Vì Quân Khuynh Thiên Hạ

Chương 15




Ăn nhậu một đêm trong quán bar, lúc đoàn người về nhà cũng đã hơn 12h. Rất nhiều người đều đã say như chết, Tô Nham là một trong số ít những người vẫn còn tỉnh táo, họ chia nhau sắp xếp cho những tên say rượu kia. Mãi đến tận giờ mới cùng Lương Khuê trở lại nhà trọ.

Lương Khuê say đến mơ màng, vừa vào nhà liền nôn ói, Tô Nham nhẫn nại rửa sạch sẽ cho hắn, lau sạch sàn nhà, sau thoải thoải mái mái tắm rửa, nhưng lại không thấy buồn ngủ.

Lương Khuê ngủ say sưa bên cạnh, Tô Nham ôm notebook lên QQ, tin nhắn của Lâm Cường lập tức bật ra: Có ai đó không? Một tháng năm họp lớp cậu và Lương Khuê có đi không? Lên nhớ add nhóm đấy

Tô Nham mỉm cười add nhóm, lúc này đã hơn nửa đêm thế mà trong nhóm vẫn còn người đang online, rất nhanh liền add vào, tên nhóm là: Nhóm bạn bè cấp 3 Lê Hoa.

Tô Nham có phần bất ngờ, ra là nhóm cấp 3. Kể ra là từ khi rời khỏi Thành phố C, bạn bè hồi cấp 3 vẫn còn giữ liên lạc chỉ có Lâm Cường, Trần Yến, cùng mấy người khác cùng học ở Đại học A thôi.

Cao Tử Huy: vỗ tay hoan nghênh ~ lớp trưởng vào rồi bây!

Tôn Vũ: oa, thật sự vào nha, Lâm Cường tên kia còn bảo ngày mai sẽ tìm cậu.

Lâm Cường đang ẩn mình oạch cái nhảy ra: Tô Nham? Cậu nha sao không nghe điện thoại của tớ.

Tô Nham: Mới từ quán bar trở về, không nghe thấy.

Tô Nham vừa nói vừa nhìn quét nhóm bạn, rất nhiều người cảm thấy quen thuộc, nhưng nhớ không nổi cụ thể là ai, nhưng y rất nhanh thấy được tên Trần Yến, không khỏi cười.

Cao Tử Huy: trưởng lớp đại nhân a, Lương Khuê đâu? Mau kéo cậu ấy vào nhóm đi.

Tô Nham: cậu ta không ở. Chờ, tớ đăng nhập nick của cậu ta vào luôn.

Chỉ chốc lát QQ của Lương Khuê nhập bầy.

Lúc này trong nhóm vẫn chỉ có sáu bảy người online, tất cả đều là nam sinh con cú.

Cao Tử Huy lập tức hưng phấn nói: tớ sắp kết hôn, mời các cậu đến uống rượu mừng, tới không? Ngay tại nhà hàng Tử Đằng Hoa Thành phố C, các cậu 30 tháng 4 tới nhà tớ, ai không đến tớ giết đến cửa đó!

Tô Nham kinh hãi: kết hôn?

Lâm Cường: ha ha ha, bị hù giật mình phải không, cái thằng này lợi hại, vinh quang đăng kí làm người kết hôn sớm nhất lớp 12A1 chúng ta!

Tô Nham: cậu có thể lấy giấy hôn thú không?

Cao Tử Huy: shit, giấy hôn thú coi là cái lông, con tớ cũng sắp sinh, có thể không kết hôn sao? Tớ không lợi hại như các cậu, cả đám đều là sinh viên tài cao tiền đồ vô lượng, tớ thì chạy đi kết hôn sanh con a.

Tôn Vũ: cậu nha hiện tại được quá rồi, có học đại học không thì có sao đâu.

Tô Nham chỉ biết là lúc trước lớp chọn bọn họ cũng có học sinh thi rớt đại học, về sau có học lại, có bỏ học, đều lựa chọn con đường khác nhau. Tình huống của Cao Tử Huy y hoàn toàn không biết.

Cao Tử Huy: dù sao các cậu không thể chạy cũng phải chạy tới cho tớ, Tô Nham, nhớ thông báo cho Lương Khuê một cái, nhất định phải tới đó nha!

