Vì Quân Khuynh Thiên Hạ

Chương 43




Đôi bên lằng nhằng mất một lúc, tôi nhìn Cao Lộ Khiết, Cao Lộ Khiết ôm gối ngồi trên sofa, không ngừng chuyển kênh.

“Anh có khách thật mà, Tiểu Khiết, em ra ngoài chơi được không?” Tôi bắt đầu mềm mỏng, “Nếu em không tin, anh đưa chìa khóa cửa cho em được không?”

“Xí! Anh đưa em chìa khóa á? Em vừa ra một cái anh gọi người đến thay khóa thì sao?” Cao Lộ Khiết không thèm nhìn tôi, chỉ bĩu môi đáp.

Tôi cáu: “Bộ anh thừa hơi hả? Muộn thế này rồi em bảo anh đi đâu tìm thợ thay khóa!”

Tôi đang nói thì chuông cửa vang lên.

Cao Lộ Khiết cảnh giác ngồi thẳng dậy, trợn mắt chăm chăm nhìn về phía cánh cửa. Tôi không biết con bé sợ cái gì, chuông cửa không ngừng kêu, trăm phần trăm là phong cách của lão Đường, tôi đành ra mở.

Đúng là lão Đường thật, sau lưng còn có lão Phó và Thịt Chó, Tiểu Phấn mặt mũi sầm sì đứng tít đằng xa.

“Này, cậu nhìn xem cái áo sơ mi này thế nào? Mark Fairwhale đấy!” Lão Đường xộc thẳng vào, giơ cái logo trên ngực cho tôi xem.

“Lật lại là Hugo Boss.” Lão Phó theo sau vạch mặt.

Lão Đường đang định trợn mắt thì vô tình liếc mắt về phía phòng khách, sững người tại chỗ. Tôi vội vàng quay lại nhìn, Cao Lộ Khiết đã đứng dậy, chiếc áo phông của tôi thùng thình dài đến đùi cô bé, che mất chiếc quần short, trông như phía dưới không mặc gì ấy!

Lão Đường chằm chằm nhìn Cao Lộ Khiết, vẻ kinh ngạc trên mặt biến thành vẻ cười cợt: “Shit! Shit! Shit! Lại đổi một em à?”

Lão Phó và Thịt Chó nghe tiếng vội lao vào nhìn về phía Tiểu Khiết.

“Này, thật là! Bảo, cậu chả ra sao cả!” Hai mắt lão Phó phát sáng.

“Khụ, khụ, Loli.” Thịt Chó giả bộ ho lớn mấy tiếng, giả vờ bịt miệng rồi khẽ nói.

Tiểu Khiết cũng sững ra, thấy nhiều người như vậy liền phát hoảng, chạy một mạch vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Đầu tôi ong ong, quay lại định giải thích thì vừa vặn nhìn thấy gương mặt u ám như muốn ăn thịt người của Tiểu Phấn.

“Đấy là cái cô Mạt Mạt lần trước à?” Giọng Tiểu Phấn còn lạnh hơn cả nhà xác.

Lão Phó, lão Đường đều thần phục trước thế lực tàn bạo, cùng lắc đầu lia lịa.

Thịt Chó hoảng hốt, vẻ mặt “chết chắc rồi”.

Tiểu Phấn nổi điên, quay ngoắt lại đấm cho Thịt Chó một cú: “Anh xem đi! Anh xem đi! Anh còn muốn em tin mấy ông bạn của anh nữa hả? Lại còn đến nghe họ giải thích? Toàn một lũ khốn nạn!” Hét xong quay người định bỏ đi.

Chúng tôi vội vàng ngăn Tiểu Phấn lại. Thịt Chó vừa kéo Tiểu Phấn vừa mắng tôi: “Sao cậu có thể làm vậy? Yêu một người là phải một lòng một dạ, một đời một kiếp! Tiểu Phấn đợi đã… sao cậu có thể nói thay là thay được! Tiểu Phấn em đừng đi, Bảo, cậu làm vậy là định chọc giận ai hả? Cậu có ý gì? Tiểu Phấn đừng véo anh…! Bảo! Cậu là thằng khốn! Cậu cũng biết có những người như một đống “shit” mãi chẳng có ai yêu, thế mà lại cứ thay bạn gái xoành xoạch trước mặt người ta thế à, cậu làm vậy sẽ khiến lão Đường tổn thương đấy.”

Lão Đường đứng bên cạnh nghe thế hơi đần ra, cúi đầu chau mày nghĩ một lúc, sau đó nhìn tôi nghiêm túc gật đầu: “Đúng đấy!”

Tôi và lão Phó đều bật cười. Tiểu Phấn rất giận nhưng cũng cười một cái, không giãy giụa nhiều nữa, cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại.

Tôi nghiêm nghị chỉ tay lên trời thề thốt, người vừa rồi không phải bạn gái tôi mà chỉ là một cô em gái tự dưng đến nhà thôi thôi!

… Nói xong tự tôi cũng không chịu tin, chịu thôi, có những sự thật nghe rất hoang đường.

May mà lúc này, Tiểu Khiết từ phòng ngủ đi ra, con bé đã thay đồ của nó, tay cầm túi xách bước đến trước mặt tôi e dè cười: “Anh Bảo Bảo, em tưởng anh… em không biết anh có khách thật.” Vừa nói vừa giơ tay ra, “Tiền!”

…Anh Bảo Bảo á? Cô nhóc này đúng là em gái Mạt Mạt! Càng đông người càng cố ý chơi trò chơi mờ ám để hãm hại tôi! Tôi trợ mắt nhìn con bé một cái, lanh lẹ rút ví móc ra ba trăm tệ đưa cho Tiểu Khiết.

Tiểu Khiết cười: “Em đi chơi đây! Trước khi về sẽ gọi cho anh.” Nói xong còn ngoan ngoãn gật đầu chào Thịt Chó, lão Phó, lão Đường và Tiểu Phấn, sau đó nghiêng người len qua chúng tôi chui ra khỏi cửa.

