Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 173: Cẩn thận thăm dò




Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên:

- Ngươi vì cái gì đối với ta tốt như vậy?

Hứa Tiên vô ý thức tránh né ánh mắt của nàng, vô cùng có nghĩa khí mà nói:

- Chúng ta là bằng hữu nha, lúc này là thời điểm cần giúp đỡ nhau, làm bằng hữu chỉ cần có như vậy.

- Bằng hữu sao? Cũng tốt! Bất quá Hán văn ngươi phải một lần nữa kể cho ta nghe mấy câu chuyện đi.

- Câu chuyện? Được rồi, ta kể cho ngươi nghe một chuyện cười.

Phan Ngọc lắc đầu, kiên trì nói:

- Không. Là câu chuyện như lần trước cơ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hứa Tiên bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa mãn nàng. Điện ảnh, TV, manga, tiểu thuyết, đủ loại câu chuyện tình yêu.

Bất quá để cho Hứa Tiên ngoài ý muốn chính là Phan Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ im im lặng lặng nghe, cho dù điều hắn kể là nữ truy nam loại những câu chuyện yy...mà nữ nhân nói đến cũng phải thẹn thùng.

- Nếu như ta là nữ tử cũng nhất định sẽ truy cầu Hán văn ngươi, hoàng cầu phượng đại khái rất thú vị a.

Hứa Tiên như bị sét đánh, nghe câu nói này mà trong lòng lệ rơi như mưa, ta không phải là long dương a. (ý nói đồng tính, gay....)

Phan Ngọc xem xét thần sắc hắn thì đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi cười khẽ một tiếng, nụ cười kia cực đẹp, cực nhạt. Chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt, phảng phất như trở nên trong suốt.

Hứa Tiên cảm giác rõ rệt khối mỹ ngọc đang dần dần trở nên trong suốt biến thành băng, sau đó lại chậm rãi hòa tan thành nước, triệt để tiêu tán ở cõi đời này.

Không được, phải làm chút gì đó. Hứa Tiên tự nói với chính mình. Hiện tại hắn vạn phần hối hận để cho Nhiếp Tiểu Thiến một mình ly khai, tuy rằng hai khỏa Xá Lợi bị nàng dùng, dù cho không ly khai chỉ sợ cũng không có biện pháp gì. Muôn dân trăm họ bất đắc dĩ chỉ có cầu trợ ở Quỷ Thần rồi. Hắn đột nhiên nhớ tới, chính mình còn nhận thức một người tu đạo, rằng không xác định có hữu dụng hay không, nhưng cũng phải đành thử một lần.

Hứa Tiên dùng sức đập cửa đại môn Huyền Cơ, chỉ chốc lát sau Duẩn nhi tiểu đạo sĩ mở cửa:

- Sư... Hứa công tử, làm sao ngươi tới á. Từ Kim Hoa trở về rồi sao?

Hứa Tiên một phát bắt được bả vai tiểu đạo sĩ ói:

- Nhanh dẫn ta đi gặp sư phụ của ngươi, ta có việc gấp tìm nàng.

Duẩn nhi nhẹ nhàng giãy giụa nói:

- Sư phụ ta đi du phương rồi.

Hứa Tiên thất vọng nói:

- Nàng lúc nào có thể trở về.

Duẩn nhi lắc đầu:

- Không rõ lắm, ít thì 3-5 ngày, nhiều thì một tháng.

- Ngươi biết trị bệnh không?

Hứa Tiên cũng biết chính mình bắt đầu tuyệt vọng rồi, nhưng vẫn ôm một phần vạn hi vọng

- Sao? Ta không biết.

Quả nhiên, Hứa Tiên chỉ có thể hi vọng mà đến, thất vọng mà về.

Hậu viện Miếu đạo sĩ.

Ngư Huyền Cơ im lặng ngồi ở trước bàn đá đọc một quyển Đạo Đức Kinh, vẫn như cũ một thân đạo bào màu vàng hơi đỏ yên tĩnh như cổ thụ đang có lá vàng rơi xuống.

Duẩn nhi hiếu kỳ nói:

- Sư phó, ngươi vì cái gì không gặp sư thúc a.

- Đây là đạo của hắn, nếu muốn đi thì chính mình đi thôi!

Ngư Huyền Cơ buông sách trong tay ra nói:

- Hơn nữa ta có một loại cảm giác, Phan Ngọc chính là kiếp số của hắn, nếu có chết cũng do số trời.

Duẩn nhi do dự nói:

- Nhưng mà, người xuất gia không phải nói từ bi hỉ xả sao?

BA~! Một cuốn sách đánh lên đầu Duẩn Nhi, Ngư Huyền Cơ nhìn chằm chằm vào Duẩn nhi nói:

- Tiểu nha đầu muốn giáo huấn ta sao? Đó là lời nói gạt người của hòa thượng mà thôi. Đời ta tu hành, nói bỏ qua là bỏ qua, hắn lại dính vào người không bỏ nổi, vừa vặn có cơ hội này cho hắn dứt bỏ không phải là lưỡng toàn kì mĩ sao?

