Vị Quýt Yêu Thích

Chương 17: Thành thân




Phủ Thái Nguyên.

Y công của đồn bảo vệ nhìn bóng người bận rộn đó.

Trong một đêm, bốn mươi quân trướng đã được dựng ở Thái Nguyên.

Tất cả vải đều bị xé ra to khoảng hai tấc, dùng nước sôi đun sôi đặt ở bên cạnh, bên ngoài mỗi quân trướng đều có bếp lửa để chuẩn bị đun nước, dược liệu được bày ngăn nắp trong ba quân trướng, người làm đang kiểm kê số lượng.

Y công không nhịn được nhìn về phía Mã Thụy bên cạnh, “Đại nhân... thám báo vẫn chưa có tin tức gì, ngài đã tin lời nàng ta sao? Lỡ những quân trướng này căn bản không dùng đến thì sao?”

Mã Thụy nói: “Vậy ngươi nói tại sao nàng phải làm như vậy?”

Ngàn dặm xa xôi kéo những thứ này tới, chiêu tuyển lang trung và y bà, dạy cho mọi người cách băng bó vết thương, chuẩn bị không ngủ không nghỉ, như vậy làm sao có thể là bày trò nghịch ngợm được?

Cho dù là một nam nhân trưởng thành cũng rất khó làm được những chuyện này, nhưng một hài tử như nàng lại như con thoi trong đám người, có thể khiến cho tất cả lang trung, người làm nghe nàng dặn dò, phải biết là cho dù là xử lý chi phí ăn mặc cho những người này, cũng là một khoản rất lớn, người chưa từng quản lý gia đình, căn bản không thể làm những việc này gọn gàng như thế được, chứ đừng nói có thể khiến cho những người này ai làm việc nấy.

Có thể thấy Cố Lang Hoa thật sự có mấy phần bản lĩnh, cho nên Mã Thụy mới chọn tin tưởng nàng.

Lang Hoa cầm trương mục đi tới hành lễ với Mã Thụy, “Đại nhân, chúng ta còn thiếu vải vóc và bà tử nữa, nếu thiếu vải sạch, có thể sẽ dẫn tới vết thương bị lây lan, sẽ cần nhiều dược liệu chữa trị hơn, dược liệu của chúng ta lại không nhiều…”

“Phóng đại doạ người,” Y công nhíu mày, “Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nghe được nơi nào có chiến sự.”

Lang Hoa nhìn về phía y công, “Sau khi ngài đến đồn bảo vệ của Thái Nguyên đã xem địa phương chí chưa?”

Y công vẻ mặt coi thường, “Ta là y công triều đình phái xuống, cũng không phải là quan viên địa phương, còn cần phải xem địa phương chí gì chứ.”

“Vậy thì không trách,” Lang Hoa chỉ chỉ thành tường phía xa, “Đây là Thái Nguyên, trước đây gọi là Tấn Dương, mấy trăm năm trước đã là biên ải quan trọng. Những năm gần đây, quốc lực Liêu quốc suy thoái, lại có tiếng tăm của Hàn Tướng quân, mới coi là ổn định chút.”

Y công trợn mắt, “Vậy thì thế nào?”

Lang Hoa không nói chuyện với ông ta nữa, hành lễ với Mã Thụy xong xoay người rời đi.

Mã Thụy đưa trang giấy trong tay cho tạp dịch, “Làm theo Cố Đại tiểu thư nói đi.”

Lời nói của Cố Lang Hoa đã rất rõ ràng.

Biên cương quan trọng, bảo vệ phòng tuyến chính bắc của Đại Tề, không thể có chút sơ suất nào.

Nếu ông ta phán đoán sai, sẽ bị tố cáo lên triều đình vì bốn mươi hành quân trướng kia, nặng nhất bất quá chỉ là bị phạt bổng lộc mà thôi.

Nhưng lỡ Thái tử bên kia bị đánh bại, thương binh tràn vào thành Thái Nguyên, ông ta không cách nào tính trước được cái giá phải trả.