Tôi thở dài, cô nhóc này vẫn còn tí hiểu biết, tôi sợ nhất là nó vào phòng rồi không ra nữa, may mà vẫn còn nể mặt tôi, nếu không sao người ta lại nói có lúc một cái quần lót, một cuộn giấy vệ sinh cũng có tác dụng của nó!

“Ba trăm á? Đắt quá…” Lão Đường bĩu môi.

Shit! Cái mồm khốn nạn này, bộ quyết cứ phải ngồi đến chiều hướng xấu xa đó hả!

Việc đầu tiên lão Đường làm sau khi vào là xông thẳng vào phòng ngủ, tiếp đó trong phòng ngủ vang ra một tràng cười man rợ rồi lại lao ra như một tia chớp, trong tay cầm một thứ - một chiếc áo ngực màu xanh lam.

“Ha ha! Cậu còn nói là em cậu nữa không? Tớ đã bảo… Lão Đường đang kích động thì liếc thấy gương mặt lại sa sầm xuống lần nữa của Tiểu Phấn, rung mình một cái vội nói chữa:

“Tớ đã bảo… cái babaka này (một sản phẩm giúp chống vẹo cột sống của Trung Quốc) sao làm giống, giống cái đó đó! Đúng là vớ vẩn!” Nói xong như phải bỏng, vội vàng vứt cái áo ngực vào trong phòng ngủ.

Tôi ngớ người, nói thực tôi cũng không biết cái đó là của Cao Lộ Khiết hay của Mạt Mạt, nhưng nhìn kích cỡ thì hình như… khụ khụ, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này!

Tiểu Phấn sầm mặt ngó nghiêng một vòng rồi quay ngoắt sang Thịt Chó, khiến cậu ta rụt cổ lại.

“Anh bảo có người muốn giải thích với em phải không? Anh bảo anh có chứng cớ chứng minh anh trong sạch chứ gì? Thế người đâu? Chứng cứ đâu?” Tiểu Phấn trợn mắt nhìn cậu ta.

Thịt Chó há mồm, muốn cười một cái nhưng không dám, bỗng nhiên cậu ta ngẩng đầu lên trợn mắt với tôi: “Người đâu?”

“Đến bây giờ đấy mà.” Tôi vội đáp rồi rút di động ra nhắn tin cho Tiểu Văn.

Tiểu Văn gọi lại rất nhanh để hỏi địa chỉ nhà tôi.

Lần này không cần giấu nữa, tôi nói tường tận địa chỉ, đầu bên kia giọng Tiểu Văn tỏ vẻ rất mừng, nói cô ấy đang ở rất gần nhà tôi! Sẽ lập tức đến ngay, ngập ngừng một lúc lại hỏi có ai ở đấy.

Tôi vội thề sống thề chết tuyệt đối không phải một mình tôi bày ra sex party hay cạm bẫy lừa lọc gì, em hãy dũng cảm mà tiến về phía trước, đừng có quay đầu…

Cúp máy xong tôi định xuống lầu đón Tiểu Văn, để làm cho cô ấy tin tôi thực sự không có ý định gì xấu xa, ôm cây đợi gái, thế là tôi kéo cả lão Phó xuống theo, hai thằng đứng đợi ở cổng khu một lúc, một chiếc taxi quành vào, Tiểu Văn mở cửa xe bước xuống, yếu ớt vẫy tay với chúng tôi.

“Cô ấy là Chu Tiểu Văn tối hôm nọ ư?” Lão Phó cầm điếu thuốc trên miệng, tròn mắt hỏi.

Lão Phó thắc mắc thế cũng dễ hiểu, lần thứ hai gặp Tiểu Văn trang điểm nhẹ nhàng ăn mặc giản dị tôi cũng hơi ngạc nhiên.

Tiểu Văn mặc một chiếc váy kaki thụng, tóc buộc cao, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền tự tết, chân đi giày thể thao đế bằng, im lặng bước đến trước mặt chúng tôi.

“Lại Bảo.” Cô ấy gật đầu với tôi.

Tôi mỉm cười chỉ lão Phó: “Còn nhớ không? Lão Phó. Phó Dụ.”

Tiểu Văn gật đầu: “Anh Phó, xin lỗi anh.”

Lão Phó hơi sững ra, đáp: “Hả? Bình thường gặp mặt không phải nên nói chào anh sao?”

Tôi vỗ lưng hai người: “Đi đi đi! Lên nhà rồi nói.”

Tiểu Văn không tránh né từ chối tôi đỡ lưng cô ấy mà trên đường lên nhà còn cố tình giữ tốc độ để đợi bàn tay tôi.

Có lẽ lúc này, cô ấy thực sự cần một người có thể tin cậy chăng?

Thấy nhiều người như vậy, Tiểu Văn bất giác hơi kháng cự một chút, cô ấy đứng ở cửa cúi đầu, do dự không biết có nên vào không.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Các anh thực sự đồng ý giúp em sao?” Tiểu Văn cắn môi.

Tôi nở một nụ cười đầy tử tế, đưa tay vỗ đầu Tiểu Văn: “Thế em tưởng là gì? Chẳng lẽ anh gọi em tới để em kể chuyện của mình cho bọn anh cười em chắc? Thế thì anh đi xem phim Hàn Quốc còn hay hơn!”

Tiểu Văn mỉm cười bước vào. Lão Đường, Thịt Chó và Tiểu Phấn đều đã đứng trong phòng khách ngó ra cửa. Thịt Chó thì căng thẳng, Tiểu Phấn đầy nghi ngờ còn lão Đường thì phấn khích, ba gương mặt đối nhau chan chát.

Sau khi đưa Tiểu Văn vào phòng khách, tôi giới thiệu từng người: “Ba anh này em đều đã gặp rồi, Thịt Chó, à, Lư Đại Nhục. Đây là lão Đường, Đường Côn. Còn lão Phó, Phó Dụ.” Dứt lời tôi quay sang Tiểu Phấn, trịnh trọng bảo, “Tiểu Văn, đây là Tiểu Phấn bạn gái của Lư Đại Nhục, Phấn Nam Nam.”

