Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Quyển 1 - Chương 8-1




“Bệ hạ nói mà không giữ lời?”

“Đúng!”

“Bệ hạ làm đủ mọi chuyện, khiến người ta khinh bỉ!” Diệp Vũ tức giận, lửa giận bốc cao.

Hắn túm chặt lấy thân thể nàng, lệ khí trong mắt biến thành ngọn lửa, lửa bốc hừng hực, “Chỉ cần nàng ở bên ta, nàng muốn thế nào, ta cũng không ngại!”

Thấy thần sắc hắn thế, nàng kinh hoảng giãy dụa.

“Lúc trước, ta cứu nàng một mạng, nàng và ta đã có quan hệ vợ chồng, sau đó, nàng lưu lạc thanh lâu, biên soạn ca múa làm Kim Lăng nổ bùng, khi đó ta đã chung tình với nàng rồi” Ngọn lửa trong mắt hắn phun ra, gương mặt đan xen nhiều cảm xúc, bi phẫn, đau đớn, bi thương…

“NHưng mà ngài lại lợi dụng ta tìm “Thần binh phổ”” diệp Vũ lạnh lùng nói, “Bệ hạ đã nhiều lần lợi dụng ta, bởi vậy có thể thấy được, trong lòng bệ hạ, đại sự, nghiệp lớn của bệ hạ còn quan trọng hơn cả ta, tình của bệ hạ chẳng sâu gì so với ta cả”

“nếu ta không làm thế, sao có thể về ngụy quốc được chứ? Sao có thể phong vương phong tước được chứ? Sao chịu được người khác bắt nạt được chứ?” Hắn rống lên đau đớn, “Ta không quyền không thế, không danh không phận, có thể cho nàng được cái gì hả? Có thể được nàng sao? Không thể!”

“Chính xác là thế. Nhưng chuyện ngài lợi dụng ta, ta tuyệt đối sẽ không có tình yêu nam nữ gì với hắn. Ta chỉ có thể làm bạn của bệ hạ thôi”

Thác BẠt Hoằng cười lạnh, tiếng cười ngập nước mắt tuyệt vọng và bi thương, “Vì nàng, ta bỏ rơi hoàng hậu, không nạp phi tần, toàn tâm toàn ý đợi nàng yêu ta, thế mà nàng chẳng cảm động chút nào! Nàng đến tột cùng có tim không hả? Tim của nàng đến tột cùng là dạng gì hả?”

Giọng hắn càng lúc càng lớn, như hổ gầm, như sấm sét, vô cùng đáng sợ. Diệp Vũ nói thản nhiên, “Ta không bảo ngài làm việc này cho ta, mà tự ngài.,..”

Hắn thô bạo ôm chặt nàng lên giường, đặt nàng dưới thân, xé rách quần áo nàng… Nàng kêu lên sợ hãi, lại vô lực ngăn lại những hành vi ác độc của hắn…

Lưỡi trượt dài trên vai, cổ, như được lợi quét qua, nàng kêu lên thảm thiết phá tan đêm yên tĩnh, thê lương tới mức khiến người ta hết hồn.

Thác Bạt Hoằng cũng không muốn vậy, nhưng hắn không cam tâm, bị trả giá nhiều vậy, nàng thế mà chẳng chút cảm động… Hắn không cam tâm… Đêm nay, hắn cưỡng bức nàng, xem nàng sau này còn đối mặt thế nào với Sở Minh Phong nữa!

“Bệ hạ cố ý như thế, chẳng phải định bức chết nàng ấy sao?”

Bỗng trong tẩm điện vang lên một âm thanh, lạnh lẽo, cứ như u hồn, hơi dọa người.

Hắn chấn động tâm thần, quay đầu nhìn lại, thấy một người đứng đó, mặt trắng như tuyết, khoác áo cũng trắng như tuyết có mũ trùm đầu che hết tất cả, khiến cho nàng ta như một nữ quỷ trắng toát đáng sợ, chẳng có chút hơi người.

Sở Minh Lượng.

Nàng đã ở lại điện Tử Thần hơn một năm rồi, chưa từng đi ra, thật ứng với câu nói kia của hắn “Không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa”

NHưng hôm nay tóm lại cũng thấy.

Diệp Vũ nghi hoặc, sao nàng ấy có thể tới Lăng Vân Các được chứ?

“Bệ hạ có nghĩ đến, sau tối nay, nàng ấy còn có thể sống sót nữa sao?” Sở Minh Lượng mặt chẳng chút thay đổi nói.