“Đại nhân... ” Giọng nói ngắt quãng cắt đứt suy nghĩ của Mã Thụy, “Đại nhân, không xong rồi, Chân Định... Chân Định... mất rồi, binh mã Thái tử dẫn đi bị đánh tan rồi.”

Mã Thụy mở to hai mắt ngẩn người tại chỗ, trên mặt là vẻ không thể tin được.

Mười mấy vạn đại quân làm sao có thể lập tức bị đánh tan chứ.

Cho dù là Thái tử không làm được, còn có Tưởng lão Tướng quân trấn giữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi kinh ngạc, Mã Thụy vội vàng ổn định lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ.

Người Tây Hạ và người Kim đoạt Chân Định, bước kế tiếp chính là thành Thái Nguyên, nhưng quân đội đóng quân của Thái Nguyên chỉ có quân đội Hàn gia bị Thái tử loại bỏ từ biên phòng xuống, kế sách hiện tại chính là thu hồi tất cả binh mã bị đánh loạn về Thái Nguyên.

Những binh mã này đột nhiên gặp phải đại biến lại bị bại trận, tinh thần nhất định tổn thương nặng nề, bây giờ trong thành không có uy tín của Tướng quân Hàn Chương, làm sao mới có thể tập hợp lại quân đội tan rã này, ánh mắt Mã Thụy rơi vào những quân trướng mà Cố Lang Hoa xây dựng kia.

Những quân trướng kia thật sự có chỗ dùng rồi.

...

Trời từ từ tối lại, sau lưng là tiếng quân Kim chém giết.

Không ai ngờ được rằng lần đầu tiên gặp quân Kim lại rơi vào cảnh thảm bại như vậy, còn có cung tên trong tay người Tây Hạ, giống như là con mắt nhìn xa vậy, bất luận bọn họ có tránh như thế nào cũng không sao tránh thoát được.

Trên cổng thành tử thi chất đống như núi, lúc bọn họ đang khổ cực chống đỡ, người Kim đã bắt được Thái tử gia.

Nhất thời lòng quân đại loạn, Thái tử gào thét kêu Tưởng lão Tướng quân mở cửa thành ra, Tưởng lão Tướng quân vì phân tâm, bị người Tây Hạ bắn trúng bả vai.

Tiếp theo, bọn họ lần lượt tháo chạy.

Người Tây Hạ giống như ác quỷ trong địa ngục, thấy người liền giết, trong miệng gào thét muốn tàn sát thành. Bọn họ nhìn thấy phó Tướng quân Thiên Hộ đều bị người Tây Hạ chém thành hai khúc, không biết là ai kêu lên một câu, “Chạy đi.”

Đám người giống như hồng thủy tuôn ra ngoài thành.

Tất cả mọi người ném khôi tháo giáp, liều mạng chạy về phía trước, bọn họ cuối cùng nhìn thấy Tưởng lão Tướng quân bị mấy người Tây Hạ giơ cao lên.

Chờ đợi ông ta chính là lưỡi đao đang giơ lên.

Chết... Một khắc kia bọn họ nghĩ tới là cái chết.

Tất cả tâm huyết trên người trong chốc lát mất sạch.

“Thái tử chạy ra khỏi thành mới bị bắt, tại sao chúng ta lại không trốn đi?”

Ngay cả Thái tử cũng đã bỏ lại Chân Định, bỏ lại thành trì, bọn họ còn thủ cái gì chứ? Bọn họ không muốn liều mạng, bọn họ không biết nên liều mạng vì ai.

Mấy chục vạn đại quân, như chim muông bay tán loạn.

Cứ chết lặng chạy về phía trước như vậy, bọn họ không biết chạy tới nơi nào, chỉ là theo bản năng đi theo người trước mặt không ngừng hướng về phía trước.

Một tòa thành xuất hiện ở cách đó không xa.

Bỗng nhiên có người dừng bước, rốt cuộc bọn họ được coi là chiến bại, hay là lâm trận chạy trốn, trở lại trong thành liệu có bị xử theo quân pháp hay không?

“Trước mặt chính là thành Thái Nguyên rồi.”