“Cô chính là Chu Tiểu Văn?” Tiểu Phấn lạnh lùng nhìn Tiểu Văn chằm chằm, chậm rãi và u ám giơ tay ra bắt.

Tiểu Văn không ngừng cử động, chỉ nhìn Tiểu Phấn, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không chút dao động.

Đầu tiên Tiểu Phấn rất ngạc nhiên, tiếp đó sắc mặt bắt đầu trắng bệch, không nghi ngờ gì nữa, hành động này của Tiểu Văn rõ ràng là khiêu khích. Một giây sau, mắt Tiểu Phấn bắt đầu đỏ lên, cơ bản đã đạt đến trạng thái sắp phát điên, mấy thằng chúng tôi đứng cạnh cửa lập tức cảnh giác, vận nội lực, chuẩn bị khi nào Tiểu Phấn xuất chiêu là sẽ dùng thân mình chặn đứng ma trảo của cô ấy.

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Văn làm cho tất cả chúng tôi vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Văn đột nhiên cúi gập người trước mặt Tiểu Phấn.

“Cô…” Tiểu Phấn cũng sững ra.

“Tiểu Phấn, xin lỗi chị, tôi không biết tình hình của anh Nhục, lúc đó tôi chỉ thử gọi điện…”

Giọng Tiểu Văn rất nhỏ, nhưng mọi người đều im lặng đứng trong phòng khách nghe Tiểu Văn nói.

“Tiểu Văn, họ cũng biết tình hình đại khái rồi, nếu em đồng ý thì cứ nói với mọi người đi.” Tôi vẫy tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, cũng kéo Tiểu Văn ngồi xuống sofa, “Nói đi, ở đây không có người xấu, mọi người sẽ giúp em.”

Tiểu Văn cũng cảm động nhưng vẫn hơi sợ hãi, chuyện này tôi hiểu, nói chuyện riêng tư của mình trước mặt nhiều người như vậy có chút tự xát muối vào vết thương. Tiểu Văn ấp úng nói được mấy câu lại ngập ngừng. Khi kể về chuyện của mình cô ấy không còn vẻ bình tĩnh đó nữa, thậm chí còn không dám ngước mắt lên.

Tiểu Phấn ngó trái ngó phải rồi đứng dựng kéo Tiểu Văn: “Đi, chúng ta đi vào trong kia, kể tôi nghe thôi.”

Tiểu Văn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tiểu Phấn kéo thẳng vào phòng ngủ đóng sầm một tiếng.

Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh. Mấy thằng chúng tôi ngớ người, nhìn nhau rồi bật cười. Tôi, lão Phó và lão Đường cũng giơ ngón cái với Thịt Chó.

Tiểu Phấn hoàn toàn không phải là một người phụ nữ nội trợ bình thường, bản thân Thịt Chó cũng nói, cô nàng Tiểu Phấn này nếu sống vào thời kỳ kháng Nhật chắc chắn sẽ thuộc hàng liệt sĩ dưới đao không cúi đầu, sống vào thời cổ đại chắc chắn sẽ là ma nữ dám luyện “Cửu âm chân kinh”, ở Hồng Kông ít ra cũng là một chị hai ở Mong Kok (một khu trị an phức tạp của Hồng Kông)… Có điều một cô gái như vậy có điểm tốt nhất đó chính là trượng nghĩa, có lúc còn trượng nghĩa hơn đàn ông.

Bốn thằng ngồi trong phòng khách, chẳng có chuyện gì để nói đành trợn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng nói một câu: “Không sao chứ?”

Thằng còn lại an ủi thằng hỏi, cũng là tự an ủi chính mình: “Không sao đâu! Yên tâm đi!”

Thịt Chó mấy lần rón rén bước ra tới trước cửa phòng ngủ áp tai vào nghe lén, chỉ sợ bên trong vọng ra tiếng phim võ hiệp.

Trong phòng ngủ lúc nào cũng có tiếng rì rầm trò chuyện, lúc được lúc mất, nhỏ quá không thể nghe rõ được.

Thịt Chó căng thẳng dựa vào mép cửa, người dán vào tường nghiêng đầu lắng nghe, toàn thân toát lên khí chất của một chú chó cảnh sát.

Khoảng hai mươi phút sau bỗng có tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng xoay nắm cửa, Thịt Chó đang đứng sát cửa đột ngột trợn mắt đồng thời từ cửa phòng ngủ ba chân bốn cẳng phi ra, nhảy qua hai cái ghế và cả cái bàn uống nước, sau đó ngồi bịch xuống sofa, ra vẻ bình thản.

Quá trình từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc không đến một giây, khởi động cũng rất tốc độ, tiết tấu cũng rất nhịp nhàng, tính phối hợp rất nổi trội, tuy khi nhảy qua chiếc ghế thứ nhất và chuẩn bị nhảy qua cái bàn uống nước tính liên kết hơi kém, nhưng các động tác kĩ thuật rất nhuần nhuyễn, không khác gì Lưu Tiểu Tường (vận động viên điền kinh Trung Quốc).

Tôi, lão Phó và lão Đường đều kinh ngạc kiêm ngưỡng mộ nhìn Thịt Chó, vô cùng thán phục hành động phi thường này của cậu ta, đúng là… hồi nhỏ viết về đại hội thể thao có một câu miêu tả vận động viên là gì ấy nhỉ: Tiếng súng vừa vang lên, vận động viên đã lồng lên như một con chó dại đứt dây…

Nhưng chỉ một giây sau, tất cả mọi ánh mắt đã đổ dồn vào cửa phòng ngủ, Tiểu Phấn lao ra trước, một tay nắm chặt nắm chặt tay Tiểu Văn bước ra ngoài.

Nhìn hai đôi mắt đỏ mọng trên mặt họ là biết hai cô nàng vừa khóc một trận long trời lở đất.