Diệp Vũ nhân cơ hội đẩy hắn ra xa, túm chăn bông bọc lấy thân mình. Thác Bạt Hoằng đứng lên, mặt ủ dột, cũng biết theo lời hoàng hậu, có lẽ sẽ biến thành sự thật, Vũ Nhi thật sự sẽ không sống nổi.

Thôi thôi… Hắn nản lòng lắm rồi, giáp mặt chỉ chỉ Sở Minh Lượng, oán hận rời đi. Nàng ta nhìn Diệp Vũ, Diệp Vũ cũng nhìn nàng ta… Các nàng có rất nhiều lời muốn nói, song lại lựa chọn trầm mặc. Cuối cùng, Sở Minh Lượng cũng oay người rời đi, chưa từng nói qua câu gì.

***

Sau đó Diệp Vũ ngày nào cũng tìm cơ hội rời khỏi hoàng cung, nhưng rốt cục cũng tìm không được cơ hội. Bởi vì, Thác Bạt Hoằng lệnh cho cung nhân theo nàng từng tấc không rời, canh phòng nghiêm ngặt, không cho nàng chạy trốn.

Cứ vậy , mười ngày trôi qua.

Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy chân tay không có sức, chỉ cảm thấy đau đầu, có lúc cảm thấy tim nhoi nhói đau. Loại đau đớn này có lúc rất nhẹ gần như không thấy gì, có lúc lại như đang tồn tại, tóm lại cả người không thoải mái. Hơn nữa, nàng còn cảm thấy như mình đang quên dần một số chuyện hoặc một số người quan trọng, ngẫm kỹ lại cũng không nghĩ ra.

Vì sao lại vậy chứ?

Trưa hôm nay, Thác Bạt Hoằng giá lâm, nàng vui sướng trong lòng, hỏi nhỏ nhẹ, “Bệ hạ, nô tì đã chuẩn bị bữa trưa đầy đủ, bồi nô tì dùng bữa được không?”

“Ta tới là muốn dùng bữa với nàng” Tay hắn vuốt ve đôi má hồng của nàng, “Hôm nay ngoan ngoãn uống thuốc chưa?”

“Uống rồi” Nàng cười mềm mại, “Ngày nào bệ hạ cũng đều hỏi, không thấy phiền sao?”

“Nàng điều dưỡng thân mình là chuyện quan trọng, ta dĩ nhiên ngày nào cũng phải nhắc, sao thấy phiền chứ?”

Hắn mở rộng cánh tay, nàng liền ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, dáng vẻ đầy hớn hở quyến rũ, cất giọng nũng nịu, “Bệ hạ, ta uống thuốc đã được một năm rồi, còn định uống tiếp thuốc nữa sao? Vậy chén thuốc đó thực đắng quá đi, ta thật sự không muốn uống nữa…”

Thác Bạt Hoằng đau lòng xoa nhẹ má nàng, “Ngày mai bảo lâm thái y bắt mạch cho nàng, nếu khỏi rồi, thì không uống thuốc nữa, có được không?”

Diệp Vũ cười vui vẻ, “Vâng, đồ ăn nhanh lạnh lắm, dùng bữa đi”

Vì thế hai người vừa nói vừa cười, gắp cho nhau cơm rau, ân ái như vợ chồng bên nhau đã lâu vậy. Mộ Dung Diệp đứng ngoài điện, thấy cảnh đó, băn khoăn trong lòng càng lớn, không dám đi vào.

Hơn mười ngày chưa tiến cung, vũ Nhi đã thay đổi lớn tới vậy sao!

Sao lại thế? Nàng ấy vì sao lại làm vậy với Thác Bạt Hoằng chứ? Tính tình nàng ấy sao lại biến thành vậy? Nàng ấy lòng đối với Sở Minh Phong vững như bàn thạch mà, vì sao bỗng dưn lại di tình sang Thác Bạt hoằng nhỉ? Thật kỳ lạ.

Trong điện, mặt mày Diệp Vũ trong suốt, có ẩn chút quẫn bách, “Bệ hạ, nếu nô tì hết bệnh rồi, nô tì muốn sinh con cái cho bệ hạ, không biết bệ hạ thích con trai, hay là thích con gái ạ?”

“Chỉ cần là con của nàng, ta đều thích hết” Thác Bạt Hoằng nắm lấy tay nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình, tình nồng trào ra từ tận đáy lòng, tràn ngập con mắt, “Vũ Nhi, cuộc đời này, ta chỉ muốn nàng sinh con cho ta thôi”

“Vâng” Lòng nàng như say, ẩn tình nhìn hắn chăm chú.

