Vì Quân Khuynh Thiên Hạ

Chương 47




Sau đó, bọn họ ngây người, trong đầu toát ra một câu hỏi lớn, có chút phát mộng, làm sao... làm sao... Làm sao lại già như vậy?

Trước mặt bọn họ là một lão giả mặt chữ quốc, mặt đầy tang thương, tóc hoa râm, da mặt hơi tái xanh, lẳng lặng đứng ở cửa, bất luận là nhìn ngang hay nhìn thẳng, đều không thể làm cho người ta liên tưởng đến hình tượng chiến thần.

Nhưng, bọn họ dù sao cũng là nhân vật đã trải qua sóng to gió lớn, sau giây phút thất thần ngắn ngủi, Đường Quốc Nghiệp là người phản ứng đầu tiên. Khi hắn đang cười dài, chuẩn bị đi tới hoan nghênh, cảnh tượng khiến bọn họ kinh hãi đột nhiên xảy ra...

Diệp Dương Thành vừa tiến vào phòng, trên khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn chợt nổi lên một trận gợn sóng, không, nói chuẩn xác, da thịt trên mặt hắn ngọ nguậy một trận, ngay sau đó, nếp nhăn biến mất, tóc hoa râm biến thành đen nhánh...

- Đây là...

Đám người Đường Quốc Nghiệp kinh ngạc nhìn Diệp Dương Thành đã khôi phục diện mạo như trước, phải hơn mười giây sau, Hàn Thừa Bình mới phục hồi tinh thần, cười dài đi tới, vừa đi vừa nói:

- Năng lực của tiểu huynh đệ, quả thật làm cho người khác vô cùng sợ hãi.

Chắp nối, lôi kéo làm quen, đây cũng là một trong những kỹ năng cơ bản của người làm quan, Hàn Thừa Bình vừa lên tới, trực tiếp định vị Diệp Dương Thành ở trình độ tiểu huynh đệ, theo hắn thấy, ba chữ kia đủ lưu lại ấn tượng không tệ cho Diệp Dương Thành.

Nhưng Hàn Thừa Bình cũng không chú ý tới, khi hắn gọi Diệp Dương Thành ba chữ tiểu huynh đệ, Phó Diệc Chi đứng bên cạnh lập tức biến sắc, thiếu chút nữa bùng nổ.

Cũng may Diệp Dương Thành kịp thời phát hiện, trực tiếp dùng ánh mắt ngăn cản cử động của hắn, đồng dạng mặt mày tươi cười cười, nghênh đón:

- Một chút thủ đoạn bé nhỏ mà thôi, thật sự khiến lão ca chê cười.

Hàn Thừa Bình biết kéo gần quan hệ, Diệp Dương Thành trải qua hai năm nghiệp vụ viên làm sao lại không hiểu điều này? Nếu Hàn Thừa Bình lựa chọn lấy thân phận như vậy kết giao cùng hắn, có lẽ cũng đã trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng, có câu nói, không đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười người, Hàn Thừa Bình hạ thấp tư thái, Diệp Dương Thành đương nhiên cũng rất phối hợp.

Gọi một tiếng lão ca cũng không rụng mất miếng thịt nào, huống chi còn là trước mặt chín lão nhân có độ tuổi trung bình từ 50 đến 60? Suy nghĩ mọi phương diện, Diệp Dương Thành quyết định nhận chín lão nhân trước mặt này là “lão ca”.

Mặc dù, hắn làm như vậy khiến Phó Diệc Chi đứng bên cạnh vô cùng khó chịu, nhưng Diệp Dương Thành đã quyết định, hắn có thể làm trái lời hay sao?

Bất đắc dĩ, quan hệ ba bên trở nên vô cùng cổ quái, Diệp Dương Thành là phụ thần của Phó Diệc Chi, nhưng gọi đám người Hàn Thừa Bình là “lão ca”, còn Phó Diệc Chi là thần tử của Diệp Dương Thành, nhưng đám người Hàn Thừa Bình lại gọi hắn là “Phó lão”.

Quan hệ lộn xộn trong chuyện này, quả thật cũng làm cho Phó Diệc Chi rất phân vân.

Nhưng rất hiển nhiên, Diệp Dương Thành căn bản không để mắt đến phản ứng của Phó Diệc Chi, cười dài đưa tay nắm chặt tay Hàn Thừa Bình, tiện đà lần lượt chào hỏi đám người Đường Quốc Nghiệp.

Song phương cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng do hai bên cố ý xây dựng, không khí của lần đầu gặp mặt lộ vẻ vô cùng hòa hợp.

- Chúng tôi cũng không thể cứ gọi cậu là tiểu huynh đệ được?

Đợi mọi người lần lượt ngồi xuống, Đường Quốc Nghiệp cười dài, chuyển đề tài về đầu mối chính, lộ vẻ tán dương:

- Tuổi trẻ tài cao.

- Ha ha, tôi tên là Diệp Dương Thành.