Tô Nham: Ukm, nhớ kỹ, nhất định đi uống rượu mừng.

Cao Tử Huy: vậy mới đúng, uống rượu mừng chúng ta còn có thể đến họp lớp, thật tốt a. Ai nha nha còn có mấy đứa nữa không liên lạc được, thiệt là hao tổn tâm trí.

Tôn Vũ: Trần Oản Oản cậu có không? Nghe nói cô ta học xong cao trung thì xuất ngoại, bông hoa của lớp đó a, thật muốn nhìn cổ bây giờ ra sao a.

Cao Tử Huy: có lấy được MSN của cổ, nha phun Anh văn với tớ nữa chứ, mịa nó, khinh tớ dốt à. Tớ bảo cổ vào nhóm QQ đi, người ta đến một câu tôi chỉ dùng MSN thôi, không biết gì là QQ, chờ có cơ hội về nước rồi nhập nhóm trên QQ.

Lâm Cường: ha ha ha, may mắn cổ đi không phải Pháp, bằng không người ta phun ra tới tiếng pháp, tới lúc đó thì cậu chỉ có thể giương mắt nhìn.

Tôn Vũ: Shit, đừng nói tiếng pháp, tớ giờ chọn môn tiếng pháp, thực là thứ ngôn ngữ hố người nhất trên thế giới mà.

Lâm Cường: Tiếng pháp hơi khó, nhưng học rất tuyệt, là loại ngôn ngữ đang được hoan nghênh. Trần Yến cũng chọn môn tiếng pháp.

Cao Tử Huy: ôi, Lâm Cường cậu thật sự ở chung với Trần Yến à? Lần trước tớ đụng phải Vương Tiểu Ngọc, nếu không phải cổ nói cho tớ biết, tớ còn không biết.

Tô Nham: Sao không nói cho tớ biết?

Lâm Cường: đàn ông con trai đừng có bà tám như vậy.

Tô Nham: ngày mai tớ đến hỏi Trần Yến.

Lâm Cường: cậu đừng xía vô chuyện của người ta nghen, mà đại soái ca có bạn gái chưa?

Cao Tử Huy: khẳng định có! Mặt Trưởng lớp hại nước hại dân, tối được tiểu nha đầu yêu mến.

Tô Nham: bạn gái của tớ đang ngủ bên cạnh.

Lâm Cường: ngao ngao ngao

Cao Tử Huy: Chụp phát coi, tớ thật hiếu kì bạn gái của trưởng lớp thế nào, có phải là mỹ nhân bốc khói không. 1 tháng 5 cùng mang tới để các huynh đệ nhìn một cái!

Tôn Vũ: mãnh liệt yêu cầu mang chị dâu xuất hiện!

Tô Nham: không muốn hù đến các cậu

Cao Tử Huy: không thể nào, chẳng lẽ rất xấu?

Tô Nham: không xấu.

Cao Tử Huy: cao gầy không?

Tô Nham: Cao.

Cao Tử Huy: vóc người đẹp không?

Tô Nham: Đẹp.

Cao Tử Huy: tính tình tốt không?

Tô Nham: Tốt.

Cao Tử Huy: +_+ vậy thì có gì dọa người ?

Tô Nham: lông rất nhiều.

Cao Tử Huy: …

Tôn Vũ: …

Lâm Cường: nhiều lông ở đâu?

Tô Nham: các cậu đoán:-D

Mấy nam sinh tám nhảm mấy tiếng, lúc Tô Nham logout ngủ trời đã sắp sáng, cũng may thứ bảy có thể dồn sức mà ngủ bù.

Khi Tô Nham một giấc ngủ đến xế chiều ba giờ tỉnh lại, trong phòng đã không có bóng người .

Tô Nham rời giường rửa mặt một cái, hái vài quả cà chua trong không gian nhét bụng, lấy ba quả trứng gà tùy ý nấu chén canh trứng hành lấp đầy bụng. Vừa ăn xong Lương Khuê liền dắt Mèo Con trở lại.

“Dậy rồi hả? A, tớ về nhà một chuyến, ba mẹ hai ngày này bận rộn, Mèo Con để chúng ta nuôi hai ngày.”

