Vì Ngày Hoa Nở

Chương 30




Trịnh Duyệt Nhan nhìn mặt hai người, thần sắc tươi sáng: “Hà Nà, tao cũng có nói là nam nhân đâu?” 

- Nhưng mày cũng không nói là nữ nhân nha! – Lý Hà Na bất mãn nói. 

- Tại mày tự trong lòng khẳng định là nam nhân, tao cần gì giải thích? 

- Mày... Ai, thôi quên đi. – Lý Hà Na cảm thấy đầu óc trở nên trì độn, xua tay nói: “Nếu sớm biết là nữ nhân, tao nghe mày giảng bài nhiều dữ vậy làm gì.” Nói đến vấn đề này, bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nhìn Trình Duyệt Nhan, mở miệng một cái rồi khép lại, quay sang chơi đùa cùng Tào Ấu Tuyết. 

Diệp Tòng Y nói: “Nữ bác sĩ khoa ngoại thật hiếm.” 

- Vâng. – Trịnh Duyệt Nhan dựa vào gối: “Chị ta là do chủ nhiệm Lương của khoa ngoại cật lực đề cử với ba phẫu thuật cho em, nói là một bác sĩ trẻ xuất sắc rất có triển vọng, em nghe ba nói chị ta mới đến Thánh Hòa một năm, lúc đầu cũng do dự. Nhưng ca phẫu thuật này, phải lột sạch quần áo, khụ khụ... Cũng phải cạo...” 

Hà Na ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: “Cạo cái gì?” 

Trịnh Duyệt Nhan tức giận trừng mắt liếc nàng một cái: “Muốn phẫu thuật phải cạo râu tóc trên cơ thể.” 

- Hả? – Hà Na thấy nàng ấp a ấp úng, liền nói đùa: “Bộ phận quan trọng đó cũng có, vậy cạo luôn hả? Ha ha!” 

Trịnh Duyệt Nhan trừng nàng, không nói lời nào, Lý Hà Na trợn hai mắt, cái này là ngạc nhiên thật nha, cười đến đau cả thắt lưng: “Ha ha, ôi my Chúa, thật vậy luôn hả?! Nói như vậy, thì nữ bác sĩ là được rồi, nào là cởi sạch, nào là cạo chỗ kia, chắc xấu hổ lắm ha, ôi, đại tiểu thư mày hiện giờ...” Nàng vừa nhìn từ trên xuống dưới Trịnh Duyệt Nhan một cách không hề có ý tốt, vừa cười run rẩy hết cả người, Trịnh Duyệt Nhan giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem băng keo dán miệng nàng lại: “Cái này là y tá làm!” 

- Nhưng mà... 

Diệp Tòng Y biết Hà Na sẽ không nói thêm được lời nào hay ho, mỉm cười, nói chen vào hóa giải ngượng ngùng cho biểu muội: “Bác sĩ kia dáng vẻ tốt đến thế à? Em lại tâng bốc lên đến vậy.” 

- Thật sự trông rất đẹp, em vừa thấy chị ta, đã quyết định đồng ý cho chị ta làm phẫu thuật. – Trịnh Duyệt Nhan mím môi cười, sau đó nói: “Nhưng khi phẫu thuật còn có một nam trợ tá nữa, lúc ấy bị gây tê, em dần mất đi tri giác, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nằm ở đó cảm giác rất lúng túng, khi đó chị ta đeo khẩu trang, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, trước khi phẫu thuật chị ta nhìn em, em vốn đang miên man suy nghĩ, nhưng vừa chạm vào ánh mắt đó, trong lòng thật sự rất kỳ diệu mà bình tĩnh trở lại, không khẩn trương, không sợ hãi, cũng không e lệ, chị ta như trời sinh đã có năng lực khiến người khác tin tưởng, yên tâm, thật sự rất có khiếu làm bác sĩ.” 

- Ôi, lại tới nữa. – Hà Na không chịu nổi nhướng mắt. 

Trịnh Duyệt Nhan cũng nói hăng say, không để ý đến nàng: “Hơn nữa, lúc chị ta làm việc rất trầm tĩnh, thực rất hấp dẫn. Ừ thì em thừa nhận mình thấy rất hứng thú, nếu có thể làm bạn thì không có gì tốt hơn.” 

- Chỉ sợ mày đâu có muốn làm bạn đơn giản như vậy. – Hà Na nhỏ giọng than thở một câu, Trịnh Duyệt Nhan không nghe thấy, Diệp Tòng Y cũng thật sự không nghe thấy, không nhịn được hỏi: “Hà Na, em nói gì vậy?” 

- Không có gì. – Hà Na liền thay ra một khuôn mặt tươi cười, rất nhanh nói: “Tòng Y, em hôm nay không lái xe đến, chị cho em đi nhờ xe được không?” 

