Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Quyển 1 - Chương 4-2




Cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích. Diệp Vũ khóc rống lên nước mắt tuôn trào, nói đau thương, “Minh Phong, sao huynh lại nhẫn tâm đến vậy chứ?”

Sao huynh có thể đối xử với ta vậy chứ…. Cho dù huynh không muốn liên lụy ta, cho dù huynh muốn trả tự do cho ta, cho dù huynh không cần ta nữa, nhưng mà cũng không thể không gặp để giải quyết vấn đề này sao?

Nàng khóc nói, ‘Lúc đó, huynh nói, huynh một quả, ta một quả, tạo thành đôi, huynh đã quên rồi sao?

Thác Bạt Hoằng thấy nàng bi thương đau đớn như vậy thì mềm lòng, rồi vững tâm. Hắn đi qua, nắm lấy cánh tay nàng, “Hắn không muốn gặp nàng, đi thôi”

Nàng gỡ tay hắn ra, rống lên đầy bi phẫn, ‘Minh Phong nhất định gặp ta”

“Nàng có khóc thế nào, cầu xin ra sao, hắn cũng sẽ không gặp nàng đâu, nàng vẫn nên chết lòng đi!” Hắn giận nói, túm chặt tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng đi.

“Phải đi, chính ngươi đi đi!”

“Ta còn có rất nhiều chuyện, chẳng hơi đâu mà cùng nháo với nàng trong này đâu!”

“Ta không cần ngươi giúp ta nữa, ngươi muốn đi, chẳng có ai ngăn ngươi đâu!” Diệp Vũ rống lên, lệ tuông trào. Thác Bạt Hoằng tức giận, túm chết nàng đi. Nàng không địch lại sức với hắn, đành đặt một quả uyên ương khấu trước cửa. “Minh Phong, ta đem uyên ương khấu đặt ở cửa… Lần sau đến, ta sẽ đeo… Minh Phong…”

Tiếng khóc càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất không thấy. Cửa phòng chậm rãi mở ra, mắt Sở Minh Phong nhuốm lệ, không nhìn thấy vũ Nhi ngày nhớ đêm mong, chỉ nhìn thấy trên đất có một quả huyết ngọc uyên ương khấu. Cầm uyên ương khấu, đóng chặt cửa phòng, hắn nhìn vào uyên ương khấu vẫn còn hơi ấm của nàng, lệ nóng lại lặng lẽ chảy xuống. Hôn lên trên huyết ngọc, cứ coi như đang hôn lên cánh môi mềm mại của nàng vậy.

Vũ Nhi, thực xin lỗi…

***

Ở phủ Tề vương nghỉ ngơi ba ngày, Sở Minh Lượng đã mất hết bình tĩnh rồi. Kẻ hầu hạ thật sự chu đáo, nhưng dù có chu đáo thì đều nhắm mắt theo đuôi nàng, đi nhà xí cũng đi cùng nàng. Nàng ta biết, họ phụng lệnh Thác Bạt Hạo, coi chặt nàng. Nàng định ra cửa, họ ngăn lại, nàng nổi giận, bảo muốn đi dạo trên đường.

“Bệ hạ phân phó, công chúa không thể tùy ý ra phủ”

“Vậy bệ hạ tới lúc nào mới đến Vương phủ đây/” Nàng thở mạnh hỏi.

“Nô tì không biết” Thị nữ đáp.

“Thác Bạt đại ca lúc nào đến ngươi cũng không biết, chẳng lẽ muốn ta cả đời đợi mãi trong phủ sao?” Sở Minh Lượng tức giận kêu lên, “Bản công chúa hiện giờ sẽ ra cửa, các ngươi dám ngăn cản, bản công chúa sẽ bảo Thác Bạt đại ca trị tội chết cho các ngươi. Nhưng mà các ngươi muốn đi theo, bản công chúa cũng không phản đối”

Vì thế, hai thị nữ cùng nàng ra cửa, đi vào phố xã nhộn nhịp. Sở Minh Lượng nhìn đông ngó tây, mua rất nhiều thứ, bốn tay thị nữ ôm không đủ, nhưng không chứa nổi, khiến các thứ rớt hết xuống đất, c hỉ đành cố nhặt lên, lại muốn đuổi kịp nàng ta, mệt thảm quá.

Nàng đi vào một cửa hàng tơ lụa, nhìn trúng một bộ váy đẹp vải tốt, thì mặc vào thử xem. Hai thị nữ chỉ đành chờ ở trước cửa.

Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy công chúa đâu. Các nàng phát hiện ra không thấy nàng ta, nàng ta đã sớm chạy tới hoàng cung mất rồi. Sở Minh Lượng chạy tới hoàng cung, thị vệ cửa cung vẫn ngăn nàng ta lại, nàng ta mang tư thế công chúa, quát to trắng trợn, “lần trước các ngươi chưa biết thân phận của ta, giờ còn không biết sao? TRánh ra!”