Duẩn nhi hai mắt đẫm lệ không hiểu tại sao bị đánh, nàng hỏi:

- Vậy sư phó có một ngày cũng sẽ vứt bỏ Duẩn nhi sao?

Ngư Huyền Cơ trợn mắt nói:

- Ta hận hiện tại không thể đem ngươi ném ra bên ngoài.

Duẩn nhi ủy khuất ôm vòng eo nhỏ nhắn của Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ thở dài, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, trong lòng tự hỏi: mình ngươi thật sự bỏ được sao? Có phải thời khắc chưa đến thì không thể bỏ?

Duẩn nhi trong lòng biết sư phó miệng cứng rắn mềm lòng. Ân, theo như thuyết pháp của sư phó của mình chính là đại đạo khó có được.

Thời gian như dòng nước chảy, trong nháy mắt cũng đã sáu ngày qua đi. Hứa Tiên cảm giác thời điểm mớm thuốc cho Phan ngọc đã thấy nàng nhẹ như tờ giấy, Hắn xế chiều mỗi ngày đều đi Huyền Cơ quan, nhưng chỉ nhận được một câu sư phó còn chưa có trở lại.

Hứa Tiên đứng lên muốn đi tới Huyền Cơ quan xem thì Phan Ngọc vốn đang ngủ bỗng nhiên nói khẽ:

- Này, chớ đi, nếu như ngươi đi rồi, ta đột nhiên chết mất làm sao bây giờ ah!

Hứa Tiên mấy ngày nay thấy nàng từ từ uể oải, lại không có biện pháp, trong lòng sớm đã bực bội không thôi, nghe Phan Ngọc đơn giản nói ra chữ chết, không khỏi cả giận nói:

- Thúc thúc của ngươi phái người phục thị ngươi, ngươi lại không muốn, lão tử mỗi ngày hầu hạ ngươi, bây giờ còn muốn đi ra ngoài nghĩ biện pháp cứu ngươi. Ngươi còn nói mấy lời ủ rũ này, không được chết. Ta không có trở về, ngươi cũng không được chết.

Không khí trong căn phòng nhỏ trở nên ngưng trệ, Hứa Tiên cũng có chút hối hận.

Phan Ngọc bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, trừng to mắt, kinh ngạc khen ngợi nói:

- Hán văn quả nhiên thật là uy phong.

Hứa Tiên dở khóc dở cười nói:

- Uy phong cái đầu của ngươi, ta đi rồi sẽ trở về, sẽ không đi lâu đâu.

- Được. ta chờ ngươi trở lại.

Ở bên trong Vãn Phong Viên, Vương Thủ Nghĩa hỏi:

- Thế nào? Đã tới ngày cuối cùng rồi đó.

Hồ Khắc cười lạnh nói:

- Chậm nhất đêm nay, muốn tính mạng của hắn mà làm phép tại đây thì không quá an toàn, đổi địa phương khác đi.

Trong mắt của Vương Thủ Nghĩa xẹt qua vẻ vui mừng, nhưng vì bảo trì phong phạm mà tự cưỡng chế. Những ngày này, hắn cùng các tú tài khác trong Cận Thiên thư viện uống rượu làm thơ, giúp nhau thăm dò. Quả nhiên không có một ai có thể thắng được mình, lập tức có thể thực hiện mục tiêu, có thể nào không thích đây?

Bên trong Huyền Cơ quan.

Duẩn nhi nói khẽ:

- Sư phó, sư thúc lại tới nữa.

Nàng nhìn ra được sư phó cảm xúc không tốt, rất khó coi, chắc hẳn trong lòng cũng rất nhiều do dự a!

Ngư Huyền Cơ không nói lời nào mà chỉ tiếp tục đọc sách, nhưng ánh mắt lại phiêu hốt bất định không biết đang nghĩ gì.

- Vậy Duẩn nhi nói sư phó không có ở đây.

Duẩn nhi nhu thuận mà nói, sau đó từng bước một hướng đại môn đi đến, tiếng đập cửa cũng dồn dập hơn.

Ngư Huyền Cơ buông sách, nhẹ giọng cảm thán một câu rồi nói:

- Thôi, để cho hắn vào đi!

Sắc trời tối dần, trên hồ Tây có một cái thuyền nhỏ, bên trong là Hồ Khắc cùng Vương Thủ Nghĩa. Hồ Khắc lại mặc vào trường bào Tế Tự của quê hắn. Mấy cái dẫn hồn phiên màu trắng theo gió phiêu lãng. Âm thanh đọc chú như kinh văn khiến dẫn hồn phiên kịch liệt rung động.

Trong thư viện, Phan Ngọc đột nhiên cảm giác trong đầu như bị ai lấy búa gõ vào, như có một thanh âm khích lệ chính mình ly khai trần thế này, li khai sinh hoạt mệt mỏi này. Nhưng cũng có một thanh âm kéo nàng lại, đó là lời hứa chờ Hứa Tiên về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.