Mèo Con vui rạo rực chạy đến bên người Tô Nham làm nũng, từ khi y mang Mèo Con ra khỏi không gian, trên cơ bản chẳng khác nào gởi nuôi tại Lương gia, ông bà nội Lương gia bình thường đi ra ngoài tản bộ, rèn luyện vân vân trong trong ngoài ngoài đều mang theo Mèo Con.

“Ông bà nội cậu lại đến nhà chú hai à?”

“Đi nhà cô, cô chị họ lấy chồng của tớ vừa sinh con, cô tớ cho họ ở một ít ngày, thuận tiện chăm sóc thằng oắt con.”

“Nhà Tỉnh trưởng kia?”

“Đúng. Tớ mang theo canh ba ba cùng vịt nướng về, hâm nóng cậu ăn đi.”

Tô Nham nghe vậy liền thèm, vội vàng vào bếp.

Vừa đem chuyện Cao Tử Huy muốn kết hôn mời rượu nói với Lương Khuê, Lương Khuê không nói hai lời đáp ứng muốn đi thăm bạn bè trước kia một cái, Tô Nham lập tức đặt vé máy bay đi Thành phố C, kết quả tuy nói trước ba ngày, vé máy bay vẫn không có, miễn cưỡng mua được hai vé xe lửa Trương Tam thập hào, nhưng là giường cứng.

Bảy giờ sáng 1 tháng 5, hai người từ nhà ga đi ra, xe Trương Vĩ phái tới đưa bọn họ trực tiếp vào nhà Trương gia. Đến nhà hắn vừa vặn kịp ăn điểm tâm.

Sau khi thi rớt đại học Cao Tử Huy không muốn học lại, dựa vào gia đình cùng cố gắng của mình làm nghề lắp đặt thiết bị trong nhà và trường quay, hai năm qua mở rộng khắp Thành phố C, nhà mới xây lên như măng mọc sau mưa, thiết bị lắp đặt trong nhà rất có thị trường, Cao Tử Huy được lợi trong này, làm rất không tồi. Cô dâu lớn hơn hắn ba tuổi, là sinh viên vừa tốt nghiệp, đến phòng làm việc của hắn làm rồi dần quen thuộc, rốt cục phụng tử thành hôn.

Hơn mười một giờ trưa, đoàn người đi theo cô dâu chú rể chạy đến nhà hàng Tử Đằng Hoa, ngồi vào vị trí.

Lúc này bạn bè vội vàng trở về đã rất nhều, đều là giẫm lên đất liền trực tiếp đến nhà hàng, hai năm không thấy rất nhiều người đều thay đổi, thoạt nhìn có chút xa lạ.

Khi Lâm Cường cùng Trần Yến chạy đến, Tô Nham cùng Lương Khuê lập tức ngoắc: “Hai người các cậu thừa nhận đi.”

Lâm Cường cười ha hả đã chạy tới, Trần Yến có chút ngượng ngùng rơi lại phía sau.

“Các cậu thực không hiền lành, có chuyện tốt không nói cho chúng tớ biết, uổng phí Tô Nham nhà chúng ta mỗi ngày nhắc tới Trần Yến.” Lương Khuê chế nhạo.

Lâm Cường trừng mắt: “Hứ, đó là Tô Nham không hiền hậu, cậu nói cậu một đại soái ca nhắc tới bạn gái người ta hoài làm gì?”

Tô Nham hừ nhẹ: “Coi chừng tớ giành của cậu bây giờ.”

“Cậu dám!”

Trần Yến cắn răng: “Các cậu đừng nói bậy. Tô Nham, gần đây tốt chứ?”

“Rất tốt. Cậu thoạt nhìn không tồi.”

Trần Yến có chút mặt đỏ: “Ừ.”

“Vừa nhìn liền biết là con gái đang yêu.” Lương Khuê cười nhạo.

Bữa ăn này là tiệc cưới, bạn bè trước kia hầu như đều đến, không tới chỉ có lẻ tẻ vài người. Duy ba người thi được Đại học A vẫn là chủ đề của mọi người.

