Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 22: Vương gia tức giận




Cố Lễ dỗ Lý thị ngủ, rồi rón rén xuống giường, mang giày đi nhẹ ra cửa, bọn nha đầu trong sân thấy hành lễ đón, Nguyên Thu tiến lên thỉnh an Cố Lễ.

Cố Lễ thấy sắc mặt Nguyên Thu không tốt, vội vươn tay thử trán của nàng “Sắc mặt sao kém như thế? Bị bệnh phải không?”

Nguyên Thu cười nói “Không có là lo lắng cho thân thể của mẫu thân”

Cố Lễ vuốt trán nàng không nóng liền an tâm “Mẫu thân con vừa ngủ, đừng đi quấy rầy người, về phòng trước đi, cơm tối rồi tới” lại quay đầu nói với Thái Tuyết mấy câu “Đứng ở cửa chú ý động tĩnh trong nhà, nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu là đánh thức phu nhân dậy thì chuẩn bị ăn hèo(bị đánh đòn đấy các tình yêu ạ)” Thái Tuyết đáp, dẫn nha đầu đứng bên cửa sổ.

Cố Lễ trở về phòng, Thẩm mama thấy hắn đi vào, vội đứng dậy thỉnh an “Thỉnh an đại lão gia” Cố Lễ bị đại lễ của nàng dọa giật mình, đỡ nàng đứng lên cười nói “Mama lớn tuổi như vậy, lại đến nơi xa như vậy, nhanh đứng lên đi”

Thẩm mama ngượng ngùng cười đứng lên, Lâm thị, Vương thị vội tiến lên thỉnh an Cố Lễ “Tì thiếp thỉnh an lão gia” Cố Lễ ừ một tiếng gọi một nha đầu vào nói “Cho người thu thập phòng bên cạnh Trương di nương, mang hai vị di nương mới này sang đó”

Có một nha đầu đứng lên rũ tay, Lâm thị, Vương thị đứng lên hành lễ với Cố Lễ đi theo nha đầu kia rời khỏi phòng.

Thẩm mama thấy thế nụ cười cứng lại mà không nên nói gì, nhớ tới vừa rồi Lý thị té xỉu liền hỏi “Đại phu nhân khỏe không? Vừa rồi hù chết lão nô, hiện tại tỉnh lại chưa? Đại phu nói thế nào?”

Cố Lễ cười nói “Vừa rồi đại phu nói có tin vui, không có gì đáng ngại”

Thẩm mama nghe vậy vỗ tay “Đây chính là chuyện vui to lớn, lão thái thái biết nhất định sẽ vui mừng”

Cố Lễ cười đỡ nàng ngồi, mình ngồi xuống ghế chủ vị uống trà, Thẩm mama cũng hớp một tí trà nói “Lại nói, lão nô thật bội phục lão thái thái, quẻ coi thật chính xác, hẳn là đoán được phu nhân có thân thể không tiên phục vụ lão gia nên mới để nô tì dẫn di nương đến đây”

Cố Lễ gật đầu “Làm phiền lão thái thái phí tâm”

Thẩm mama nhỏ giọng nói “Hai người kia là lão thái thái thưởng, một người là thân thích ở tại trong phòng tiểu thiếp thật không tốt mà còn làm mất mặt mũi lão thái thái”

Cố Lễ rũ mắt dùng nắp trà đẩy lá trà “Chuyện tình bên trong phu nhân sẽ tự an bài, nhưng bây giờ nàng còn đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy nàng, để bọn họ trước ở chỗ Trương thị đi, có Trương thị tiếp đãi mama không cần lo lắng”

Thẩm mama chỉ đành vòng vo nói đến chuyện trong thành, Cố Lễ cũng theo lời hỏi thăm lão thái thái và hai đệ đệ, lại thêm chút chuyện trong nhà mới hỏi “Hai tháng trước ta có gởi thư về, lão thái thái nhận được chưa”

Thẩm mama vội vàng cười nói “Nhận được rồi, biết cả nhà đại lão gia mạnh khỏe cũng yên lòng”

Cố Lễ nghe thế yên tâm cười nói “Vậy mama có mang ngân phiếu đến?”

Thẩm mama không ngờ Cố Lễ hỏi trực tiếp như thế, chỉ cười nói “Lão thái thái nói trong nhà hôm nay không so được như lúc trước, luôn ra nhiều hơn vào, năm ngoái kinh thành khô hạn, mấy trang viên cũng không có tiền lời. Nhị lão gia, Tam lão gia mặc dù đều là quan ở kinh thành, nhưng quan chức không lớn, không thể so với Giang Nam giàu có đông đúc, không chỉ không kiếm được bao nhiêu bạc mà phải dựa vào bạc của người để tiếp tế”

Cố Lễ nghe Thẩm mama giải thích không phản ứng gì, chỉ cười bưng ly trà lên nói “Mấy năm nay đưa về kinh cũng có mấy vạn lượng, thế nào ngay cả hai vạn lượng cũng không lấy được?”

