Vị Quýt Yêu Thích

Chương 8: Nàng dâu của tôi ơi




-Không trả lời là đồng ý đấy nhé.

Trần Diệc Nhiên mỉm cười, quay người ngồi xuống cái ghế lúc nãy, một lần nữa cầm laptop của hắn mà bắt đầu cúi đầu gõ gõ.

Điềm Tâm vẫn đang ở trạng thái bị chấn động, ngồi trên giường bệnh nhìn Trần Diệc Nhiên chăm chỉ làm việc, trong lòng thấp thỏm không yên, rốt cuộc anh muốn hẹn hò cái gì đây?

Cô vẫn còn đang là một bệnh nhân đấy!

Trên người vẫn còn vết thương vừa phẫu thuật nữa!

Anh đùa giỡn tôi như vậy, thật sự không cảm thấy tội lỗi sao hả?!!

Điềm Tâm cứ như tâm thần bất an như vậy mà có được buổi chiều yên bình.

Buổi tối Trần Diệc Nhiên cứ thần thần bí bí mà nói với Điềm Tâm rằng hắn muốn đi mua một ít đồ, sau đó liền đi ra ngoài.

Điềm Tâm ở trong phòng bệnh, mở ti vi lên, trên màn hình đang phát các chương trình kịch nghệ hài hước, người chủ trì và các khách mời đều vui vẻ lạ thường, nhưng rồi một câu cũng không thể nào lọt vào tai cô.

Nhìn ánh mắt mờ ám của Trần Diệc Nhiên trước khi đi, Điềm Tâm không thể nào mà không nghĩ tới cảnh đó...Không phải hắn đi mua mấy cái đồ dùng sinh kế ấy chứ? Chẳng lẽ hắn muốn đem mấy thứ đó cho mình, trong phòng bệnh?

Không thể nào...không thể nào...

Trần Diệc Nhiên mặc dù đi du học từ nước ngoài trở về, cũng không đến mức cởi mở như vậy chứ?

Điềm Tâm vừa suy nghĩ miên man, vừa cầm trong tay điều khiển từ xa mà chuyển kênh liên tục, làm thế nào cũng không tìm ra được cái cô muốn xem.

Một lúc lâu sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, cô nghe rất giống bước chân của Trần Diệc Nhiên, liền vội vàng ném cái điều khiển đi, nằm xuống nhắm mắt lại vờ đã ngủ rồi.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trần Diệc Nhiên đi vào căn phòng ấm áp, để những rét buốt của mùa đông lại bên ngoài.

Hắn thuận tay cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá, sau đó cởi nút thắt ở ống tay áo, vén tay áo lên, điềm tĩnh đi đến.

Điềm Tâm chỉ nghe thấy những tiếng sột soạt vang lên, hình như hắn để cái gì lên đầu giường, sau đó lại kéo một cái ghế bên giường cô mà ngồi xuống.

Sau một lát, Điềm Tâm nghe tiếng hắn trầm ấm lầm bầm:

-Mới một lát đã ngủ mất rồi sao? Lúc ban ngày không phải tinh thần tốt lắm sao?

Điềm Tâm càng gắng sức nhắm chặt đôi mắt, sợ bị Diệc Nhiên phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ.

-Ừm...

Trần Diệc Nhiên tiếp tục nhỏ giọng mà thủ thỉ bên tai cô:

-Không biết trong những loại này, Điềm Tâm sẽ thích loại nào...Là bạc hà, là nóng bỏng, là vân tay, hay là điểm lồi nhỉ?

Hắn bị điên sao?

Trần Diệc Nhiên rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?!!

Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Điềm Tâm lập tức trở nên đỏ bừng, những loại như vậy...sẽ không phải là...sẽ không phải là...thứ đó chứ?

Điềm Tâm len lén hở mắt ra nhìn, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn sang Trần Diệc Nhiên.

Chỉ liếc một cái, Điềm Tâm liền thấy Trần Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn cô.

Móe! Bị phắt hiện rồi!

Điềm Tâm lại vội vàng nhắm mắt lại.

-Đừng giả bộ nữa, anh biết em đang còn thức.

Trần Diệc Nhiên ghé sát tai Điềm Tâm, giọng trêu tức:

-Không phải em đang rất tò mò sao...

Mặt Điềm Tâm càng đỏ hơn,biết kế hoạch giả bộ ngủ đã bị phát hiện, liền dứt khoát mở hai mắt ra, vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn hắn nói:

-Ai da, anh về rồi đấy à, lúc nào vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.