xua tay dặn: “Được rồi, cho thêm người đi tìm, phải nhanh chóng tìm ra Kha Na rồi đưa nó về đây.”

Chúng trưởng lão cúi đầu đáp vâng.

“Bảo đám trẻ ra ngoài đó phải cẩn thận một chút.” Lão tộc trưởng dừng lời, nét mặt buồn bã: “Chúng ta đã tận mắt chứng kiến Kha Na trưởng thành, ta làm sao mà nhẫn tâm cho được… Nhưng không thể để cho nó tiếp tục giữ Chân Thủy Nguyên nữa. A Phù Quân, con là đứa hiểu biết, ta tin con sẽ không vứt bỏ cơ hội sống sót cuối cùng của Diệu Âm Tộc.”

Các vị trưởng lão trầm mặc.

A Phù Quân bình tĩnh đáp: “Con hiểu, con sẽ chuẩn bị tốt.”

Lão tộc trưởng khẽ gật đầu, ông chống trượng biến mất cùng các vị trưởng lão khác.

Chỉ trong một khắc, trong màn nước biển màu xanh sẫm chỉ còn lại một bóng áo trắng, đứng thẳng tắp lạnh lùng tựa như một trụ chống cứng cáp bị sóng cuộn dập vùi nhưng chưa từng lung lay suy suyển mảy may.

Bên ngoài vách tường nước không hề nghe thấy tiếng sóng triều vỗ về chỉ loáng thoáng tiếng quỷ khóc thê lương.

Cô gái đứng bên ngoài vách tường nước như một đóa hoa tươi tắn nở rộ giữa biển sâu, chiếc áo choàng nước dày đẩy nước biển ra xa khiến nàng không lạnh vì thấm nước. Quỷ môn khiến pháp lực xói mòn, nên vừa nãy các trưởng lão không phát hiện ra nàng.

Y nghiêng mặt qua.

Vách tường nước vỡ ra một khe hở, Lạc Ninh thuận lợi bước vào trong đến bên cạnh y, nàng khổ sở nhìn y. Các vị trưởng lão dù chưa nói rõ nhưng thiếu nữ thông minh đã đoán được vài phần.

Không hỏi, cũng không hề giải thích.

Yêu vương khoanh tay đứng đó, khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước, nhưng hai má rõ ràng đã gầy gò hơn, đó là kết quả của mấy ngày không ngủ liên tiếp. Y phải trấn an Đài lão và các thuộc hạ cũ, hao tâm tổn sức giao thiệp với Minh Tôn, y đã hoàn toàn vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình, dốc hết sức thu dọn tàn cuộc giúp huynh trưởng, gánh vác trọng trách bảo vệ toàn tộc thật chu đáo.

Không vì công bằng chính nghĩa của lục giới, không dùng kế sách quang minh chính đại, tất cả âm mưu ích kỷ lạnh lùng đều chỉ vì muốn giành giật một chốn dung thân cho toàn tộc của mình.

Nàng khẽ khàng níu lấy tay y:”Đó không phải lỗi của ngươi.”

“Đương nhiên.” Y nhìn bàn tay bé nhỏ kia, nét mặt không hề thay đổi: “Không có Diệu Âm Tộc thì vốn không có yêu quân áo trắng, nếu huynh ấy đã quyết tâm một cách cố chấp thì phải chấp nhận hậu quả bị mọi người vứt bỏ.”

Nghe được câu trả lời vô tình lạnh lùng như thế, nhưng cô gái chỉ khẽ mím môi, ẩn trong đôi mắt to không phải là thất vọng mà là càng nhiều thương tiếc.

Sự hy sinh này nếu y không gánh vác thì sẽ có kẻ khác thay thế y.

Chủng tộc nhỏ yếu bị nước khống chế, chỉ vì muốn tạo nên một vị Yêu quân chẳng biết đã phải trả giá đắt bao nhiêu, khiến y cũng chẳng thể tìm ra lý do để bảo vệ huynh trưởng mình?

Nàng muốn nói nhưng lại thôi.