Thái Nguyên hẳn đã biết bọn họ đã bị đánh bại, nói không chừng bây giờ đã đóng cửa thành lại rồi, hoặc là bọn họ sẽ chết ở trong tay người Tây Hạ và người Kim, hoặc là sẽ bị bắt làm tù binh, không ai biết điều gì đang chờ đợi mình.

“Thương binh đi về phía bên phải theo y công về quân trướng trong đồn bảo vệ trị thương, ai không bị thương thì tập hợp ở giáo trường bên trái.”

Hai đội kỵ binh từ trong thành Thái Nguyên lao ra hô to.

“Vào thành, mau vào thành đi, đưa thương binh vào đi... mau...”

Mọi người lập tức có tinh thần, chạy nhanh vào thành Thái Nguyên.

Không hỗn loạn như Chân Định, trong thành Thái Nguyên tất cả đều ngay ngắn có thứ tự, hơn bốn mươi quân trướng bất ngờ lập ở trong thành, y công và lang trung bận rộn đỡ thương binh tiến vào quân trướng trị thương.

Toàn bộ thành Thái Nguyên giống như đã sớm có chuẩn bị, không vì Chân Định bị công phá mà loạn.

Máu tươi được rửa sạch, vết thương được băng bó lại, đau đớn cũng giảm bớt. Thương binh đau đớn được cứu giúp, trái tim hốt hoảng của tất cả mọi người cũng được yên lại.

Người bị trọng thương giữ được tính mạng, người bị thương nhẹ trong nháy mắt có thể ra khỏi quân trướng, người không bị thương đều được tha thứ.

Chỉ cần đi tới trong thành Thái Nguyên, tất cả đều có thể sống lại lần nữa.

Trời tối, thương binh vẫn cuồn cuộn không ngừng đưa vào, nữ hài tử dẫn mấy bà tử xách đèn chờ ở ngoài cửa, dựa theo nặng nhẹ phân thương binh ra dẫn vào quân trướng.

Ngọn đèn kia, ở trong bóng tối giống như là một tia hy vọng.

Không biết có ai nghẹn ngào, nữ hài tử xách đèn đi tới, nhẹ giọng an ủi, “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thua một lần không nghiêm trọng, chỉ cần có thể thắng trở lại… chỉ cần chúng ta chống đỡ được đến khi Hàn Tướng quân đến, thì nhất định sẽ thắng.”

“Ngươi nói là Hàn Chương Tướng quân sao?” Thương binh kinh ngạc trợn to hai mắt, “Hàn Chương Tướng quân sẽ đến Thái Nguyên sao?”

“Sẽ đến, huynh ấy nhất định sẽ đến.” Nữ hài tử dặn dò bà tử phân phát thuốc xuống.

Cuối cùng có người không nhịn được hỏi, “Nàng ấy làm sao biết Hàn Chương Tướng quân sẽ đến?”

“Nàng ấy là ai thế?” Mọi người rối rít hỏi. Y công bên cạnh ngừng tay, “Nàng ấy là nghĩa muội của Hàn Chương Tướng quân, nàng ấy là phật tử được Dược sư Lưu ly quang Như Lai điểm hóa, là nàng ấy đưa thảo dược và lang trung tới, dựng lên quân trướng.”

“Lúc nàng ấy mới tới, ta cũng không tin nàng ấy, vô duyên vô cớ muốn bắc bốn mươi quân trướng, nhưng bây giờ ta tin rồi…”

“Cho nên,” Y công dừng một chút, “Nàng ấy nói Hàn Chương Tướng quân sẽ đến, Hàn Chương Tướng quân nhất định sẽ đến, chúng ta nhất định có thể phòng thủ thành Thái Nguyên.”

Lời cuối cùng của y công chắc như đinh đóng cột khiến tất cả mọi người có hy vọng.

“Nhất định có thể phòng thủ thành Thái Nguyên.”

Tiếng hô vang lên trong quân trướng.

Cửa thành vừa dày vừa nặng từ từ đóng lại, đuốc châm lên trong từng góc tường thành.

Lang Hoa từ trong quân trướng đi ra, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao lấp lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.