Vi Lan Chỉ Thủy

Chương 12




- Nếu gã không vô sỉ thì sao lại ở chỗ này.

Lúc này Liễu Phỉ đứng dậy, đứng sau Lâm Phong lạnh lùng nhìn Đoàn Hàn, ánh mắt mang theo hận ý mãnh liệt.

Hai cha con Đoàn Thiên Lang phá huỷ Vân Hải tông, đồng dạng cũng là cho cha nàng đau lòng cả đời, hai kẻ này hèn hạ chí cực.

Nghe được Liễu Phỉ mắng chửi, sắc mặt Đoàn Hàn càng thêm khó coi, Liễu Phỉ là người gã quyết lấy làm vợ, nhưng lại giúp đỡ nam nhân khác nhục mạ gã.

- Ta vô sỉ, một tên phế vật ngay cả một kiếm cũng không tiếp được, lại còn mặt mũi mắng ta vô sỉ.

Đoàn Hàn lạnh lùng âm hiểm nhìn Lâm Phong nói:

- Phỉ Phỉ, ta sẽ chứng minh cho nàng xem, hắn và ta có bao nhiêu chênh lệch.

- Tu vi của ta là Linh Vũ cảnh tầng haitầng hai, ngươi là Linh vũ cảnh tầng bốn, ta tiếp ngươi một kiếm, lấy nhược điểm của ta nhận lấy ưu thế của ngươi, đó là dũng khí. Nhưng ngươi lại vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, cho rằng đó là tiền vốn để kiêu ngạo, hai chữ vô sỉ thật sự chưa đủ để khái quát về ngươi.

Lâm Phong không chút sợ hãi Đoàn Hàn, nhấc chân tới trước, cước bộ trầm ổn.

- Nếu ngươi có dũng khí mà nói, đứng ở đó, đón ta một kiếm.

- Hừ, đón một kiếm thì thế nào, ta liền cho ngươi nhìn một chút, dù ta không động thì ngươi cũng không làm gì được ta.

Đoàn Hàn bị Lâm Phong chọc giận, đứng ở một chỗ, chờ đợi Lâm Phong công kích.

Trong con ngươi màu xám lóe lên ý cười rồi biến mất.

Lâm Phong đột nhiên nhắm mắt lại, trong nháy mắt, thiên địa trở nên vô cùng an tĩnh.

Bất kỳ ồn ào gì cũng không thể quấy rầy đến Lâm Phong, tại trong đầu hắn cảm ứng được thế giới màu xám tro, chỉ có rét lạnh cùng tử vong vô tận.

Kiếm khí dường như biến mất trong nháy mắt, không còn chút tung tích. Trên Sinh Tử đài, dường như bỗng nhiên yên lặng.

Song vào lúc này, trên thân kiếm của Lâm Phong, một loại khí tử tịch màu xám tro quấn quanh, không ngừng phiêu đãng dọc theo trường kiếm, luồng khí tức màu xám này tràn ngập khí tức Tịch Diệt.

Tử vong, là điêu linh, là khô héo.

Lúc khóe mắt Lâm Phong mở ra, con ngươi của hắn vẫn là một màu xám vô tình, không bất kỳ tình cảm nào.

Trường kiếm mà khí xám lượn lờ kia đột nhiên phiêu động, theo thân thể Lâm Phong mà động.

Một kiếm đâm ra, vạn vật điêu linh, sinh mệnh khô héo, tĩnh mịch.

Kiếm thứ ba của Tịch Diệt chi kiếm - Khô Tịch chi kiếm.

Một kiếm này có uy thế rất yếu, thậm chí không thể cảm giác được kiếm thế cường đại nào, cũng không có kiếm khí gào thét.

Nhưng một kiếm này, ẩn chứa hàm ý khô héo tịch diệt, là Khô Tịch chi kiếm.

Đoàn Hàn biến sắc, không có bất kỳ người nào có thể hiểu được sự kinh khủng của một kiếm này so với gã, bóng ma tử vong bao phủ lấy thân gã. Gã đã sớm vứt cái ước định với Lâm Phong lên chín tầng mây.

- Nhất Chỉ Kình Thiên!

Võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm được gã sử ra, giống như một cự kiếm thực chất phóng lên, thân hình Đoàn Hàn bắt đầu lùi về sau.