“Lão Nhục!” Tiểu Phấn vừa ra khỏi phòng liền cất giọng.

Thịt Chó đứng bật dậy như một viên đạn nẩy, nhảy qua bàn uống nước đứng trước mặt Tiểu Phấn trong chớp mắt, “Sao thế em yêu?”

Tiểu Phấn chụp lấy tay Thịt Chó: “Chúng ta phải giúp Tiểu Văn, nhất định phải giúp!”

Chúng tôi cũng đứng dậy, tận mắt nhìn thấy màn chuyển biến đáng kinh ngạc này. Rõ ràng Tiểu Phấn đã hoàn toàn đứng trên một chiến tuyến với Tiểu Văn. Có lúc phụ nữ hoàn toàn không thể giao lưu với nhau được, chỉ dùng trực giác đã coi nhau là địch thủ; nhưng cũng có lúc họ không cần nói gì, khóc một trận đã thành bằng hữu.

Có thể thấy bàn tay Tiểu Phấn bóp tay Thịt Chó vừa dùng cả móng vừa dùng cả lực, vẻ mặt Thịt Chó rất kiên nghị nhưng ánh mắt đã lộ vẻ đau đớn, vội vàng gật lấy gật để: “Giúp! Giúp! Em nói giúp thì giúp! Em bảo giúp thế nào thì giúp thế ấy!”

Tiểu Phấn thả Thịt Chó ra, nhìn về phía chúng tôi. Khí thế mạnh mẽ như của nữ hoàng, ánh mắt của cô ấy như mấy quả đao phi xoẹt xoẹt kề lên cổ ba thằng chúng tôi. Tôi, lão Phó và lão Đường đều không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu, vẻ mặt đều tỏ ra giúp người là việc nên làm, nguyện vì Tiểu văn máu chảy đầu rơi, chết không hối tiếc.

Tiểu Phấn quay đi kéo Tiểu Văn ra phòng khách ngồi lên sofa nhìn chúng tôi, bắt đầu kể lại mọi sự cô ấy vừa được nghe. Trong quá trình kể, chúng tôi đều lịch sự, lễ phép đứng từ đầu đến cuối, không ai dám ngồi, ai cũng biết sự ghê gớm của Tiểu Phấn.

Ở trại nuôi chó của Thịt Chó từng có hai con chó Ngao Tây Tạng thuần chủng, hung dữ đến nỗi không ái thuần được, nhưng Tiểu Phấn đập một cái, lườm thêm cái nữa là hai con Ngao lập tức ngoan hiền… Từ đó có thể thấy được sự đáng sợ của Tiểu Phấn.

Còn những gì Tiểu Phấn kể về cơ bản là những chuyện chúng tôi đều đã biết, nhưng rõ ràng là Tiểu Phấn cũng giấu giếm ít nhiều, lúc kể còn không ngừng nhìn Tiểu Văn, Tiểu Văn thì cứ cúi gằm, từ đầu đến cuối hai người đều nắm chặt tay nhau.

Thôi được, phải thừa nhận có những chuyện chỉ có cùng giới với nhau mới nói được, Tiểu Văn nói với Tiểu Phấn rất nhiều, còn những gì nghe được quả thực cũng làm chúng tôi cảm thấy đau xót.

Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi Tiểu Văn sống một mình, bố mẹ ở nước ngoài, ngoài việc gửi tiền thì không làm bất cứ việc gì khác. Một cô bé cứ lưu lạc từ thành phố này sang thành phố khác, không có nhà, không có cội rễ, chỉ có một chiếc túi da, một bóng lưng, một nỗi cô độc, một tiếng thở dài… cứ như vậy suốt sáu, bảy năm, nhìn thấy sự vô tình của con người, cuộc đời đen bạc, cũng từng yêu, từng hận, từng đau khổ, khóc lóc, rạng rỡ, bình thản.

Tiểu Văn bây giờ cũng không hề phức tạp, ngoài những lúc nhắc đến những quá khứ mà cô ấy không thể xóa nhòa trong tâm trí mới cúi đầu, nhìn đi nơi khác. Nếu không cô ấy sẽ nhìn thẳng vào mắt bạn, không chút tránh né, không chút sợ hãi, ánh mắt nhìn bạn đầy trong sáng, êm ả, không chút dục vọng. Bình lặng như mặt hồ thu, thấu suốt như suối nguồn.

Tiểu Phấn kể một lúc rồi bật khóc.

Cô ấy kể Tiểu Văn thích ca hát, muốn vào một đoàn ca vũ nhưng lại bị người giới thiệu lừa không còn một xu dính túi. Không có tiền đóng tiền nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài suốt một tuần phải ngủ trên ghế đá trong công viên, rửa mặt bằng vòi phun nước của công viên, ngoài mấy cụ già tập thể dục buổi sáng thấy cô đáng thương mua cho mấy bữa sáng ra, phần lớn thời gian Tiểu Văn đều chịu đói cả ngày, ban ngày thử tìm việc làm, buổi tối nằm khóc trên ghế đá, càng thấy hận bố mẹ hơn.

Cô ấy kể Tiểu Văn dựa vào số tiền không nhiều nhặn gì của bố mẹ để học hết trường nhạc. Nhưng vào năm tốt nghiệp, vì việc giới thiệu phân công công việc suýt nữa bị một giáo viên cưỡng bức trong kí túc, sau khi giãy giụa thoát ra được thì kết quả là tên cầm thú không đạt được mục đích đó hủy bỏ tất cả đãi ngộ khi tốt nghiệp của Tiểu Văn, không được giới thiệu, Tiểu Văn tốt nghiệp xong liền thất nghiệp.