“Tớ sau này định thi nghiên cứu chuyên ngành vật lý trường các cậu, các cậu giúp tớ kiếm chút tin tức, khơi thông khơi thông, tiền bối đều nói ngành nghiên cứu trường các cậu thi rất khó, tớ liền sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể không vào. Đều dạng là một cái bằng, tiền lương ra tìm việc làm quả thực sai lệch quá nhiều, vì cái bằng kia tớ nhất định phải thi vào.”

“A, Vi Băng cậu muốn thi nghiên cứu sinh Đại học A? Thật khéo nha, tớ cũng muốn thi. Vốn tớ muốn tốt nghiệp trực tiếp làm việc khỏi mắc công, ba mẹ tớ không những muốn tớ học nghiên cứu sinh, còn muốn tớ học tiến sĩ, shit, chờ tớ tốt nghiệp đã đến trung niên .” Lâm Cường có phần bất mãn nói.

Tô Nham kinh ngạc: “Cậu thật muốn học?”

“Đúng vậy, mẹ tớ mỗi ngày đều lải nhải, giống như tớ không thi tiến sĩ trở về chính là thằng con bất hiếu, ai, học đại học bốn năm đã đủ buồn tẻ rồi.”

“Chậc chậc, tớ cũng muốn thi.” Lương Khuê vui cười.

“Gia thế nhà cậu tốt như vậy, muốn học cao như vậy làm gì?”

“Cho đẹp mắt.” Lương Khuê nói thẳng.

“…”

“Mang thức ăn lên, mọi người tranh thủ ăn, đều nói món ăn nhà hàng này rất ngon, hôm nay cần phải nếm thử.”

“Nhà hàng yến hội vùng này phổ biến giá hơn một ngàn một bàn, nhà hàng này cũng gần ba nghìn một bàn, món ăn mắc như vậy có thể không ngon? Cao Tử Huy thật có tiền, thật xa xỉ. Nhìn một cái tối thiểu hơn hai mươi bàn, kết hôn thật sự là giá trên trời.”

“Đầu năm nay nhân dân tệ càng ngày càng không đáng tiền, xài tiền như nước a, ngẫm lại cậu học đại học hàng năm phí báo danh phí sinh hoạt cái này a cái kia a cần xài bao nhiêu tiền? Tối thiểu cũng đủ cho cậu mua nhà đấy.”

“Người ta Cao Tử Huy không có lên đại học, vừa vặn đem số tiền kia tiết kiệm , hiện tại có xe có phòng, vợ con đều có, rất đáng .”

“Lương Khuê cậu lúc nào kết hôn cũng đừng quên chúng tớ, nếu nói kẻ có tiền tớ chỉ thừa nhận loại người như cậu, thực muốn nhìn cậu kết hôn phô trương đến thế nào. Thật để người nghèo chúng tớ mở mang kiến thức.”

Lương Khuê ăn đang vui vẻ, nghe vậy sặc đến ho khan, hồi lâu mới trấn định lại, liếc nhìn Tô Nham khí định thần nhàn, chậm rì rì cười nói: “Nhất định mời, tớ đã sớm nghĩ kỹ, tớ kết hôn có chừng mấy ý kiến, hoặc đi Thụy Sĩ, hoặc đi Mỹ, Pháp, chọn trong ba điểm này, đều đi dạo một lần không tồi, kết hôn lữ hành vừa vặn xem như tuần trăng mật.”

“Ha ha, cái này hay, tớ cũng đi theo thơm lây xuất ngoại coi trộm một chút, ha ha ha.”

Lương Khuê híp mắt cười, thầm nghĩ đến lúc đó hắn thực mời, nguyện ý đi chúc phúc có mấy ai? Nhưng mặc kệ có mấy, một ngày nào đó hắn sẽ kết hôn cùng người hắn yêu nhất, tối thiểu cũng có người nhà chúc phúc.

Sau tiệc rượu, các học sinh 12a1 nhao nhao dời đến sân bãi, thẳng đến chỗ ăn chơi, cả chú rể cũng bị ép đi qua.

Chú rể đáng thương bị ác chỉnh vô nhân đạo, đoàn người huyên náo hưng phấn, điện thoại chú rể la la hát vang, chú rể gian nan tiếp: “Xin hỏi vị nào?”

“Tôi là Trần Oản Oản, cậu kết hôn nhà hàng nào, tôi đã ở Thành phố C .”