A Phù Quân xoay người qua thuận tay kéo chặt chiếc áo choàng của nàng lại, y không hỏi nàng tìm mình làm gì chỉ lạnh nhạt bảo: “Đi thôi.”

Dứt lời, y nắm tay dẫn nàng bước lên trên mặt nước.

******

Trên Đông Hải, trời xanh vạn dặm, mặt trời treo cao. Đã qua hơn nửa năm kể từ trận bao vây tiêu diệt ở Đại Hoang.

Cuộc bao vây tiêu diệt không thể nói rõ là thành hay bại, Tiên môn chưa diệt trừ được ma nữ, Yêu giới không bắt được áo trắng, ma cung không đạt được mục đích, âm mưu của Thực Tâm ma cũng trở thành công dã tràng. Một yêu một ma bị thương nặng kể từ đó không rõ tung tích, tựa như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi lục giới, hoàn toàn mất dấu. Tất cả mọi người đều đoán họ đã trốn vào sâu trong Đại Hoang, Tiên môn, Ma cung, Yêu giới và Võ đạo đều từng đến tìm kiếm nhưng Đại Hoang vốn là một nơi rất kỳ bí, càng đi sâu vào trong thì càng nguy hiểm. Họ chẳng những không thu hoạch được gì mà ngược lại còn tổn hại không ít, tất cả mọi người đều suy đoán hai người họ bất đắc dĩ bị ép vào đó nên có lẽ không còn khả năng sống sót, cho nên sự việc mới dần lắng xuống.

Tại Trùng Hư điện Thanh Hoa cung, sắc mặt các vị Chưởng giáo Tiên môn rất nghiêm trọng.

Thương Kính chậm rãi lên tiếng: “Gần đây chúng ta đã gia tăng phòng bị, nhưng nhân gian vẫn xảy ra hơn mười vụ án mất tích, các vị thấy thế nào?”

Chân Nhất Chưởng giáo Bá Lân nói: “Hôm qua ta và Ngọc Tức Chưởng giáo đã đích thân đi tuần tra, cửa thành canh phòng rất nghiêm ngặt, Ma cung không thể xâm nhập được.”

Chưởng giáo Tử Tiêu Cung – Ngọc Tức Chân quân gật đầu xác nhận: “Không sai.”

Chưởng giáo Nam Hoa Nguyên Tây Thành đột ngột lên tiếng: “Ma tộc giết người để tu luyện từ xưa đến giờ chưa từng e ngại Tiên môn chúng ta, những vụ án mất tích đó không để lại chút dấu vết nào giống như đang che giấu điều gì đó.”

Mọi người trầm mặc.

Chưởng giáo phái Thiên Sơn Tùy Hòa không nhẫn nại được nói: “Nếu không phải do Ma cung gây ra, chẳng lẽ đúng như lời họ nói…”

“Làm sao có thể như thế, Thực Tâm ma đã chết rồi!” Chưởng giáo Phù Sinh phái Chúc Xung lên tiếng: “Ta thấy Võ đạo rất đáng nghi, có đến mấy nhánh Võ đạo liên minh cùng chúng ta mà đám người trong Võ đạo rất âm hiểm giả dối, chưa chắc họ đã không cấu kết với Ma cung, cố ý tạo hiện tượng Thực Tâm ma giả để đánh lừa dư luận khiến lòng người dao động.”

Ngọc Tức Chân quân đồng ý: “Rất có lý, con người vốn có lòng tham không đáy.”

Thương Kính chuyển sang nhìn Vạn Vô Tiên tôn.

Vạn Vô Tiên tôn nhíu mày sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Con bé nói Thực Tâm Ma lẫn trong Tiên môn, ta đã nghĩ nhiều ngày nay cũng không phải là không có khả năng…”

Thương Kính gật đầu: “Ta cũng từng nghĩ lại, việc này có rất nhiều chỗ đáng nghi.”

“Làm sao tin lời ma nữ được!” Chúc Xung phản đối: “Thương Cung chủ cũng hồ đồ rồi sao?”