Thẩm mama ngồi đó quanh co cười “Cụ thể lão nô cũng không rõ ràng, lão thái thái nói ở nhà đưa đi đều dùng bạc, chắc hẳn ở đây cũng không thiếu, để chuẩn bị trước chờ sang năm trong phủ có tiền đưa thêm cho đại lão gia”

Cố Lễ cầm ly trà trầm ngâm, rồi để cho người thu thập phòng cho Thẩm mama nghỉ ngơi, mình đi vào hậu viện, trong sân chỉ còn bọn nha đầu quét dọn, cũng không thấy Thái Tuyết, Cố Lễ đoán Lý thị đã tỉnh dậy, vội vào phòng.

Lý thị đang nửa ngồi trên giường, Thái Tuyết đang bưng một chén canh gà đút cho nàng, Trương mama đang nói nhắc lại lời nói của Nguyên Thu cho nàng nghe, Lý thị nén lệ nói “Nó chỉ là đứa bé bao nhiêu tuổi đâu, cũng muốn vì ta mà quan tâm những thứ này” nói xong thấy Cố Lễ tiến vào, không khỏi nghĩ đến hai thiếp thất mới nạp, lòng cầm không được uất ức, nhất thời lại rơi lệ.

Cố Lễ vừa vào nhà đã thấy Lý thị ở đó gạt lệ, đi nhanh qua lấy tay lau nước mắt cho Lý thị, Lý thị thấy bọn nha đầu đang đứng đó, mặt đỏ lên nghiêng qua một bên chính mình cầm khăn lau nước mắt Cố Lễ dụ dỗ nói “Sao lại như vậy? Mới vừa rồi không phải rất tốt sao? Sao lại khóc nữa?” Vừa nói vừa quay đầu mắng Thái Tuyết “Rốt cuộc là ai làm phu nhân khóc?”

Lý thị kéo tay áo Cố Lễ “Không liên quan đến nàng, là Thu nhi tự tay mang canh đến, Thiếp ăn nhưng nhịn không được rơi lệ”

Cố Lễ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, lấy chén canh trong tay Thái Tuyết đút cho nàng cười nói “Nàng  xem càng lớn càng trẻ lại, Thu nhi đau lòng cho mẫu thân là chuyện tốt có gì đáng khóc? Nếu nàng thương yêu Thu nhi thì uống hết canh gà đi, chớ phụ lòng Thu nhi”     

Lý thị gật đầu từng miếng từng miếng uống hết bát canh, ăn hơn phân nửa đùi gà mới thả đũa xuống, Thái Tuyết bưng nước cho nàng súc miệng, Trương mama đứng một bên cười nói “Lần này phu nhân mang thai cũng không có phản ứng gì, nghĩ đến năm đó mang thai Tam Tiểu thư, ba tháng đầu ăn cái gì đều nôn ra cái đó, cả người gầy đi một vòng lớn, hôm nay nghe đại phu nói đã mang thai hai tháng mà phu nhân cũng không phản ứng gì, chắc hẳn lần này là con trai”

Lý thị nghe vậy gật đầu cười “Chỉ hi vọng như thế, Sơn nhi có một mình thì buồn một chút, có nhiều huynh đệ về sau giúp đỡ hắn cũng tốt”

Mọi người gật đầu phụ họa, Lý thị thấy Cố Lễ đang ngồi chợt nhớ đến những người ở kinh thành đến, quay đầu hỏi Thái Tuyết “Thẩm mama và hai thiếp thất an bài ở đâu? Mấy người đi theo ở chỗ nào?”