- Đương nhiên không thành vấn đề. 

- Gì cơ? – Trịnh Duyệt Nhan không thể tin được nhìn hai nàng: “Hai người chuẩn bị đem em mang bỏ chợ à?” 

- Phải đấy, bọn tao phục vụ mày cũng quá trưa rồi. – Hà Na đứng lên, hai tay chống nạnh nhìn nàng: “Mày cũng không phải bị bệnh sắp chết, chẳng lẽ muốn bọn tao ở trong này từ sáng đến tối luôn?”

- Con quỷ kia, mày trù ẻo tao. 

- Lại đây, Tuyết nhi, dì với mẹ mang con đi ăn nha, nói xem, con muốn ăn gì? – Hà Na hiện ra vẻ mặt ôn nhu, vẫy vẫy tay với Tào Ấu Tuyết. 

Tào Ấu Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt đen láy vụt sáng, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: “Con muốn ăn pizza, bánh trứng rồi cánh gà nữa.” Nói xong bỗng dưng do dự, quay đầu nhìn Diệp Tòng Y, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, con đi với dì được à?” 

- Đương nhiên rồi, mẹ con cũng đi cùng với chúng ta. – Hà Nà lên tiếng nói cho cô bé an tâm, Diệp Tòng Y cũng cười, một tay ôm lấy con gái, Tào Ấu Tuyết nhãn châu đen láy nhìn xung quanh, rất chân thành nói: “Vậy dì nhỏ thì sao?” 

Trịnh Duyệt Nhan cảm động muốn rơi nước mắt: “Vẫn là Tuyết nhi tốt nhất, hức... Tuyết nhi, lại đây hôn dì nhỏ cái đi.” 

Hà Na cầm áo khoác, quay đầu lại: “Bọn tao đi đây, mày thì cứ thế ở lại chỗ này tiếp tục mê gái vị nữ bác sĩ kia đi, Tuyết nhi, chúng ta đi, đi ăn đồ ăn ngon.” 

- --- ---- 

Mưa đã nhỏ dần, mặt đất ướt sũng. Trên đường xe cộ đông đúc, có hơi tắc nghẽn, vì thế Diệp Tòng Y không thể không giảm tốc độ. Hà Na dính chặt lấy Tào Ấu Tuyết, cố tình ôm cô bé khăng khăng ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng lại nói gì đó, khiến Tào Ấu Tuyết ôm lấy cổ nàng bật cười khanh khách. 

Diệp Tòng Y không nhịn được trêu ghẹo nàng: “Hà Na, chị thấy em rất thích con nít nhỉ, chuẩn bị sinh một đứa đi?” 

Hà Na thở dài: “Chị không nghe Duyệt Nhan nói sao, năm năm nay em không hề yêu đương đàng hoàng, còn kết hôn sinh con, thì với em đúng là chuyện quá xa xôi.” 

Diệp Tòng Y biết, Hà Na từng có một đoạn tình cảm dài tám năm, mối tình đầu, kết quả của mối tình đó là người kia lừa gạt nàng, chuyện này đã đâm sâu vào lòng nàng, nên sau đó, nàng bắt đầu chỉ yêu như trò chơi cho có hương có vị, yêu đương rất nhiều, nhưng không có lần nào là hoàn toàn thật tâm. 

Cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hà Na liếc mắt một cái, khuyên nhủ: “Hà Na, em không thể vì một người không chung thủy với em, mà em đem tất cả những người khác phủ định lại, chị thấy em không thể cứ tiếp tục như vậy.” 

Hà Na dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Em không phải vì anh ta lừa gạt nên mới như vậy, mà là công việc hai năm nay, đối với hình dạng và bản chất của con người trải nghiệm không ít, bỗng nhiên đối với tình cảm đã nhìn thấu được một chút, xã hội hiện nay, nam tiện, nữ đãng, không phải toàn những kẻ này ở bên ngoài làm loạn sao? Lại có bao nhiêu người vì tình yêu mà kết hôn? Đôi khi suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì.” 

Diệp Tòng Y không đồng ý, lắc đầu: “Em quá cực đoan, em không thể lấy một hiện tượng mà đại diện cho toàn bộ được.” 

- Có lẽ là thế, nhưng em thế thì có gì không ổn? Sao em chẳng thấy thứ nào tốt đẹp nhỉ? – Hà Na kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Tào Ấu Tuyết mân mê, đột nhiên quay mặt nói: “Tòng Y, không phải nữ nhân nào cũng có thể sở hữu vận khí tốt như chị, hai người chị cùng Vân Tuấn, gia đình có quan hệ với nhau, từ nhỏ đã quen biết, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hồi đại học đã đính hôn, tốt nghiệp không bao lâu đã đi đến kết hôn, mọi thứ đều thuận lợi như vậy. Hiện tại thì khỏi nói, Vân Tuấn sự nghiệp thành công, lại yêu thương chị, hai người lại có một cô nhóc đáng yêu thế này. Ai, không biết kiếp trước chị tích bao nhiêu phúc... Quên đi, con người đều có số, hâm mộ cũng chẳng được gì.” 