Cô ấy kể khi đến một thành phố phương bắc, Tiểu Văn bị thương ở chân vì quá lạnh, lưu lạc đến thành phố ở phương nam thì bị chàm. Mỗi khi tới một thành phố hoặc mỗi khi đau khổ không thể chịu nổi, Tiểu Văn đều tìm một bốt điện thoại gọi cho mẹ ở nước ngoài, tất nhiên cô ấy không gọi thật mà chỉ cầm ống nghe, tưởng tượng rằng mẹ đang lắng nghe ở đầu dây bên kia, sau đó cô ấy vừa khóc vừa kể hết mọi nỗi lòng của mình.

Cô ấy kể Tiểu Văn lúc nào cũng chỉ có một mình, bao nhiêu năm như vậy luôn chỉ có một mình, không có bạn bè tâm giao thực sự, không có một người yêu lâu dài say đắm. Rất khó tưởng tượng, bao năm qua Tiểu Văn sống thế nào. Dưới bề ngoài trẻ trung trong sáng này nhất định là một trái tim đã có vô vàn lỗ thủng.

Cô ấy còn kể bây giờ trong bụng Tiểu Văn có một sinh mạng, Tiểu Văn tuyệt đối không muốn phá thai, ít nhất bây giờ cô ấy cũng là một bà mẹ tương lai, cô ấy sẽ không tàn nhẫn như bố mẹ của mình, sẽ không đối xử vô trách nhiệm với con cái của mình như họ, cuộc sống của cô ấy cần một người đồng hành…

Tiểu Phấn vừa kể nước mắt vừa giàn giụa.

Còn Tiểu Văn từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, mặt không biểu cảm, chỉ khi nói tới đứa con là đôi mắt cô ấy mới thoáng đau khổ.

Tiểu Phấn nghẹn ngào, chúng tôi đứng một bên cũng thấy buồn bã và tiếc nuối.

Tiểu Văn không khóc, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục vuốt ve chiếc dây chuyền trước ngực.

Có lẽ cô ấy không muốn khóc trước mặt chúng tôi.

Là kiên cường hay là tê dại?

Từ đầu đến cuối Tiểu Văn và Tiểu Phấn đều không nhắc chút gì tới cha của đứa bé trong bụng Tiểu Văn, chúng tôi không biết người đàn ông đó là ai, rõ ràng là Tiểu Văn cũng không muốn nói.

“Chúng ta phải giúp Tiểu Văn.” Tiểu Phấn rút mấy tờ giấy ăn trên bàn, vừa lau mắt vừa nói, giọng điệu không giống đang trưng cầu ý kiến mà giống ra lệnh hơn.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau rồi gật đầu. Lúc đó tôi không ý thức được rằng mình cũng gật đầu, đúng là một cái gật đầu hận ngàn năm…

Thịt Chó bước tới trước mặt Tiểu Phấn, ôm hai vai cô, nghiêng đầu nhìn Tiểu Văn ngồi bên cạnh cười nói: “Chuyện này chắc chắn chúng tôi sẽ giúp, chỉ là diễn kịch thôi mà phải không?”

Tiểu Văn ngẩng đầu lên khẽ cười: “Chỉ cần bố mẹ em đi là xong, họ chỉ về một tuần thôi.”

Lão Phó vươn vai, cố làm ra vẻ thoải mái để phá tan bầu không khí buồn bã: “À, Tiểu Văn, em chỉ cần Bảo giúp thôi đúng không? Chuyện này bọn anh cũng cần tham gia hả?”

“Em hy vọng vậy…” Tiểu Văn gật đầu.

“Hiểu rồi!” Lão Phó vừa cười vừa vẫy tay, “Bảo giả làm bố con em, còn bọn anh là vai phụ, diễn bạn bè của em và Bảo, phối hợp để làm tăng độ chân thật của chuyện này đúng không?”

Tiểu Văn gật đầu rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi chợt tỉnh ngộ, giờ mới nhớ ra nếu chuyện này tiếp diễn thì tôi sẽ làm nam chính! Giả bộ làm bố trước mặt bố mẹ Tiểu Văn á? Tôi làm được không? “Tiểu Văn, thực ra…” Tôi cười khan, bước lên hai bước, e dè chỉ Tiểu Văn, “Thực ra bây giờ em… cũng chưa được mấy tháng, hoàn toàn không nhận ra, bố mẹ em chắc không có mắt thần chứ?”

Tiểu Văn ngẩng lên lặng lẽ nhìn tôi chậm rãi nói: “Mẹ em là bác sĩ ở nước ngoài, là một bác sĩ phụ khoa rất nổi tiếng, là chuyên gia cả về đông và tây y, em chỉ lo mẹ em sẽ nhìn ra, em chỉ sợ thôi.”

Ánh mắt tất cả mọi người đang dồn vào tôi, hình như chỉ đợi tôi gật đầu không bằng, tôi rất bối rối, bất giác giờ tay lên vuốt cổ, vuốt đúng vào chiếc dây chuyền Tiểu Văn tặng… Thôi được, tôi nghĩ mình là một người lương thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui, giờ phút này, bản tính lương thiện đè bẹp những suy nghĩ xấu xa, tôi gật đầu nhìn thẳng vào mắt Tiểu Văn: “Này… có phải giúp em ít nhiều cũng có tí thù lao không?”

Ngay lập tức mấy bóng đen bên cạnh tôi đã nhảy lên, tôi còn chưa kịp thủ thế thì đã lần lượt tung ra tuyệt chiêu! Giáng long thập bát chưởng của Thịt Chó, trảo nãi long qua thủ của lão Phó, đoạt mệnh tiễn đao cước của Tiểu Phấn, và còn… quỳ hoa bảo điển của lão Đường! (Quỳ hoa bảo điển là võ công của Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung, người luyện phải tịnh thân.)

… Sau một hồi đấm đá xong không khí hoàn toàn trở nên thoải mái, Tiểu Văn cũng bị chúng tôi chọc cười, thực ra khi cười cô ấy trông rất xinh, chỉ có điều có lẽ mấy năm qua cô ấy luôn rất ít cười chăng.

“Lại Bảo, nếu anh giúp em, em thật sự có thể đưa tiền cho anh.” Tiểu Văn đứng dậy đi tới trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Nhưng cái khác thì không được, anh hiểu không?”