Cao Tử Huy giật mình một cái: “Đại tiểu thư a, cơm đều ăn xong rồi còn nhà hàng gì, chúng ta đang ở sảnh giải trí tứ quý, cô tranh thủ tới, chỉ thiếu có cô.”

“Ừ, Lương Khuê có đến không?”

Cao Tử Huy sững sờ: “Có.”

Trần Oản Oản liền xuất hiện tại nơi tụ hội thứ hai.

Một đám nam sinh quả thực như đánh máu gà, hai mắt tỏa sáng chằm chằm thẳng vào Trần Oản Oản. Trần Oản Oản trước kia là mỹ nhân, hiện tại càng tịnh lệ mê người, mái tóc dài rượu hồng rối tung cuộn sóng, dáng người cao gầy uyển chuyển, váy siêu ngắn trắng muốt liền áo xẻ sâu xuống ngực hoàn mỹ bày ra đường cong thân thể, chân mang giày cao gót nhọn, càng làm nổi bật hai chân thon dài thẳng tắp chọc mắt người. Nguyên một đám nam sinh đui mắt, không phải bị bộ ngực kia chọc mù, thì là bị vòng eo kia, còn có đôi chân kia chọc đui.

“Ôi…” Lương Khuê trầm thấp lầm bầm một câu.

Tô Nham mặt lạnh trừng hắn.

Một câu tiếng trung không được tự nhiên bay đến: “Tô Nham, Lương Khuê, đã lâu không gặp.”

Hai người ngẩng đầu nhìn Trần Oản Oản, Lương Khuê gãi gãi đầu: “Đã lâu không gặp, khụ, tiếng phổ thông cô nói thực không được tự nhiên, làm tôi sợ nhảy dựng.”

“Ở nước ngoài lâu, thời gian quá dài không nói trung văn, có chút xa lạ.”

“… Ha ha, may mà cô không quên hết, nếu cô nói tiếng Anh, tôi liền nghe không hiểu .” Lương Khuê ha ha cười.

Trần Oản Oản cũng cười: “Sinh viên tài cao Đại học A sao lại nghe không hiểu tiếng Anh, tuy mỹ thức Anh khác với lớp học trong nước dạy, nhưng không đến mức khó câu thông.”

“Tôi Anh văn tứ cấp còn không qua nổi.” Lương Khuê thành thực nói cho cô biết.

Trần Oản Oản cười cười không nói tiếp, ngồi xuống bên cạnh.

Hương DIOR lao thẳng vào mũi, mùi nước hoa này kỳ thật rất nhạt, Lương Khuê ngửi thấy không quá kích thích, nhưng Tô Nham ngũ giác đặc biệt nhạy cảm không khỏi hung hăng nhíu mày, vuốt vuốt cái mũi, nhẹ buông tay ra, vẫn nhịn không được, đánh một cái hắt xì vừa lớn vừa vang dội, sofa đều chấn động.

Lương Khuê giật mình: “Cậu bị cảm? Hôm nay mặt trời rất lớn, nhưng dù sao mới tháng năm, cậu phải mặc thêm một cái áo khoác mỏng mới đúng, làm sao đây, chúng ta đều không mang.”

Tô Nham lắc đầu: “Uống nước nhiều là ổn thôi.” Y rút khăn tay ra nhét vào hai lỗ mũi, đĩnh đạc nghiêng trên sofa ăn cà chua, cái mông xê dịch ra xa.

Khung cảnh này thật không đẹp mắt, nhưng Lương Khuê chẳng thèm để ý chút nào, săn sóc nắm lấy gói bỏng đặt bên cạnh, Trần Oản Oản một bên thấy liền nhíu mày, chán ghét quay đầu ra.

Lương Khuê dựa vào sofa nghe người khác ca hát, không có ý chủ động nói.

Một hồi lâu sau, Trần Oản Oản mở miệng trước.

“Sau khi tốt nghiệp anh có ra ngoại quốc du học không?”

Lương Khuê lắc đầu: “Không nghĩ.”

“Vì sao? Nhà anh điều kiện tốt, ra ngoại quốc du học rất bình thường.”