Hôm nay Diệp Dương Thành vốn tới làm chính sự, đối với cử động chuyển đề tài về đầu mối chính của Đường Quốc Nghiệp cũng không thèm để ý, hắn cười nói:

- Ỷ vào một chút bản lĩnh làm mấy chuyện linh tinh mà thôi, không dám nhận là tuổi trẻ tài cao.

- Cũng không thể nói như vậy.

Vương Bằng Sơn cười mở miệng nói:

- Diệp tiểu huynh đệ cưỡi mây xé gió cứu không biết bao nhiêu người, chỉ dựa vào điểm này, dùng mấy chữ “trẻ tuổi tài cao” cũng không đủ hình dung bản lĩnh của Diệp tiểu huynh đệ, cứu sống hơn một tỷ dân chúng của mấy tỉnh Hoa Đông, Tây Nam, đúng là công đức vô lượng.

- Ai nói công đức vô lượng, rõ ràng là sáu trăm ngàn điểm công đức huyền điểm mà.

Trong lòng Diệp Dương Thành có chút buồn cười, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, nghe vậy cũng chỉ cười khẽ một tiếng:

- A, đây cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng được khen ngơi là công đức vô lượng, đều là mấy vị lão ca vì dân vì nước cúc cung tận tụy, bốn chữ “công đức vô lượng” phải dành cho các vị mới đúng.

- Ha ha...

Nhìn thấy Diệp Dương Thành rất bình tĩnh đẩy tới đẩy lui, Hồ Bá Hồng từ đầu đến giờ vẫn chăm chú quan sát sắc mặt cũng đại khái nắm rõ tính cách của Diệp Dương Thành, kể công không kiêu ngạo, đối mặt với tán dương của người khác rất lạnh nhạt, chỉ riêng phần trầm ổn này, cũng không phải thứ khi hắn còn trẻ có thể có được.

Nhìn đến đây, Hồ Bá Hồng cười ha ha, cắt đứt câu chuyện đưa đẩy giữa mấy người, chen miệng nói:

- Diệp tiểu huynh đệ, cậu cũng không cần đẩy tới đẩy lui nữa, nếu ngay cả cậu cũng không cáng nổi bốn chữ “công đức vô lượng”, mấy lão già khọm chúng tôi lại có tài đức gì chứ? Không từ mà biệt, chỉ riêng chuyện Diệp tiểu huynh đệ đánh tan đội tự vệ trên biển của Nhật Bản, nhổ sạch cái đinh nằm vùng của nước Mỹ ở Okinawa, Diệp tiểu huynh đệ tuyệt đối đã xứng với bốn chữ “công đức vô lượng” rồi.

Nhìn, nghe, thấy chín lão nhân này cùng trận tuyến tâng bốc mình, Diệp Dương Thành thoáng suy nghĩ, cũng biết bọn họ ở đang có chủ ý gì, lập tức cũng không đưa đẩy gì nữa, thản nhiên nhận lấy những lời tán dương bọn hắn ném ra, bất luận bọn họ lấy ra bao nhiêu lời tán dương, Diệp Dương Thành cũng sẽ mỉm cười nhận lấy.

Biến chuyển này của hắn, cũng khiến đám người Đường Quốc Nghiệp trở tay không kịp, sau khi rất bình tĩnh đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, thì ra... Đó là một tiểu hồ ly.

Nhìn thấy Hàn Thừa Bình còn muốn mở miệng xen mồm vào, Diệp Dương Thành cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi ở đây đưa đẩy với bọn họ, lúc này đi thẳng vào vấn đề, nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hắn nói:

- Mấy vị lão ca ca cũng đừng tâng bốc ta nữa, bản thân ta có bao nhiêu cân lượng, ta biết rất rõ.

Nói xong câu đó, Diệp Dương Thành ngồi thẳng lại, nghiêm mặt nói:

- Nếu hôm nay ta lựa chọn tới đây, lại lấy diện mạo thật sự gặp mặt các vị, đương nhiên là ôm 100% thành ý tới đây, nếu không phải như thế, ta cần gì phải phí nhiều công sức như thế tới đây gặp mặt các vị?

Đối mặt với cách thức đi thẳng vào vấn đề của Diệp Dương Thành, đám người Đường Quốc Nghiệp đang ôm trong bụng đầy lời tán dương, khó tránh khỏi có chút lúng túng, không biết tại sao, khi Diệp Dương Thành nói ra lời này, bọn họ đột nhiên có cảm giác như con khỉ đang làm xiếc cho người ta nhìn.

Vô cùng lúng túng.

Cũng may Diệp Dương Thành cũng không thèm để ý tới những vấn đề này, hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Hôm nay ta tới đây, chủ yếu là muốn nói mấy chuyện với các vị lão ca, thứ nhất, ta sẽ không gia nhập bất cứ bộ phận nào của chính phủ, cũng không hi vọng có người của chính phủ tiếp tục âm thầm điều tra ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.