Yêu người đàn ông là đế vương, khó có được một đời đế vương có tình ý với mình, vì chính mình bỏ cả hậu cung. Thâm tình hậu ý như thế, tình nùng mật ý như thế, nàng sao có thể cô phụ được chứ? Nàng sao có thể không thương hắn sâu đậm chứ?

Chóp mũi hắn chạm nhẽ lên chóp mũi nàng, “Vũ Nhi, cả cuộc đời này tuy nói là dài nhưng thời gian qua rất nhanh. Ta chỉ nguyện, ta không cần người bên ngoài, mà nàng cũng không có người bên ngoài, chỉ có hai ta ta và nàng, ân ái tới già, nắm tay trọn đời.

Diệp Vũ khẽ gật đầu, một lòng bị sự ôn nhu, triền miên của hắn bao phủ, say mê, mềm nhũn, vô lực.

“Đồng ý với ta, đừng bỏ ta” Thác Bạt Hoằng nói mê hoặc, đôi mắt chìm ngập sâu xa.

“Ta sẽ không rời xa chàng, đời này, ta sẽ đi theo chàng. Chàng ở đâu, ta sẽ ở đó” Nàng nói dịu dàng, rồi đột nhiên bỗng thấy câu cuối cùng nghe rất quen, cứ như đã từng nói trước rồi vậy. NHưng nàng nghĩ mãi không ra, cũng không muốn cố sức nghĩ nữa.

Chắc trước đây nàng đã từng nói với hắn câu như thế, mới cảm thấy quen thuộc như thế. Hắn hôn nàng, gắn bó chặt chẽ, hơi thở dần dồn dập nặng nề.

***

Sau bữa ăn, Thác Bạt Hoằng đi ngự thư phòng, Diệp Vũ đứng ở hậu uyển ngắm hoa, Mộ Dung Diệp nấp trong một góc tối, quan sát nàng một lúc rồi mới gọi nàng. Nàng vui sướng, cười, “Lâm đại ca, huynh đã đến rồi” Thấy nàng cười tươi như nắng, vẫn còn nhớ rõ mình, hắn lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, hỏi lặng lẽ, “Vũ Nhi, gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm, cứ vậy thôi”

“Bệ hạ đối xử với muội tốt lắm nhỉ?”

“Bệ hạ đương nhiên đối xử tốt rồi” Nàng cười tự nhiên, “Sao vậy/”

“Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi” Mộ Dung Diệp nói lướt qua, rồi lại hỏi tiếp, “Vũ Nhi, muội muốn sinh con cho bệ hạ sao/”

Diệp Vũ cười to lên, “Lâm đại ca, sao muội cảm thấy hôm nay huynh là lạ đó, huynh đến tột cùng làm sao vậy/’

Hắn cười khẽ, “Vì trước đây muội đã từng nói với ta, muội bảo có muốn sinh con hay không thì phải xem ý trời, không ép buộc”

Nàng cười cười, “Muội đã từng nói vậy sao? Muội không nhớ rõ. Bệ hạ phế hậu cung vì muội, không có con nối dõi, muội dĩ nhiên đem hết sức mình để sinh con đẻ cái cho bệ hạ rồi, nếu không thì các đại thần trong triều sẽ lấy cớ bệ hạ không có con nối dõi mà tận lực khuyên bệ hạ nạp thêm phi tần. Muội thật không muốn chia sẻ phu quân với nữ nhân khác, bởi vậy, muội nhất định phải sinh con cho bệ hạ rồi!”

Mộ Dung Diệp cười gật đầu, “Thì ra là thế”

“Ta và bệ hạ đã trải qua nhiều chuyện như vậy mới được ở cùng nhau, giờ mọi khó khăn đã qua, cũng coi như khổ mãi rồi tới lúc được sướng” Diệp Vũ bỗng cảm thán đứng lên, nước mắt nóng bỏng, “vừa rồi chàng nói với ta, chỉ cần ta sinh con, như vậy nếu ta sinh con, thì đó là hoàng đế tương lai Ngụy quốc. Bởi vậy, ta không thể làm cho chàng thất vọng được”

“Ta tin, ông trời không bạc đãi nàng”

Mộ Dung Diệp hơi hiểu chút, nàng gần như đã quên mất Sở Minh Phong, mà thích Thác Bạt Hoằng rồi. Nếu bảo nàng di tình, thì cũng không ngắn ngủn có mấy ngày mà đã di tình được.