“Cái kia có liên quan gì đến điều kiện tốt, tôi là hệ kiến trúc, chuyên ngành kết cấu cơ học, ngành này tại Đại học A rất không tồi, rất nhiều người nước ngoài cũng chạy tới đây du học, tôi không việc gì ra nước ngoài làm gì, đồ ăn chỗ đó không hợp khẩu vị, không muốn đi.”

“…” Trần Oản Oản có chút kinh ngạc nhìn hắn, cẩn thận suy ngẫm hàm ý trong lời Lương Khuê một phen, lập tức nói: “Không ngờ anh rất nghiêm túc với việc học, chẳng lẽ sau này vẫn làm nghề này à?”

“Tôi chọn chuyên ngàng này, đương nhiên có tâm làm nghề này, bằng không đại học bốn năm, nghiên cứu sinh, tiến sĩ, tốn hao nhiều thời gian như vậy nghiên cứu chuyện ngành này, tôi không làm nghề này chẳng phải là lãng phí thời gian.”

Trần Oản Oản uốn uốn lọn tóc, mỉm cười nói: “Trường chúng ta cũng có rất nhiều công tử như anh, nhưng họ phần lớn đều đi chơi. Anh có điểm thay đổi.”

Lương Khuê không có lên tiếng.

“Thay đổi, nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt. Hình như trưởng thành hơn trước kia chút ít, nhưng lại cảm thấy, cảm thấy không có Trương Dương cùng lớn mật trước kia. Tôi cảm thấy anh có điều kiện như vậy, chỉ dùng để học quá rụt rè, rất lãng phí. Tôi nhận thức không ít đàn anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bọn họ hầu như đều là vừa đi học vừa gây dựng sự nghiệp, việc học cùng gây dựng sự nghiệp không đụng độ, thật sự phi thường có đầu óc có khí phách. Nhớ có một tiền bối nói qua, sinh viên hạng nhất dùng thời gian ngoài học tập sáng tạo tiền tài cùng địa vị. Sinh viên hạng hai dùng tiền tài cùng địa vị thu hoạch việc học. Sinh viên hạng ba chỉ có thể học tập. Nhưng anh cũng không cần đi so sánh, mặc kệ anh chọn thế nào, vẫn còn người trong nhà duy trì anh. Nhà anh có quyền thế, nhà ông ngoại anh có tiền, chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, có một số việc phải sớm bắt lấy cơ hội.”

Lương Khuê cười to: “Cô là hạng mấy?”

Trần Oản Oản mỉm cười: “Tôi không có hạng, ha ha.”

“Quá khiêm nhường.”

“Tôi có nghĩ thầm gây dựng sự nghiệp, nhưng không có tài lực.”

“Tôi nhớ trước kia cô muốn làm MC, người chủ trì.”

“Đúng vậy, bây giờ còn rất thích. Nhưng sự thật luôn chênh lệch với mộng tưởng, có một số việc chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua thôi.”

“Cũng đúng.”

“Lương Khuê, anh tính cứ cả đời như vậy sao?”

“Cái dạng gì?”

Trần Oản Oản theo dõi hắn: “Đắm mình, điều này không giống anh.”

Lương Khuê cười hàm súc: “Không đến mức a, tôi cảm thấy tôi rất tốt.”

Trần Oản Oản bật cười: “Đương nhiên, anh cũng không phải không có thuốc chữa. Anh bây giờ, rõ ràng có năng lực bản thân rất tốt đi sáng tạo tương lai tuyệt vời, nhưng anh lại thỏa hiệp uổng phí, buông tay. Sau này anh muốn đi trong con đường tối tăm cả đời đương nhiên người ngoài không thể bắt ép anh, chỉ là tôi rất hoài nghi lựa chọn hôm nay của anh, nhiều năm sau sẽ không hối hận à?”

“Tại sao phải sớm lo lắng vấn đề hối hận không hối hận như vậy, nhiều năm sau thế nào tôi không biết. Nhưng hiện tại tôi rất rõ mình muốn nhất là cái gì.”

Lương Khuê cười vươn tay: “Tôi hiện tại muốn ăn bỏng, cho nên tôi liền ăn.”

Tô Nham kín đáo đưa cho hắn một bả bỏng, nằm xuống tiếp tục nghe hát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.