Tôi hơi sững người, cười ngượng nghịu: “Tiền gì mà tiền, anh nói chơi vậy thôi, đừng nói là giả làm bố, có giả làm cháu nội anh cũng không lấy tiền đâu!”

Tiểu Văn lại bật cười lớn.

“Tiểu Văn! Tiểu Văn!” Lão Đường ở bên cạnh nhảy đến, “Có chuyện này anh phải phê bình em đấy!”

“Gì cơ?” Tiểu Văn nhìn lão Đường.

“Tiểu Văn, lần này giúp em anh cũng có phần, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý, nhưng em đã làm anh tổn thương rất lớn!” Lão Đường ra vẻ vô cùng bi thương, “Em giải thích cho anh nghe coi, tại sao sau tối hôm đó, em gọi điện cho cả ba tên súc sinh này mà lại không gọi cho một mình anh?”

Ba chúng tôi nghe vậy liền đồng loạt nhìn về phía Tiểu Văn, quả thực chúng tôi cũng rất hiếu kì về chuyện này.

Tiểu Văn nhìn lão Đường, hình như có vẻ hơi do dự.

“Em nói đi, không sao đâu, em không coi bọn anh là bạn thì bọn anh làm sao giúp em được?” Lão Phó ngẩng đầu hất hàm ra hiệu cho Tiểu Văn.

Tiểu Văn khẽ cười: “Không phải em không liên hệ với anh, anh Đường, em… Lại Bảo biết đấy, em đang tìm người giúp em, nhưng sự giúp đỡ này không có điều kiện đi kèm, trước đây em đã từng hỏi mấy người, nhưng bọn họ đều ra điều kiện là em phải lên giường với họ, việc đó là không thể, nên…” Vừa nói Tiểu Văn vừa liếc lão Đường một cái rồi nhìn đi chỗ khác, “Lúc đó em cảm thấy, anh Đường là loại người nhất định sẽ ra điều kiện lên giường…”

Lão Đường có vẻ mặt như sắp chết đến nơi.

Tôi, lão Phó và Thịt Chó cùng giờ ngón cái: “Đúng là mắt thần!”

Bình thường cả bọn lúc nào cũng hi hi ha ha không chút nghiêm túc, nhưng đám bạn của tôi đều là những người có bản tính lương thiện, trò chuyện nhiều với Tiểu Văn thằng nào cũng đều cố tình tránh mấy chủ đề nhạy cảm. Thi nhau thi triển sở trường chém gió, kể truyện cười, chỉ có một mục đích: Cười!

Vừa rồi không khí trong phòng khách nặng nề quá, mọi người đều cười nói rất e dè, xã hội bây giờ thiếu nhất là sự đồng cảm, ai cũng cảm thấy mình là người đáng thương nhất, không thừa hơi sức mà đồng cảm với người khác? Cũng may mấy thằng bọn tôi ít nhiều còn tí đồng cảm, chỉ là cách biểu hiện khác nhau mà thôi.

Lúc đầu Tiểu Văn rất gượng gạo, có lúc còn chưa thoát ra khỏi tâm trạng đau khổ của mình, hoặc giả do tính cách và thói quen không phải là người thích cười lớn. Nhưng người trái đất đều biết cười, có lúc không thể kìm nén được, cũng như đại tiện ấy mà, có lúc không thể nào khống chế nổi.

Tiểu Văn nhanh chóng hòa đồng với chúng tôi, cười rất thoải mái và sảng khoái.

“Mọi người thật tốt, em… lâu lắm rồi em không cười thế này rồi.”

Chúng tôi nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một niềm vui, có thể làm cho Tiểu Văn cười vui vẻ thực sự là công lao mà chúng tôi hợp tác mới đạt được, trừ lão Đường.

Mọi người ngồi nói chuyện ở nhà tôi đến tận mười một giờ đêm, trong khoảng thời gian này lão Đường chỉ xuất hiện một thời gian ngắn, sau đó, chúng tôi đã triệt để cách ly cậu ta. Cái thằng này toàn nói những điều không nên nói những lúc không phù hợp.

Mọi người đang trò chuyện rất vui, cũng đang tránh mấy chủ đề nhạy cảm, tránh làm không khí trở nên khó xử hoặc ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Văn. Sau đó lão Đường mở miệng: “Ha ha, anh cảm thấy chuyện này rất thú vị, Tiểu Văn, em lôi Bảo ra giả mạo bố của con em, thế thì bố đẻ của nó chắc là bực lắm nhỉ! Mình trồng hạt giống để thằng khác nó hái quả…”

Tất cả mọi người đều hóa đá, không khí lập tức trở nên lúng túng.

Lão Đường nhận ra liền vội cười ha hả xua tay: “À? Ha ha ha ha! Anh đùa đấy mà! Ý anh là, các cậu xem, một cú điện thoại của Tiểu Văn đã làm cho Thịt Chó và Tiểu Phấn suýt nữa thì giải thể, lại còn làm cho Thịt Chó tí nữa thì phát hiện tớ và Tiểu Phấn, à không, tưởng là tớ và Tiểu Phấn có gian tình…”

Sắc mặc Tiểu Phấn liền sầm xuống, xung quanh Thịt Chó cũng bùng lên một ngọn lửa nóng hừng hực.

Lão Đường lại ngớ ra, vội lấy can đảm cười lấy lòng Thịt Chó: “Coi kìa! Lại nữa rồi, tớ chỉ nói đùa thôi mà, tớ đâu có định nói cậu, tớ định nói Bảo kia.” Nói đoạn này quay sang nhìn tôi, “Xem Bảo đáng thương chưa kìa, giả làm bố thay người khác, chuyện này mà để Mạt Mạt biết được thì chắc chắn sẽ chết thảm ở đầu đường cho mà xem!”

Tất cả mọi người đều nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao, không khí như ngưng lại.