- Xoẹt xoẹt!

Một thanh âm rất nhỏ truyền ra, Khô Tịch chi kiếm với khí tức màu xám lượn lờ, huyễn diệt hết thảy, dù là vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm như Nhất Chỉ Kình Thiên cũng bị khô héo tịch diệt trước mặt nó.

- Cút ngay!!!

Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, kiếm khí ngang dọc, một luồng kiếm cương vô cùng chói mắt trực tiếp chặt đứt Khô Tịch chi kiếm. Thân thể Lâm Phong bay ra sau như một cơn gió, nhưng dư ba của kiếm khí mênh mông này vẫn đánh trúng hắn, để cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Kẻ xuất thủ chính là Đoàn Thiên Lang, giờ phút này, sắc mặt lão càng ngày càng lạnh, ngó chừng Lâm Phong, sát cơ còn mãnh liệt hơn nhiều so với lúc trước.

Kiếm giả, trước tụ thế, sau nhập vi, cuối cùng bước vào người kiếm hợp nhất, người là kiếm mà kiếm cũng chính là người.

Tụ thế chính là kiếm thế, người không động, kiếm thế thành, lẫm liệt vô bỉ, làm cho lực công kích của kiếm tu tăng lên nhiều lần, uy lực vô cùng cường đại.

Một cảnh giới này, nếu kiếm tu có thiên phú xuất chúng thì khi ở Linh Vũ cảnh có thể bước vào, hơn nữa còn là Linh Vũ cảnh tầng năm, tầng sáu, đến khi đạt được Linh Vũ cảnh đỉnh phong cũng là lúc đại thành.

Đoàn Hàn, con của lão, lúc ở Linh Vũ cảnh tầng ba đã lĩnh ngộ kiếm thế, thiên phú vô cùng xuất chúng.

Sau tụ thế, chính là nhập vi, cảnh giới “Vi” này chính là kiếm khí đọng lại mà không tán, kiếm thế tùy tâm mà động.

Người tu kiếm, kẻ có thiên phú xuất chúng thì ở Huyền Vũ cảnh tiền kỳ mới có thể lĩnh ngộ, từ thế mà nhập vi.

Song, Lâm Phong ở cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng hai, một chiêu Khô Tịch chi kiếm mới vừa rồi kia, vậy mà làm cho Đoàn Thiên Lang thấy một tia ảo giác, nhập vi.

Kiếm của Lâm Phong đã có ý cảnh của nhập vi, chỉ là Lâm Phong còn chưa hoàn toàn nắm trong tay. Vì vậy, Đoàn Thiên Lang mới cắt đứt chiêu thế của Lâm Phong.

Giờ phút này, tuy khóe miệng Lâm Phong vẫn treo đầy vết máu, nhưng trong mắt màu xám của hắn lại có ý cười trào phúng nồng đậm.

- Cha con các ngươi cùng lên mà nói, thì thật sự ngay cả tư cách so sánh cũng không có, ta không thể vô sỉ được như các ngươi.

Lời giễu cợt của Lâm Phong như đâm vào tim Đoàn Hàn.

- Ngươi câm miệng.

Đoàn Hàn u ám nói, gã hận không thể đem Lâm Phong ra mà ngàn đao tùng xèo.

- Đoàn Hàn, cần gì mà phải tranh luận với một người chết.

Đoàn Thiên Lang đạm mạc nói, lão nhấc chân tiến về phía Lâm Phong.

- Đoàn Thiên Lang, khi dễ một hậu bối, thật không hổ là Thiên Lang Vương.

Nam Cung Lăng dẫn theo mấy vị trưởng lão Vân Hải tông, từ trên không trung đáp xuống trên Sinh Tử đài, chặn trước người Lâm Phong.

Thấy một màn này, đám cao thủ đông đảo mà Đoàn Thiên Lang đưa tới cũng lao về phía này. Nhất thời, khí tức vô cùng mênh mông tàn sát bừa bãi trong không gian, sát cơ lạnh thấu xương như muốn đè sập thiên địa.

- Lão gia hỏa này thì từ từ rồi giết, tìm cơ hội giết Lâm Phong trước.