Tính tình y rất nóng nảy, Thương Kính không hề tức giận chỉ cười bảo: “Ta chỉ suy đoán các khả năng có thể xảy ra thôi, Chúc Chưởng giáo đừng quá kích động.”

Vạn Vô Tiên tôn cất tiếng: “Suy nghĩ chu đáo không sai bao giờ.”

“Các vị đừng quên, Yêu giới cũng có khả năng nhúng tay vào đây.” Tạ Lệnh Tề đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng.

Thương Kính hỏi lại: “Ý của con là…”

Tạ Lệnh Tề mỉm cười bẩm: “Theo ngu kiến của đệ tử, lúc trước Lạc sư đệ từng nói Yêu giới không gây nguy hại, đó là vì yêu giới đã bị phân chia, ốc còn không mang nổi mình ốc thì khó có thể làm loạn được. Nhưng bây giờ Vô Tích Yêu Khuyết sụp đổ, áo trắng bị truy sát không rõ tung tích, tình thế Yêu giới đã khác trước rất nhiều. Ưng Phi nhất thống được Yêu giới chưa chắc sẽ không nhúng tay vào thế cục của lục giới, dù sao Yêu Ma liên minh không phải là lần đầu tiên.”

“Đúng vậy!” Đôi mắt của Chúc Xung sáng rực: “Chúng ta chỉ chú ý động tĩnh từ Ma cung mà đã lơ là Yêu giới!”

Cách phân tích này quả thật hợp tình hợp lý, các Chưởng môn tiên tôn đều gật đầu, âm thầm suy tính.

Thương Kính thở dài: “Nếu quả là Yêu giới nhúng tay vào thì chỉ e tình hình lục giới càng thêm phức tạp, Tiên môn một cây làm chẳng nên non.”

Tạ Lệnh Tề vội đáp: “Đệ tử sẽ để ý động tĩnh ở Yêu giới.”

Y vốn là Thủ tọa đệ tử Nam Hoa, Thương Kính cũng rất xem trọng y nghe vậy thì cười bảo: “Cũng được, con làm việc rất ổn thỏa, chuyện này ta giao cho con vậy.”

“Đệ tử không dám phụ sự kỳ vọng của Thương cung chủ và chư vị.” Tạ Lệnh Tề cúi đầu nhận lệnh rồi lại nói: “Vũ Sư huynh từng đàm phán với Yêu vương Ưng phi, nghe nói Ưng Phi đang dốc toàn lực đuổi giết Ký Thủy tộc và vẫn chưa hề gặp Lạc Ninh sư muội, có lẽ nàng thật sự không ở Yêu giới.”

Nét mặt mọi người ở Nam Hoa đều buồn bã, Thương Kính thở dài: “Canh chừng Tô Tín, không được để nó ra ngoài.”

“Rõ.”

Ở bên này vừa dứt lời thì ngoài điện đột ngột vọng đến âm thanh ồn ào rất lớn, một tên đệ tử canh giữ cửa điện vội vã chạy vào bẩm báo: “Bên Ma cung có tin tức quan trọng, Kim sư huynh xin cầu kiến cung chủ.”

Nét mặt các Chưởng môn, Tiên Tôn đều sầm xuống.

Chẳng lẽ Ma cung lại có hành động? Thương Kính lập tức ra lệnh: “Cho vào.”

“Cung chủ!” Một tên đại đệ tử vội vã tiến vào thi lễ, y còn đang thở hỗn hễn, sắc mặt hơi trắng bệch.

Thương Kính nhíu mày, trầm giọng bảo: “Con nói từ từ thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nàng đã trở lại! Bọn họ trở về rồi!”

******

Ở nhân gian mùa xuân đến trễ, trời ấm gió mát, bên ngoài Hư Thiên ma cung lại gặp phải một trận mưa gió bất thình lĩnh, bùn đất trên đỉnh núi bị chẻ ra thành một cái rãnh thật sâu, mặt đất bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, sơn cốc bị ngập nước mưa biến thành một cái hồ nhỏ đục ngầu.

Tất cả sự thay đổi chỉ xảy ra trong nửa canh giờ thôi.