“Lại Bảo, anh… có bạn gái à?” Tiểu Văn khẽ nhíu mày nhìn tôi hỏi.

Tôi vội vàng xua tay, tất cả mọi chỗ có thể rung lắc được trên người đều được đem ra xài hết: “Không có không có! Không có thật mà! Tuyệt đối không có!” Nói xong tôi trợn mắt nhìn lão Đường một cái.

Không ngờ lão Đường lại bật cười: “Ha ha! Cậu xem cậu sợ thế cơ à, cậu chỉ giả làm bố thôi, cậu tưởng cậu với Tiểu Văn thành đôi thật chắc? Lại còn đánh chết cũng không chịu nhận nữa!”

Ánh mắt của mọi người lại như mũi dao ngọn thương lao về phía tôi.

Tiểu Văn ngập ngừng một chút, khẽ cắn môi rồi ngước mắt lên nhìn tôi: “Lại Bảo, nếu anh có bạn gái thật thì không cần giúp em đâu, em không muốn vì chuyện này mà làm anh khó xử.”

Tôi bật dậy khỏi sofa: “Anh không có bạn gái thật mà! Nếu anh có bạn gái hôm đó khi em nói muốn hẹn hò sao anh có thể nhận lời! Trùng hôn sao? Thế thì đáng sợ quá! Em cũng biết trùng hôn nghĩa là sao không? Có hai bà vợ! Cũng có hai bà mẹ vợ đấy!”

Tiểu Văn nhìn tôi, vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với mấy gương mặt có vẻ kinh ngạc bên cạnh.

“Thế Mạt Mạt là…” Tiểu Văn hỏi.

“Mạt Mạt chỉ là một người bạn học cũ của anh thôi!” Tôi sắp phát rồ mất, “Nếu là bạn gái anh sao anh không nhận ra chứ! Thịt Chó! Lão Phó! Chuyện ngày hôm đó tớ đã nói rõ với các cậu rồi mà!”

Lão Đường trợn mắt dài giọng a một tiếng, sau đó cười đểu giả: “Ha ha, tớ quên mất, vì lúc nãy bọn tớ vừa vào nhà đã thấy cô bé không mặc quần đó, tớ còn tưởng là Mạt Mạt nữa chứ.”

Tiểu Văn sững người, quay sang nhìn tôi, không phải, cô ấy không nhìn mà là đánh giá tôi.

Tôi sắp nghiến vụn răng ra rồi, nếu không phải có lão Phó chắc chắn tôi đã lao vào bếp vớ con dao phay rồi!

Lão Đường cuối cùng cũng nhạy cảm chú ý đến nhưng ánh mắt có phần nguy hiểm xung quanh, ngớ người ra một chút rồi liền xua tay cười hòa hoãn:

“Ha ha ha, đều tại tớ cả, cứ toàn đùa vớ đùa vẩn, được rồi không nói nhăng cuội nữa! À, để tớ kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé! Chuyện cười hay lắm! Có một cô nàng tóc vàng hoe, một hôm cô ta đi tìm luật sư đòi ly hôn, luật sư hỏi tại sao? Cô liền nói: Tôi nghi ngờ chồng tôi ngoại tình! Luật sư lại hỏi: Có chứng cớ gì không? Cô ta liền nói: Con tôi đẻ ra chẳng giống chồng tôi chút nào! Ha ha ha ha, các cậu bảo cô nàng này…”

Mọi người nhìn nhau, trong phòng khách chỉ vang vọng tiếng cười hô hố của một mình lão Đường. Lão Đường cười đến nỗi nằm ra trên ghế sofa, Tiểu Văn có vẻ bối rối, nhìn tôi ngượng nghịu cười rồi mím môi lại… Tôi mà là Tiểu Văn chắc chắn tôi sẽ xông lên vặt thằng nhỏ của lão Đường!

Một người thỉnh thoảng phá hoại không khí một lần hoàn toàn không khó, khó là trường kì phá hoại, hễ cứ gặp là phá, phá suốt mười mấy năm không thay đổi, thế mới gọi là khó càng thêm khó!

… Sau một hồi đánh đập điên cuồng, trừ Tiểu Văn tất cả mọi người đều tham gia vào trận ẩu đả, rất hay rất độc đáo, chiêu nào cũng chí mạng, chỉ trách cái mồm khốn nạn của Đường Gia vừa rồi đã đắc tội tất cả mọi người.

“Không sao.” Tiểu Văn ngồi bên vừa cười vừa xua tay, “Em không bận tâm đâu, chuyện cười đó rất hay.”

Đáng tiếc là sự rộng lượng của cô ấy bị chìm lấp trong tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết của lão Đường.

Thế là từ lúc đó, lão Đường bèn ngoan ngoãn ngồi một góc nghe chúng tôi nói chuyện, thỉnh thoảng chêm vào một hai câu, mỗi lần cậu ta thông minh đột xuất định thốt ra một câu tuyệt cú nào đó, mặt vừa mới hí hửng ngẩng đầu lên thì đã bị ánh mắt như hùm như sói xung quanh chặn họng, bải hoải nhũn người trong góc sofa…

Trong lúc trò chuyện, Tiểu Văn đã bị cảm động vì những lời tích cực đầy hứng khởi của mọi người, mắt rơm rớm nước luôn miệng cảm ơn.

Mọi người xua tay: “Thôi thôi! Vẫn còn cảm ơn à? Làm gì đến nước đó? Có chút chuyện cỏn con ấy mà!”

Lão Phó nói: “Vở kịch này thành bại ở Bảo, vai của cậu là quan trọng nhất, chúng ta chỉ là vai phụ thôi.”

Tiếp đó mọi người phân vai như chơi trò chơi, tất nhiên về cơ bản là ai đóng vai người đó, chỉ có điều phải làm cho nhân vật của mình hoàn toàn hóa vào câu chuyện tình yêu hoàn mỹ giữa tôi và Tiểu Văn mà mọi người vừa soạn ra. Sau đó lúc cần thiết, với tinh thần hy sinh cái tôi vì cái chung, làm chứng cho lời nói dối tày trời này.