Cố Lễ vội nói “Nàng nhớ mấy chuyện này làm gì, hao tổn tinh thần và thể xác, Nàng yên tâm đi ta đã phân phó rồi”

Lý thị nghe Cố Lễ nói vậy có mấy ý định cười nói “Ta vừa mang thai sợ lao lực không tốt, sáu bảy tháng sau là sinh rồi, sợ là không có sức lực quản gia, để Thu nhi giúp ta một chút”

Cố Lễ nghe không khỏi cười nói “Thu nhi mới mấy tuổi, vẫn còn con nít làm sao nó để ý mấy thứ này, đi theo chỉ quấy rầy nàng thôi”

Lý thị hừ lạnh “Trừ Thu nhi có thể có ai giúp thiếp quản gia? Chẳng lẽ để Trương thị để ý? Không phải ta nói nàng, cho đến bây giờ đều là tham món lợi nhỏ, cả tiền cho bọn nha hoàn cũng keo kiệt, để cho nàng quản gia mấy tháng cũng đủ cho nàng dọn trống đi rồi. Mặc dù tuổi Thu nhi còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, mà trong phủ cũng chẳng có chuyện gì lớn, chuyện ăn mặc hàng ngày đều có sẵn, nàng dựa theo làm là được, thiếp và Trương mama chỉ điểm cho nàng, mà cũng có quản gia Cố Hải và vợ hắn giúp đỡ có cái gì khó khăn? Ngươi sợ có người gạt nàng hay sao?”

Cố Lễ nghe Lý thị nói có đạo lý, lại suy nghĩ thật đúng là không có người thích hợp, Nguyên Dung mặc dù tuổi lớn nhưng tính tình gần đây phát ra cổ quái, Cố Lễ không dám mạo hiểm dùng nàng. Suy nghĩ kĩ cũng thấy chỉ có Nguyên Thu làm quản gia mới có thể để cho Lý thị an tâm dưỡng thai liền gật đầu “Nàng an bài người giúp nàng một chút, nói cho quản gia xem xét kĩ mấy mama kia”

Lý thị cười nói “Cái này ta tự biết, mấy mama đó thật đáng sợ, đều bắt nạt kẻ yếu, thiếp sẽ dặn dò Thu nhi”

Cố Lễ gật đầu nói “Còn nửa tháng nữa là Trung thu, kế đó là sinh nhật Thu nhi, để nàng xử lí tốt một lần mới được”

Lý thị cười nói “Để nàng học hỏi là tốt rồi, để cho nàng vui”

Hai người đang cười nói, Nguyên Thu và Cố Sơn đi vào, chúc mừng Cố Lễ và Lý thị, rồi ngồi trước giường nàng nói chuyện.

Lý thị hỏi việc học của Cố Sơn, gọi Nguyên Thu đến ngồi cạnh mình cười nói “Mẫu thân hiện tại không thể lao lực, nhưng để mọi chuyện trong phủ không quản cũng không được, con giúp mẫu thân chiếu ứng một chút chuyện nhà được không?”

Nguyên Thu cười nói “Nữ nhi nguyện ý vì mẫu thân chia sẽ chuyện nhà”

Lý thị cười nói “Lát nữa trở về cầm theo sổ sách, các loại sổ sách chi tiêu, dựa theo đó mà làm, các mama trong phủ nhất định sẽ có mánh mung vụng trộm, không uống rượu thì đánh bài, con phải chú ý các nàng”

Nguyên Thu nhất nhất cười đáp, Lý thị cho người đi lấy sổ sách đưa cho nàng, vừa nói một chút cảm thấy mệt mỏi Cố Lễ nói với Nguyên Thu “Thời gian không còn sớm, cho người dọn cơm, mẫu thân con nghỉ ngơi một chút”

Nguyên Thu, Cố Sơn đứng lên hành lễ với hai người rồi ra khỏi phòng, trước tiên Chức Mộng đem sổ sách về viện. Nguyên Thu sai người đi xem Thẩm mama tỉnh hay thức, tiểu nha đầu trở về nói Thẩm mama còn ngủ. Nguyên Thu cho người dọn cơm, gọi phòng bếp lưu lại một phần cho Thẩm mama. Gọi Thúy Oanh đến nói “Sai nhà bếp chiếu theo phần của Trương di nương đưa cho Lâm di nương, Vương di nương. Ngoài ra ngươi đi nói với hai vị di nương nói ta nói: gần đây phòng lớn bận rộn, không kịp quét dọn viện khác trước tiên để cho Lâm, Vương hai vị di nương ở chỗ Trương di nương, họ đồng dạng thân phận với Trương di nương. Mà sắp đến Trung thu, trong phủ bận rộn không có thừa nha đầu đưa cho bọn họ, ta nghe nói họ có dẫn theo tiểu nha đầu, trước hết dùng bọn họ. Nếu không giúp được mượn nha đầu chỗ Trương di nương, chờ hết bận Trung thu, để cho bọn buôn người đến phủ cho bọn họ chọn một nha đầu”

Thúy Oanh xốc rèm đi ra ngoài, Cố Sơn nhìn bộ dạng Nguyên Thu đâu ra đấy không nhịn được cuối đầu cười, Nguyên Thu liếc xéo, đỏ mặt ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.