Bầu không khí nơi đây rất căng thẳng, chúng tướng ma cung đang bày trận bảo vệ cánh cổng Hư Thiên mà đến cả Tiên môn cũng phải bó tay chịu thua.

Kết giới vốn không gì phá nổi giờ đã bị sức mạnh bên ngoài đánh vỡ, trên cánh cửa xuất hiện một vết nứt chừng hai thước, trọc khí và sát khí cuồn cuộn trào ra ngoài. Những nơi còn có sự sống thì cỏ cây hoa lá đều khô vàng héo rũ bắt đầu có hiện tượng tàn lụi.

Khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, Lư Sênh khoanh tay đứng trước trận tuyến nhìn hai kẻ đến kiếm chuyện.

Hai cây trâm san hô xanh lục bới cao mái tóc, điểm xuyết bên cạnh là mấy đóa trâm hoa nho nhỏ. Thiếu nữ đã vứt bỏ chiếc áo đen nặng nề và chiếc áo trắng trong thuần khiết. Nàng mặc một bộ váy vàng rực rỡ, khoác bên ngoài là trường bào xanh lá rộng thùng thình, trước ngực đeo một chuỗi vòng hoa, đôi chân trần sạch sẽ không dính chút bùn lầy, tràn đầy sức sống như một cành liễu non dưới chân núi.

Đây mới thật sự là Liễu Sao, một Liễu Sao nhi xinh đẹp, không phóng túng như ma cũng không nề nếp gò bó như Tiên.

Đôi mắt hạnh cực kỳ trong sáng, nàng chống nạnh hai tay, khiêu khích nhìn chúng ma, dáng vẻ từng yếu đuối chật vật đã chẳng còn nữa, nàng như hoàn toàn biến thành một người khác.

“Kha Na huynh thấy thế nào?” Nàng cất cao giọng hỏi người bên cạnh.

“Giỏi lắm.” Yêu quân mỉm cười dịu dàng, y phục trắng như tuyết phất phơ tung bay, đôi con ngươi màu lam còn trong hơn cả bầu trời sau mưa.

“Muội muốn hủy Ma cung Trưng Nguyệt!”

“Ừm, tùy muội.”

Ngón tay khẽ búng liên tục, vô số dòng khí màu trắng như tên bắn về phía đối diện, vết nứt trên cánh cửa ma cung lại rộng thêm nửa thước. Liễu Sao dừng lại rồi kiêu ngạo cười to, Yêu quân bên cạnh lặng lẽ nâng tay phất đi đám bụi đất tung bay ngợp trời xung quanh nàng.

Một tên ma tướng thấp giọng bảo: “Nếu cứ để thế này, cửa Ma cung trước sau gì cũng sụp đổ, phải làm sao đây?”

Vị Húc nhìn thiếu nữ rạng ngời ở đối diện, đôi mắt hoa đào lộ vẻ phức tạp, khiếp sợ, bất ngờ và còn loáng thoáng vẻ lo lắng: “Sức mạnh này, chẳng lẽ là…” Rốt cuộc y vẫn chưa thể nói ra hai từ kia.

“Không giống.” Lư Sênh chậm rãi lắc đầu.

“Không sai.” Kiếp Hành lên tiếng: “Sát khí khi Thiên ma xuất thế chắc chắn phải gây ra hiện tượng mưa máu bảy ngày đêm, nàng tuyệt đối không phải là Thiên ma.”

Cấp Trung Đạo sửng sốt: “Vậy rốt cuộc nàng là cái gì?”

Câu hỏi này rất kỳ lạ nhưng không một ai thấy buồn cười, cô gái trước mắt có được tu vi tương đương với Thiên ma, nhưng hiện tượng lại hoàn toàn khác với truyền thuyết, trong lịch sử tấn chức của Ma tộc chưa bao giờ xảy ra chuyện lạ thế này.

Lư Sênh và Vị Húc liếc nhìn nhau.

Vị Húc nói: “Ma tính của nàng không nặng như Thiên ma.”