Bất đắc dĩ thị vệ đành phải cho đi. Đúng lúc này là giờ ăn trưa, nàng ta đoán, Thác BẠt Hoằng hẳn đang dùng bữa. Vì thế nàng ta hỏi cung nhân mới biết được hắn đang ở điện Chiêu Hòa. Dọc đường đi hỏi ba cung nhân mới tìm được điện Chiêu Hòa. Trước cửa điện không có thị vệ, nàng ta cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ là giờ giao ban sao?

Ba ngày nay, nàng ta nói bóng nóigió với thị nữ phủ Tề Vương, Thác Bạt Hoằng chưa sắc phong hoàng hậu, có mấy phi tần, đợi chút, các nàng ấy nói nhanh quá, cũng không lộ ra nửa câu nào cả.

Vừa nghĩ Sở Minh Lượng vừa âm thầm quyết định điều tra, điều tra liền đi vào sườn đông cửa sổ, nhẹ chân tay tới gần, trông thấy cảnh trong điện. Quả nhiên, hắn có phi tần. Tiếc là nàng kia quay lưng lại phía nàng ta, nàng ta không nhìn thấy dung mạo của nàng kia. Nhưng mà vì sao phi tần kia lại mặc đơn giản vậy chứ?

“Nào, ăn nhiều chút nào” Thác Bạt Hoằng gắp rau cho vào bát Diệp Vũ.

“Bệ hạ, công chúa và lâm đại ca thành thân ngày ấy, công chúa muốn ta tới, còn muốn ta tới dự lễ của công chúa nữa” Nàng nói điềm đạm.

Sở Minh Lượng thấy kỳ lạ, vì sao giọng phi tần này thấy quen thế? Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta nghĩ mãi không ra giọng phi tần này giống người nào. Phi tần này có quen biết với Lâm Trí Viễn ư? Là quan hệ gì nhỉ? Sở Minh Lượng thấy tò mò với phi tần này quá.

Ánh mắt Thác Bạt Hoằng trầm xuống, “Thành thân không phải như vậy, có gì hay chứ”

“Nghĩ đến công chúa cần có người đi cùng” Bộ mặt Diệp Vũ trong trẻo lạnh lùng như nước, “Nếu bệ hạ không đồng ý, vậy thì quên đi. Nhưng Lâm đại ca tóm lại vẫn là đường huynh của ta, ngày vui của huynh ấy, nếu ta không đi, thật sự rất tiếc nuối”

“Vậy thì đi thôi, sớm đi rồi về” Giọng hắn cất lên nặng nề.

“VÂng” Nàng cười khẽ. Sở Minh Lượng kinh ngạc, phi tần này sao không xưng là “nô tì” có thể thấy địa vị phi tần này trong lòng hắn thế nào rồi. Đến tột cùng phi tần này là loại người thế nào?

Ăn trưa xong, Thác Bạt hoằng đứng lên, kéo Diệp Vũ đứng dậy, nắm lấy hai tay nàng, “Vũ Nhi, muộn chút ta sẽ tới Lăng Vân Các dùng bữa”

Sở Minh Lượng sợ ngây người. Phi tần kia, dĩ nhiên là Diệp Vũ! Hắn còn gọi nàng ấy là “Vũ Nhi” nữa, còn nhìn một bên mặt của nàng ấy, chẳng phải là Diệp Vũ thì là ai chứ?

Mà hắn thế nhưng không xưng là “trẫm”! Đến tột cùng chuyện này là sao? Vì sao Diệp Vũ lại ở trong này chứ? Vì sao họ lại ở cùng một chỗ vậy? Vì sao….

“Nàng về trước đi” Thác BẠt Hoằng nghe được động tĩnh ở cửa sổ, mặt lạnh te. Diệp Vũ khẽ hạ mình, xoay người rời đi. Vừa ra khỏi điện, nàng đã nghe thấy một tiếng gọi giận dữ, “Diệp Vũ!”

Nàng dừng lại, chậm rãi xoay người, thấy một cô gái chạy tới, đang nổi giận đùng đùng, lại thấy Thác Bạt Hoằng cũng vội vàng đi tới.

Là công chúa An Nhạc Sở Minh Lượng!

Thác Bạt Hoằng trơ mắt nhìn Diệp Vũ trúng một cái tát, định lên ngăn lại vẫn ngăn không nổi.

“Công chúa….” Nàng trợn mắt há mồm, công chúa thế mà cũng đến Lạc Dương, vừa thấy mặt mình thì đã tặng ngay cho mình một cái tát rồi.

“Ngươi dám đánh người hả?” Hắn thô lỗ gạt tay Sở Minh Lượng ra, ngăn nàng ta lại ra tay lần nữa.

“Thác Bạt đại ca, vì sao huynh lại đối xử với ta như vậy?” Sở Minh Lượng hỏi đầy đau thương.

“Ở đây không có “Thác Bạt đại” chỉ có hoàng đế Ngụy quốc” Thác Bạt Hoằng cất giọng lạnh băng, nói nặng lời, ‘Vẫn xin công chúa tự trọng cho”

Nàng ta không dám tin cảnh trước mắt này, đôi mắt đẹp lấp lánh lệ. Diệp Vũ đoán, nàng ta hẳn vừa rồi đã thấy cảnh trong đại điện kia rồi, “Công chúa, xin hãy nghe ta nói…”

Đôi mắt Sở Minh Lượng bị lửa giận ngập tràn, nói bi phẫn, ‘Ngươi biết rõ ta thích là Thác Bạt đại ca, vì sao còn tranh với ta? Ta có hai hoàn huynh đã thích ngươi rồi, Thẩm Chiêu cũng thích ngươi nữa, ngươi còn thấy chưa đủ sao? Ngươi đồ hạ lưu vô sỉ!”