Đã nhiều ngày hắn không tiến cung, đến tột cùng nàng xảy ra chuyện gì rồi?

Đêm nay hắn cải trang vào cung, lẻn vào điện Chiêu Hòa, nấp trong một góc tối, đợi Thác Bạt Hoằng về ngủ.

Thác Bạt Hoằng sau khi về tẩm điện, đuổi hết mọi cung nhân đi, lấy từ trong ngăn tủ ra một lọ nhỏ trắng tinh xảo, đặt vào trong bồn rượu. Tiếp đó, hắn vươn tay phát công với bình nhỏ đó. Điều khiến người ta ngạc nhiên là, bồn rượu dần sôi trào, rượu trong bình liến bốc lên sương khói.

Mộ Dung Diệp mở to hai mắt nhìn cảnh kỳ lạ này, càng ngày càng cảm thấy cổ quái. Chẳng lẽ Vũ Nhi di tình cho Thác Bạt Hoằng có liên quan tới điều này? Nhất định là thế rồi.

Chỉ mất chút công phu phát công, Thác Bạt Hoằng thu lại bình trắng, rời khỏi tẩm điện đi tới trước Lăng Vân Các.

Mộ Dung Diệp bay xuống dưới lặng yên đi theo. Thác Bạt hoằng đi thẳng vào tẩm điện, tới trước giường ngủ. Diệp Vũ giờ đã ngủ, mà ngủ không được yên ổn, mày cứ cau lại, tay ôm ngực, bất an xoay đi xoay lại, như ngực rất đau vậy.

Hắn cúi đầu gọi hai câu, nàng gần như chưa tỉnh hẳn, hắn ôm nàng dậy, ôm vào trong lòng, hạ giọng nỉ non, “Cố nhịn chút nữa, sẽ nhanh không đau nữa đâu… Vũ Nhi, qua ba ngày nữa thì mọi chuyện sẽ thành công rồi…”

Mộ dung Diệp đứng ở ngoài cửa sổ, nghe thấy lời ấy, chấn động. Thành công ư? Thác Bạt Hoằng đến tột cùng làm cái gì với Vũ Nhi thế?

****

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Diệp tới cung vấn an Diệp Vũ. Nàng đang ngồi ăn sáng, khí sắc không tốt lắm, hai má tái nhợt. Hắn như thuận miệng hỏi, “Vũ Nhi, nhìn khí sắc muội không được tốt lắm, có phải tối qua ngủ không ngon không?”

Nàng gật đầu, “Tối qua mơ thấy ác mộng, ngực nặng trịch đó”

“Hay truyền thái y tới nhìn một cái đi”

“Không cần, giờ không phải vẫn khỏe đó sao?”

“Nhiều ngày rồi, muội có cảm thấy cả người mình không khỏe đâu không?”

“Muội cũng không biết sao lại thế nữa, có lúc đau đầu, chân tay chẳng còn sức nữa, có lúc thì ngực lại đau nhoi nhói, song lại không rõ lắm, tóm lại cứ thấy cả người không thoải mái chút nào” Mày Diệp Vũ cau lại, rồi lại giãn ra, “Nhưng huynh đừng có lo cho muội, chỉ một thời gian ngắn thì sẽ tốt thôi”

Mộ Dung Diệp mím môi cười, không nói gì, vội vàng ra cung. Đợi tới đêm, hắn vẫn nấp trong chỗ cũ, rốt cuộc cũng đợi được Thác Bạt Hoằng về điện Chiêu hòa.

Ngay tại thời điểm Thác Bạt Hoằng định phát công, hắn bỗng xuất hiện, Thác Bạt Hoằng chấn kinh mãi, định lấy tay che gì đó trên bàn nhưng đã không kịp nữa, thần sắc kích động.

“Không thể ngờ được khinh công của ngươi lại lợi hại như vậy, đến trẫm cũng không biết ngươi ẩn thân trong tẩm điện của trẫm nữa”

“Đó là bởi vì bệ hạ chăm chú làm chính sự như thế, khiến cho thần có thể thừa cơ mà vào” MỘ Dung Diệp đứng trước bàn, giọng thản nhiên.

“Ngươi không ở trong phủ công chúa bồi công chúa, con, lại tới đây rình coi trẫm, có biết tội chết không?’ Mắt Thác Bạt Hoằng long lên.