Chúng ma vẫn còn đang kinh ngạc nghi ngờ thì ở bên kia Liễu Sao đã không còn kiên nhẫn: “Muốn ta đập nát cảnh cửa này hay là giao ra Lư Sênh rồi ngoan ngoãn đầu hàng. Rốt cuộc các người đã bàn bạc xong chưa, ta không rảnh mà chờ đâu.”

Chúng ma chằm chằm nhìn Lư Sênh.

Không thể ngờ nàng còn có thể sống sót quay về, lúc trước việc phản bội nàng là do Lư Sênh xếp đặt. Đương nhiên nàng cực kỳ hận Lư Sênh, sao có thể bỏ qua việc trả thù chứ.

“Kế sách trước mắt là chúng ta hợp sức khởi động trận pháp Hư Thiên phá ma, có lẽ sẽ ngăn chặn được họ.” Cấp Trung Đạo thấp giọng đề nghị.

“Có thể thử một lần xem sao.” Vị Húc gật đầu, nói với Lư Sênh: “Ngươi vào trong trước đi…”

Kiếp Hành cười khẩy cắt ngang: “Lư Hộ pháp muốn kéo toàn bộ Ma cung chôn cùng mình sao?”

“Kiếp Hành, ngươi có ý gì?” Vị Húc sa sầm mặt.

Kiếp Hành từng làm thế thân của Ma tôn Trưng Nguyệt tu vi đã vượt xa chúng ma nên đương nhiên y không sợ Vị Húc, Kiếp Hành ngạo nghễ đáp: “Ta biết, ngươi không phục ta, Kiếp Hành ta vì tranh quyền đoạt lợi nên chèn ép những kẻ đối lập, không xứng làm Ma tôn Trưng Nguyệt. Nhưng nếu ngươi muốn đẩy Lư Sênh ngồi lên vị trí kia cũng thì cũng phải xem y có thể làm gì được cho Ma cung.”

“Ngươi muốn đẩy y ra chịu chết thì có!” Vị Húc phẫn nộ.

Kiếp Hành nhướng đôi mày quỷ rồi cất tiếng cười “ha ha”: “Ngươi nói sai rồi, nếu không nhờ Lư hộ pháp dàn xếp chuyện đó thì nàng không thể có ngày hôm nay. Có lẽ nàng muốn cảm tạ Lư Hộ pháp cũng chưa biết chừng.”

Vị Húc chất vấn: “Ngươi nghĩ là giao Lư Sênh ra thì nàng sẽ bỏ qua cho chúng ta?”

Kiếp Hành nhếch mắt mỉa mai: “Ta chợt nhớ ra, mối giao tình giữa hộ pháp và con nhóc kia không tệ. Lúc trước nàng từng chạy mất trong tay ngươi, cho dù nàng không chịu tha cho chúng ta thì chắc chắn sẽ tha mạng cho ngươi.”

“Ngươi! Nếu không nhờ Lư Sênh giữ lại mạng cho ngươi thì ngươi há có ngày hôm nay.”

“Hừ!”

“Đủ rồi!” Lư Sênh cản Vị Húc lại rồi nhìn Liễu Sao ở đối diện.

Chưởng lực hùng mạnh khiến vết nứt trên cánh cửa càng rộng ra hơn, Liễu Sao vỗ vỗ tay, nghiêng mặt hỏi: “Kha Na, huynh nói xem muội muốn đánh nát cửa ma cung thì còn phải dùng mấy chiêu nữa?”

Kha Na hùa theo: “Không quá mười chiêu.”

Liễu Sao cười hắc hắc: “Để muội tiếp nào!”

Lúc trước nàng tỏ vẻ uy phong để dọa người nhưng chúng ma chưa bao giờ thật sự xem nàng là ma tôn. Bây giờ nàng cười ha hả muốn ra tay thì chúng ma kinh hoàng không ngớt.

Cuối cùng, Lư Sênh cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Liễu Sao hất cằm: “Mạng của ngươi và cả Ma cung!”

Sắc mặt Lư Sênh không hề thay đổi: “Muốn mạng ta thì dễ nhưng ngươi muốn ma cung để làm gì?”

“Chẳng liên quan gì tới ngươi!” Liễu Sao quen thói độp trở lại nhưng nàng lập tức nhíu mày: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Lư Sênh nhìn Kha Na.