Đoàn Thiên Lang bình thản nói. Lần này đến Vân Hải tông, lão đã mang theo cao thủ của ba đại tông môn, tông chủ Hạo Nguyệt tông cùng trang chủ Băng Tuyết sơn trang tự mình tới đây, còn có phó môn chủ Vạn Thú môn cũng mang theo yêu thú cường đại đến, hơn nữa còn nhiều cường giả khác, lực lượng của bọn họ mạnh hơn Vân Hải tông nhiều lắm.

Lần này, mục đích của bọn họ chính là tiêu diệt Vân Hải tông, diệt môn, cướp sạch cơ nghiệp của Vân Hải tông rồi chia nhau.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất để Đoàn Thiên Lang có thể thuyết phục mấy vị tông chủ dẫn các loại đệ tử gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện.

Vân Hải tông là tông môn lớn như vậy, có bao nhiêu thiên tài địa bảo cùng với công pháp võ kỹ cường đại, hơn nữa, những tên đệ tử ưu tú phản bội kia, mấy tông môn cũng phi thường muốn nhận.

- Xích Huyết thiết kỵ, trong Vân Hải tông, chó gà không tha.

Đoàn Thiên Lang vung tay, nhất thời thiết kỵ lao nhanh, Xích Huyết thiết kỵ vây quanh khu vực Sinh Tử đài bắt đầu tiến vào hạp cốc.

- Đoàn Thiên Lang, Nam Cung Lăng ta chính là tông chủ Vân Hải tông, ngươi dẫn người diệt Vân Hải tông ta, có dám đánh một trận cùng ta không.

Nam Cung Lăng lao tới trước một bước, khí thế cường đại ập thẳng vào Đoàn Thiên Lang.

- Có gì không dám.

Đoàn Thiên Lang cười lạnh một tiếng, thân thể đột ngột từ dưới đất bật lên.

Nam Cung Lăng cũng lao theo, thân thể lăng không, kiếm quang vô cùng chói mắt, Đoàn Thiên Lang trực tiếp giơ lên một kiếm chém xuống, cường đại vô cùng.

- Ầm…

Yêu thú Côn Mãng phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai cánh mở ra, đập về phía đám người Vân Hải tông. Phó môn chủ Vạn Thú môn – Đằng Vu Sơn ngồi trên yêu thú, ánh mắt như điện.

- Nghiệt súc!

Hai cánh của Tiên Hạc vũ hồn chớp động sau lưng Bắc lão, đánh về phía Côn Mãng, chiến thành một chỗ.

Những người khác đều tự chọn đối thủ cho mình, chiến đấu không ngừng.

Một cuộc đại chiến cực lớn được mở màn, thiên địa cũng bị rung động, các loại kình phong lạnh lẽo cuồng bá giăng đầy trời.

Trên trời dưới đất, toàn bộ đều có chiến đấu.

Sinh Tử đài không ngừng run rẩy, dường như tùy thời đều có thể bị sụp xuống hủy diệt.

Đôi mắt màu xám yên lặng nhìn đại chiến xung quanh, Lâm Phong không cách nào nhúng tay. Hắn có thể cảm giác được, Tông chủ, Bắc lão, còn có các trưởng lão của tông môn đều đang chiến đấu vì hắn.

Lâm Phong tuyệt đối không nghĩ tới, trận chiến diệt môn này lại lấy hắn làm trung tâm mà nổ ra.

Nội tâm tràn đầy băng hàn vô tận được rót vào một dòng nước ấm nhàn nhạt, lần đầu tiên Lâm Phong có lòng trung thành với Vân Hải tông, người Vân Hải tông vì hắn mà liều chết đánh một trận.

Tông chủ Nam Cung Lăng, Bắc lão, cùng với các trưởng lão khác đều có thực lực cường đại, bọn họ có thể phá vòng vây, tuy nói chưa chắc có thể chạy trốn, nhưng ít nhất cũng có một chút hi vọng.

Nhưng không ai làm như vậy, toàn bộ bọn họ đều tụ tập bên người Lâm Phong, bên người của một tên đệ tử, vì hắn mà chiến.

- Vân Hải tông!

Lâm Phong thì thào lẩm bẩm, nhìn máu tươi đỏ thẫm dưới ánh tà chiều, trong lòng vô cùng áp lực, cực kỳ trầm trọng.