Mộ Dung Diệp bất ngờ thi triển khinh công, khiến hắn hoa cả mắt, thừa dịp cướp luôn chiếc bình trắng nhỏ kia. Thác Bạt Hoằng vừa giận vừa sợ, mặt tối sầm, trách mắng, “To gan! Đưa đây!”

Mộ Dung Diệp không sợ long uy của hắn, “Bệ hạ muốn Vũ Nhi chết sao/”

“Ngươi nói gì?”

“Bệ hạ nghĩ đến thần không biết trong bình này có cái gì sao? Trong bình này là cổ”

“Trẫm không biết ngươi đang nói cái gì” Thác Bạt Hoằng mắt long lên sòng sọc, “Mau đưa đây!”

“Thành Lạc Dương có một cao nhân chế cổ, thần đã hỏi qua rồi” Lời Mộ Dung Diệp nghiêm túc, “Đã nhiều ngày, vũ Nhi di tình sang bệ hạ, là vì bị bệ hạ hạ cổ. Nếu thần đoán không nhầm thì đây là tình cổ, trúng tình cổ, chỉ cần người có cổ phát công, người trúng cổ sẽ di tình sang cho người có cổ”

Thác Bạt Hoằng không nói, coi như cam chịu.

Hai năm trước, hắn bỏ cổ vào trong cơ thể vũ Nhi, tuy rằng đã giải rồi, không còn phát tác nữa nhưng cổ độc kia vẫn nằm trong cơ thể nàng, chỉ cần hắn phát công, nàng sẽ di tình sang cho mình, toàn tâm toàn ý yêu mình.

Mộ Dung Diệp nói, “Bệ hạ am hiểu cách dẫn cổ, sẽ không biết lúc thúc tình cổ phát tác, Vũ Nhi sẽ di tình sang bệ hạ, nhưng thể xác và tinh thần bị tổn hao nghiêm trọng, một năm tương đương với mười năm. Cứ qua một năm, Vũ Nhi sẽ già đi mười tuổi” Hắn phẫn nộ mãi, “Vì muốn đoạt được trái tim Vũ Nhi, bệ hạ không tiếc thương cho thể xác và tinh thần của nàng ấy, muốn giảm đi dương thọ của nàng ấy sao? Không tiếc chỉ cho nàng ấy sống đến ba năm thôi sao?”

Thác Bạt Hoằng dĩ nhiên là biết, làm vậy, cho dù Vũ Nhi toàn tâm toàn ý yêu mình, cũng chỉ có nắm tay sống bên mình được ba năm thôi. Nhưng mà không làm vậy, thì cả ba năm cũng không có, hắn sẽ mất nàng, vĩnh viễn không còn được gặp lại nàng nữa… Hắn sao chấp nhận nỗi đau như thế chứ? Cả cuộc đời này không có nàng làm bạn, thì hắn còn biết sống sao đây?

“Bệ hạ, thần nói Vũ Nhi là đường muội lúc trước, cũng chung tình với nàng ấy” Mộ Dung Diệp đã nắm bình sứ trong tay, cất giọng bi thương ẩntình, “Nàng ấy đã khổ nhiều rồi, song vẫn kiên cường sống, thần rất thương nàng ấy, che chở cho nàng ấy, chưa bao giờ nghĩ tới ép buộc nàng ấy. Thần chỉ nguyện nàng ấy được vui vẻ, được ở cùng một chỗ với nam tử mình yêu, thần chân thành chúc phúc cho nàng ấy, vẫn đứng chỗ cũ mà cố sức bảo vệ nàng ấy”

“Đó là bởi, ngươi không hiểu được rõ nàng” Thác Bạt Hoằng cười lạnh bi thương, “Đã được rồi thì sẽ không muốn mất đi nữa”

“Cũng thế thôi, bệ hạ hẳn là may mắn đã chạm được nàng” giọng Mộ Dung Diệp trở nên dịu dàng như nước, “Đã từng được một lần, vậy vì sao rốt cuộc bệ hạ không chiếm được chứ? Bệ hạ có từng nghĩ tới chưa? Là bệ hạ làm chưa đủ hay đã làm sai đây? Là bệ hạ yêu nàng không đủ để khiến cho nàng không cảm động thì còn gì nữa đây?”

“Trẫm cũng không biết…”

“Bất luận thế nào, cả cuộc đời này, Vũ Nhi cũng không bao giờ sẽ yêu người bên ngoài nữa, bởi vì nàng ấy yêu Sở Minh Phong đến chết không rời xa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.