Kha Na cười cười: “Lư hộ pháp yên tâm, chúng ta tuyệt đối không lợi dụng ma cung để cướp lại Yêu Khuyết.”

Liễu Sao cuống quýt la: “Kha Na!”

Kha Na ra hiệu bảo nàng im lặng: “Ta xin cam đoan, nàng tuyệt đối không truy cứu chuyện chúng ma đã làm lúc trước.”

“À?” Lư Sênh nhìn Liễu Sao.

Liễu Sao có chút không cam tâm: “Không truy cứu thì không truy cứu!”

“Quả nhiên Yêu quân có thể làm chủ.” Ánh sáng lấp lóe trong đáy mắt Lư Sênh như có thâm ý: “Vậy, chúng ta cung nghênh Thánh Tôn trở về.”

Cấp Trung Đạo giật mình, thấp giọng khuyên can: “Tuyệt đối không thể!”

“Chẳng lẽ chờ đến lúc họ xông thẳng vào sao.” Lư Sênh vẫy tay: “Yêu quân áo trắng vang danh lục giới, sao có thể nuốt lời? Truyền lệnh, mở rộng cửa Hư Thiên cung nghênh Thánh tôn hồi cung!”

Chúng tướng không thể nói lời nào. Chưa nói đến chuyện thực lực Liễu Sao hoàn toàn khác xưa, mà áo trắng cũng đã có tu vi Thiên Yêu, hai người đó mà liên kết lại thì tuy ma cung chưa chắc đã bại ngay lập tức, nhưng nếu đánh một trận ác liệt thì chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng, thực lực của Ma cung vốn không chịu nổi sự tổn hại như thế.

Ma quang màu lam tụ thành ma ấn rồi biến mất trên cánh cửa, cửa Ma cung chậm chạp mở rộng ra hiển lộ cảnh tượng Hư Thiên mênh mông huyền ảo, chúng ma tướng chia ra hai bên đồng loạt cúi đầu quỳ xuống.

Liễu Sao kéo Kha Na ngẩng cao đầu bước vào trong: “Đi thôi Kha Na, chúng ta vào trong!”

“Khoan đã!” Lư Sênh bỗng cao giọng: “Xin Yêu quân dừng bước.”

Kha Na còn chưa nói gì thì Liễu Sao đã giận điên: “Y là người của ta, ngươi dám quản? Ta cho chút thể diện thì đừng có vứt đi, có tin ta giết sạch các người không!”

“Lớn lối thật!” Kiếp Hành cười lạnh bước ra: “Ma cung là vùng đất quan trọng không thể để người ngoài tự ý ra vào! Ta muốn xem xem, ngươi làm sao giết sạch chúng ta!”

Liễu Sao cười lạnh: “Kẻ bại trận thì đừng có lên tiếng! Ta vốn chỉ muốn giết Lư Sênh, bây giờ ngươi muốn tìm cái chết thì ta để ngươi vừa lòng!”

Kiếp Hành không lùi nửa bước: “Muốn giết Lư Sênh, hỏi Kiếp Hành ta trước!”

“Muốn chết!”

“Dàn trận chờ lệnh!”

“Khoan đã!” Lư Sênh bước đến giữa hai người rồi nói với Liễu Sao: “Thánh Tôn chưa chắc là không thể giết hết chúng ta, nhưng thứ Thánh tôn cần bây giờ chắc không phải là một Ma cung rỗng tuếch chứ.”

Lần này Liễu Sao nhẫn nhịn không hề phản bác, nàng mím chặt môi.

“Điều chư vị băn khoăn rất đúng.” Kha Na mỉm cười chắp tay: “Lần này áo trắng chỉ tạm thời làm khách tại Ma cung, chờ Liễu Sao sắp xếp xong mọi thứ thì ta sẽ rời đi.”

Chúng ma đều nhìn Lư Sênh.

Lư Sênh nhìn y một lúc lâu rồi nhếch khóe môi một cách hiếm hoi, y nghiêng người: “Mời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.