- Lâm Phong!

Ngay vào lúc này, một tiếng hô đột ngột vang lên, chuyển mắt nhìn sang, Lâm Phong không khỏi híp lại.

Chỉ thấy một thân ảnh lạnh lùng đi lên Sinh Tử đài, trên mặt mang theo nụ cười lạnh băng, sát cơ um tùm.

Người này là trưởng lão nội môn của Vân Hải tông – Mạc Tà.

- Súc sinh!

Lâm Phong thấy Mạc Tà cười lạnh đi về phía mình, ánh mắt trở nên băng hàn.

Trong lúc tông môn nguy nan, gặp phải tai ương diệt môn, Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn của Vân Hải tông lại không chiến đấu vì tông môn, giờ khắc này lại vẫn nhớ lấy hắn, muốn thừa lúc loạn mà đối phó hắn.

- Ngươi giết ta thì có tác dụng gì, Mạc Tà ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Lâm Phong nhìn Mạc Tà đang đi về phía mình, lạnh lùng nói.

- Vậy cũng không nhất định! Ngươi biểu hiện ra thiên phú mạnh như vậy, hôm nay, Thiên Lang Vương không thể không giết ngươi. Nếu ta chém đầu ngươi xuống, giao cho Thiên Lang Vương, cũng tỏ vẻ nguyện ý theo ngài ấy, ngươi cho là ta còn phải chết sao?

Khóe miệng Mạc Tà lộ ra nụ cười đặc biệt tà dị, nghe được lời của y, ánh mắt u ám của Lâm Phong cũng đọng lại.

Trưởng lão nội môn, đây chính là trưởng lão nội môn Mạc Tà của Vân Hải tông, quả thực là không biết xấu hổ đến cực hạn!

- Ta thật bội phục ngươi, những lời vô sỉ như vậy mà ngươi còn mỉm cười nói ra miệng.

- Vậy thì ngại gì, được làm vua thua làm giặc mà thôi! Thiên Lang Vương thế mạnh, Vân Hải tông nhất định bị diệt, không có cách nào thay đổi, thay vì nghịch lưu mà đấu, không bằng thuận theo đại thế, nhưng kẻ vì tông môn mà liều mạng kia mới đúng là những kẻ ngu muội, vô tri.

Mạc Tà hắng giọng nói, chẳng những không cho là nhục, người lại còn kiêu ngạo tự đắc, có lẽ trong lòng y không có hai chữ sĩ nhục.

- Đã như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi, đến đây đi.

Lâm Phong vô cùng tiêu sái, đứng bất động ở đó, dường như muốn tùy ý để Mạc Tà chém giết.

Điều này là cho Mạc Ta phải nhíu mày, hồ nghi nhìn Lâm Phong.

Nhưng ngay sau đó, chân mày y lại giãn ra, lấy thực lực của y, dù Lâm Phong có thiên phú xuất chúng cũng không làm ra được trò trống gì.

- Đáng tiếc, một vị thiên tài lại chết trong tay ta, hơn nữa sẽ chết phi thường thảm.

Mạc Tà buông thả vũ hồn, Mãng Đằng tráng kiện lao ra tập kích trong chớp mắt, trói lấy thân thể của Lâm Phong, nhưng Lâm Phong không chút giãy dụa.

Giờ phút này Mạc Tà cũng không chú ý tới, khóe miệng Lâm Phong mang theo một nụ cười vô cùng tà dị.

- Xem ra ngươi cũng đã buông xuôi rồi, yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết chậm một chút, cuối cùng mới cắt lấy cái đầu thiên tài này xuống.

Mạc Tà tàn nhẫn nói.

Song ngay lúc này, đột nhiên một bóng mà hắc ám xuất hiện trên người Mạc Tà.

Bóng ma này xuất hiện vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, nhưng chân thật tồn tại ở đó.

- Vậy sao?

Trong hư vô truyền ra một giọng nói, nhất thời sắc mặt Mạc Tà cứng đờ, cả người không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

- Là hắn!

Mạc Tà vĩnh viễn không cách nào quên một màn lần trước, cái bóng trong bóng tối kia, tựa như là u linh.

Mà giờ này khắc này, cái bóng kia lại một lần nữa xuất hiện trên người y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.