Còn về lão Đường, do khả năng diễn xuất, khả năng phát huy tại chỗ và khả năng nắm bắt nhân vật của cậu ta, để tránh trong giây phút quan trọng cậu ta vô tình, vô sỉ, vô lí làm loạn nên chúng tôi cho cậu ta làm nhân viên tạp vụ, chỉ trong những tình huống bất đắc dĩ mới có thể đóng vai “người qua đường A”.

Áp lực của tôi là lớn nhất. Dù gì vai mà tôi phải diễn không có kịch bản, tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra, gần như hoàn toàn phát huy tại chỗ, mà tôi đã bao giờ đóng phim của Vương Gia Vệ đâu. Tôi hoàn toàn không chắc chắn chút nào, nói thực tôi không nắm rõ vai diễn của mình lắm, nếu lần này thực sự phải giúp Tiểu Văn thì tôi phải chuẩn bị thật kĩ, phân tích tỉ mỉ hoàn cảnh tính cách của nhân vật, phải đi sâu vào nội tâm nhân vật, làm cho diễn xuất của mình được lập thể hóa, có lẽ còn phải ra hiệu sách mua một cuốn Sự tu dưỡng của một diễn viên…

Nói chuyện đến gần mười giờ mọi người mới giải tán.

Phương châm sách lược cụ thể về cơ bản đã có, bố mẹ Tiểu Văn cũng sắp về nước, hiện chưa nhận được email xác định thời gian cụ thể, nên vẫn còn chút thời gian chuẩn bị.

Thực ra chỉ cần tạo ra một câu chuyện duyên phận trời định, sinh ra để dành cho nhau, tạo ra một câu chuyện thần thoại tình yêu đẹp đẽ lãng mạn đầy trắc trở là được. Đồng thời tôi và Tiểu Văn phải học thuộc lòng chuyện này, không được để có kẽ hở, phối hợp ăn ý nhuần nhuyễn, giả vờ ngọt ngào trước mặt bố mẹ Tiểu Văn, đồng thời nhất định phải làm cho họ hoàn toàn tin vào câu chuyện thần thoại dù vạn thế có trôi qua, bể cạn thành nương dâu thì tình yêu cũng là mãi mãi, dù biển có cạn đá có mòn thì cũng không hủy được lời ước hẹn chân tình của đôi ta. Sau bao phen dằn vặt day dứt đau khổ, sau bao phen giằng co vật vã trong đêm tối, tay nắm chặt tay để tôi và Tiểu Văn không bao giờ chia cách… Đợi đến khi bố mẹ Tiểu Văn công nhận tôi, yên tâm lên máy bay về bờ bên kia đại dương thì chuyện này coi như đại công cáo thành.

Khi ra về mọi người đều khuyến khích tôi tiễn Tiểu Văn về nhà. Tôi cũng không từ chối, cảm thấy trong hoàn cảnh này thì đây là chuyện nên làm. Thế là mọi người đều khen tôi nhập vai nhanh. Nhưng Tiểu Văn thì cứ từ chối, kiên quyết không cần tôi đưa về. Khi mọi người lấy lí do con gái về đêm một mình nguy hiểm thì Tiểu Văn khẽ cười: “Bao năm qua em đều như vậy.”

Nghĩ cũng phải, Tiểu Văn sống một mình nhiều năm như vậy tuyệt đối không phải loại con gái yếu đuối, chúng tôi đúng là đã lo thừa rồi.

Trước khi về, Tiểu Văn hơi ngập ngừng rồi quay lại nhìn tôi, “Lại Bảo, cảm ơn anh đã giúp em.”

Tôi cũng cười: “Anh cũng rỗi rãi chẳng có việc gì làm ấy mà.” Thấy trong mắt Tiểu Văn thoáng ánh cười và vẻ trách cứ, tôi vội nói chữa: “Em cứ yên tâm đi, chắc chắn anh đã giúp em là giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nghiêm túc làm bố giả tiễn bố mẹ em lên máy bay.”

“Anh sẽ giúp em đến cùng thật chứ?” Tiểu Văn cười hỏi.

Tôi gật đầu.

“Vậy… mai anh có thể cùng em đến bệnh viện kiểm tra được không?” Tiểu Văn ngập ngừng rồi lại ngập ngừng nói, “Em không thích ánh mắt của những người nhìn em khi em đi một mình.”

Tôi hiểu ngay vấn đề: “Được, liên lạc bằng điện thoại nhé.”

“Cảm ơn anh.” Tiểu Văn nhìn tôi khẽ nói, ánh mắt vốn trong veo khi nói câu đó lại có vẻ mông lung. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ ánh mắt ấy đang nói gì thì cô ấy đã quay người bước ra hành lang đi vào thang máy.

“Bye bye!” Tôi chống tay vào cửa hét với theo.

Bên đó liền ồ lên mấy câu “bye bye” loạn cào cào, mà giọng của lão Đường là chói tai nhất: “Bye bye nhá bố nó!”

Kèm theo tiếng cửa thang máy đóng vào là tiếng chân đá tay đấm và tiếng kêu thảm thiết của lão Đường.

Tôi thở phào một hơi, quay người đóng cửa, bước vào phòng khách thu dọn tách chén, vỏ hoa quả và lon bia rỗng, vừa dọn vừa ngáp thì bỗng cảm thấy có gì không ổn.

Sao lại cảm thấy như thiêu thiếu cái gì, trong nhà hơi yên tĩnh quá… Shit! Sắp mười hai giờ rồi! Con nhóc Cao Lộ Khiết đó vẫn chưa về!




Khi bạn trêu mèo

Bạn không biết rằng mèo cũng đang trêu bạn;

Khi bạn chơi gái

Bạn không biết rằng gái cũng đang chơi bạn.

Ngài 1 tháng 9.

Trời nhiều mây bắt đầu hửng nắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.