- Mọi người đều nói giống em, mỗi lần nghe như thế, chị chỉ có thể cười thôi, không biết nên nói gì. – Diệp Tòng Y ánh mắt nhìn phía trước, có vẻ rất bình tĩnh. 

- Vốn dĩ là vậy, chị cũng đừng có phúc không biết hưởng. 

Người phía sau vừa lên tiếng thì phía trước xuất hiện đèn đỏ, Diệp Tòng Y dừng xe lại, im lặng chốc lát, bỗng dưng như hạ quyết tâm, nhìn Hà Na cười khổ nói: “Hà Nà, chị biết em không tin, kỳ thật, chị cũng không được thỏa mãn như mọi người vẫn tưởng tượng.” 

- Hả? – Hà Na ngạc nhiên, nhíu nhíu mày nói: “Ý chị là người khác chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, nhưng thực tế vợ chồng hai người, tình cảm cũng không tốt như vậy? Anh ta với chị không tốt sao? Này... Không phải vậy chứ?” 

- Không, tình cảm cũng không có gì tệ, anh ấy đối với chị rất tốt. 

- Thế... Tại sao? – Hà Na khó hiểu. 

- Chị cũng không biết nói thế nào. – Diệp Tòng Y cắn cắn môi, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Trong mắt người khác, cuộc hôn nhân của bọn chị khiến họ cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng với chị mà nói, nó giống như một ly nước sôi.” Nói xong, cô liếc mắt nhìn Hà Na một cái, rồi nhẹ nhàng thở dài: “Một ly nước sôi nhạt nhẽo vô vị.” 

- --- --- 

Hoàn thành xong ca phẫu thuật cuối cùng, đã gần chín giờ tối. 

Trầm Hàn Sanh vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cởi chiếc khẩu trang trắng, thở dài thật sâu. Trở lại phòng trực ban, đem mũ cởi ra, mái tóc như mây liền đổ xuống, nàng tùy ý cột thành kiểu đuôi ngựa, sau đó mặc quần jean và áo khoác đơn giản, rồi đi ra khỏi. 

Trợ tá Trương Nam đang đứng chờ ở thang máy, thấy nàng lập tức mỉm cười: “Bác sĩ Trầm.” 

Trầm Hàn Sanh gật đầu, xem như chào hỏi, Trương Nam làm cộng sự của nàng thời gian cũng không ngắn, biết nàng tính tình kiệm lời như kiệm vàng, cũng không để ý. 

Đứng trong thang máy, Trương Nam nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng, trong lòng tính toán phải nói thế nào để mời nàng đi ăn khuya, suy tư một chút, cảm thấy đầu tiên nên nói về chuyện khác sẽ tự nhiên hơn, liền cười nói: “Bác sĩ Trầm, tôi hôm nay đến phòng 1616 gặp vị Trịnh tiểu thư kia, cô ta hỏi cô đâu.” 

- Ồ. – Trầm Hàn Sanh nhìn chằm chằm vào bảng hiển thị của thang máy, chỉ hờ hững trả lời. 

Trương Nam thấy nàng phản ứng đạm bạc như vậy, trong lòng thấy hơi chán nản, nói tiếp: “Trịnh tiểu thư này rất là tầm cỡ, cô thấy đó, nàng nằm viện, chủ nhiệm Lương rất coi trọng, mỗi ngày đều tự mình đến kiểm tra sức khỏe cho cô ta.” 

- Sao? – Trầm Hàn Sanh khóe miệng có điểm vui vẻ lên một chút, quay đầu nhìn về phía Trương Nam. 

Lúc cặp mắt đen to tròn đảo đến, tâm Trương Nam không khỏi rộn lên, lấy lại bình tĩnh, rồi mới nói: “Tôi biết bác sĩ Trầm cũng chẳng để tâm đến những điều này, Trịnh gia ở thành phố chúng ta rất có thế lực, cha của Trịnh tiểu thư này, là chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thái, Trịnh Thái, tập đoàn Đỉnh Thái chắc cô cũng biết, còn chú là thị trưởng của chúng ta, Trịnh Khải, cô ta đã hỏi đến cô, cô ngày mai cũng nên đến thăm.” 

Trầm Hàn Sanh nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, sau đó chậm rãi quay đầu: “Mặc kệ là ai, ở trong mắt tôi, cô ta cũng chỉ là bệnh nhân thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.