Vị Quýt Yêu Thích

Chương 9: Thịt thiên nga là của chàng




Trần Diệc Nhiên không nói một lời nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Điềm Tâm, dường như hắn muốn xem cô mạnh mẽ mà có thể chống đỡ đến bao lâu.

-Haha...haha...

Điềm Tâm lúng túng nhìn hắn cười cười, vừa đan mấy ngón tay lại với nhau vừa nhỏ giọng nói:

-Cái đó...Lúc nãy em xem ti vi nhiều quá, ngủ quên lúc nào không hay...thật sự lúc nãy em ngủ rồi...

-Ừ. - Một lúc sau Trần Diệc Nhiên mới vui vẻ trả lời.

Trái tim Điềm Tâm đang không ngừng nhảy loạn xạ lên, vì quá đột ngột nên cô cũng không biết phải nói gì cho phải.

Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dạng bứt rứt như vậy của Điềm Tâm, cảm thấy thích thú vì vậy cũng không mở miệng nói gì.

Bầu không khí bên trong phòng bệnh vẫn lúng túng như thế.

Điềm Tâm vì quá xấu hổ nên có cảm giác như đầu mình đang sắp bốc cháy đến nơi rồi, Trần Diệc Nhiên không nói lời nào, cô cũng không biết phải nói gì cho phải, nhưng cứ trầm mặc thế này cô cảm thấy không được tự nhiên.

-Cái kia...

Điềm Tâm cắn răng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tọi nhìn Trần Diệc Nhiên nói:

-Em đói bụng...

-A... - Trần Diệc Nhiên cười như chế giễu cô, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng mà không có bất kì động đậy gì.

-Này, em nói em đói...

Điềm Tâm bị hắn nhìn thấu sự xấu hổ mà tim đập liên hồi, rốt cuộc chịu không được mà đẩy hắn một cái.

-Ừ, vừa rồi anh đi mua một ít đồ ăn, tiện thể mua thêm một ít...

Trần Diệc Nhiên dừng một chút, sau đó đưa tay với lên đầu giường lấy một cái túi, nở nụ cười mờ ám, giọng đen tối mê hoặc:

-A...bởi vì không biết em thích loại gì nên mỗi loại anh lấy một hộp.

Điềm Tâm tò mò nhìn sang cái túi, có chữ "Trung tâm thương mại" nổi bật, loáng thoáng thấy mấy cái hộp nhiều màu sắc khác nhau.

Eo ôi, thật không phải là mấy thứ đó chứ?!!!

Điềm Tâm bất giác đưa tay lên sờ gương mặt đang đỏ bừng của mình, thẹn thùng không dám nhìn thẳng Trần Diệc Nhiên.

Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, liếc thoáng qua Điềm Tâm, sau đó mỉm cười nói:

-Điềm Tâm, em thích loại nào hả? Bạc hà? Nóng bỏng? Hương trái cây? Vân tay hay là Điểm lồi? Còn cả...

Trần Diệc Nhiên không chọn cái nào, đến mỗi loại cứ cố ý dừng một chút để xem phản ứng của Điềm Tâm.

Điềm Tâm bụm lấy gương mặt của mình, cảm giác đầu mình lúc này như đang bốc khói.

Trong mắt Trần Diệc Nhiên lộ rõ vẻ khoái chí, phảng phất nụ cười giống như ánh nắng mùa hè tỏa ra nóng bỏng cùng vầng hào quang sáng chói.

Điềm Tâm nhìn bộ dạng cười gan trá của hắn, nghẹn ứ một hồi lâu rồi mới cất tiếng lí nhí:

-Anh đang nói gì...Em nghe không hiểu...

-A...Là loại kẹo mới ra gần đây, anh không biết em thích loại gì, vì vậy mỗi loại anh mua một ít.

Trần Diệc Nhiên mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh đem cái túi đến trước mặt Điềm Tâm, sau đó chậm rãi lấy mấy hộp kẹo ra mà đặt lên tấm chăn.

Điềm Tâm im lặng mà nhìn những hộp kẹo được tạo hình đặc biệt giống như vật gì đó đang được đặt trên tấm chăn, trong đầu từng đám mây xám xịt kéo đến.

Mấy cái thứ này đều là cái thứ gì không á! Đã vậy trên hộp còn mô phỏng cái gì đấy với đủ loại khẩu vị và loại hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.