“Bốp” một cái, một tiếng tát mạnh vang lên. Bàn tay Thác Bạt Hoằng, đánh vào hia má nàng ta, “Nói thêm câu mắng nàng ấy nữa, trẫm tuyệt đối không khách sáo đâu!”

Nàng ta khó hiểu nhìn hắn, vì sao Thác Bạt đại ca lại bảo vệ Diệp Vũ như thế? Vì sao lại biến thành vậy chứ? Vì sao…. Lửa giận đốt sạch, nỗi đau và lo lắng không cùng khiến người ta khó mà nhẫn nại nổi. Nàng ta nghĩ đến mình thật lòng coi nàng ấy như hoàng tẩu, thế mà lại cướp nam nhân của mình; nàng ta nghĩ đến nam tử mình thích, vì bảo vệ cô gái khác mà tát mình một cái.

****

Diệp Vũ về Lăng Vân Các, ở đại điện Chiêu hòa chỉ còn Thác Bạt hoằng và Sở Minh Lượng im lặng nhìn nhau. Hắn uống ly trà, đặt chén xuống, nàng thấy hắn ta thanh thản như vậy, lại càng thêm tức giận, “Huynh không có gì nói với ta sao?”

“Ở đây không có Thác Bạt đại ca, chỉ có hoàng đế ngụy quốc”

Nàng mới nhớ tới lời hắn nói vừa rồi, lại đau lòng và tức hận. Hoàng đế Ngụy quốc trước mặt đúng thật là Tề Vương Thác Bạt hoàng lúc trước, song không còn là nam tử mà nàng biết nữa. Giờ hắn mặc áo long bào màu vàng có quyền thế tối cao, mà gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, tuấn tú thế kia, lại không còn cho nàng thấy thần sắc quen thuộc nữa, chỉ khiến cho nàng đau lòng lạnh lùng, tuyệt tình, chỉ để cho nàng được thưởng thức vẻ lạnh khốc, khí phách thôi. Hơn nửa năm, sao lại thay đổi lớn đến thế? Nàng có phải đã mất đi Thác Bạt đại ca rồi không? Không! Nàng không thể mất hắn…

Nàng không muốn biết vì sao Diệp Vũ lại ở trong cung Lạc Dương, cũng không muốn biết họ có quan hệ gì, nàng chỉ thầm nghĩ ở lại trong cung, với người đàn ông nàng yêu, không bao giờ tác ra nữa.

“Bệ hạ… “ Sở Minh Lượng đi đến trước mặt hắn, hỏi đầy tình thâm khắc cốt, “Ở trong cung Kim lăng kia, ta với bệ hạ bên nhau, ta khắc sâu trong tâm khảm, bệ hạ lại quên rồi sao?”

“TRẫm đã sớm quên sạch cả rồi” Thác Bạt Hoằng không nhìn ánh mắt thâm tình của nàng, mắt lạnh lùng.

“Vì sao…” Nàng nói đầy bi thương uất ức, nước mắt trào ra, “Vì sao…”

“Nàng muốn biết?”

Nàng gật đầu, giọng hắn lạnh tanh, “Lúc trước trẫm cứu nàng, chỉ là đúng lúc, sau đó trẫm tiếp cận nàng, theo như lời Sở Hoàng, chẳng qua là lợi dụng nàng thôi”

Nước mắt tuôn trào như suối, Sở Minh Lượng khóc to hỏi, “Lợi dụng ta ư? Vì sao lại lợi dụng ta chứ?”

Hắn cười nhạo lạnh lùng, “Không lợi dụng nàng, thì sao tiếp cận được với Diệp Vũ chứ?”

Nàng lệ rơi đầm đìa, tan nát cõi lòng…. Vì sao hắn có thể nói sự thật ra một cách lạnh lùng tới vậy chứ? Không, đây không phải là sự thật… Không phải như thế… Nàng không tin..

“Nói thật cho nàng biết, từ lúc Vũ Nhi lưu lạc lầu Tiêu Tương ấy, trẫm đã biết nàng, hiểu nàng ấy từ lâu rồi. Nàng ấy tặng cho nàng chuôi Kim Đao, là trẫm tặng cho nàng ấy đó” Thác Bạt Hoằng này còn biết cách lạnh băng vô tình ép người ta vào chỗ chết nữa, “Trẫm đối với công chúa chẳng có chút tình cảm nam nữ gì, vẫn xin công chúa quên trẫm đi”

“Thì ra là thế” Sở Minh Lượng hiểu ra, chẳng trách khi đó Diệp Vũ cứ nhiệt tình trù tính cho mình nữa chứ, còn dạy mình làm cách nào có được lời hứa hẹn của hắn nữa.

“Nàng đã biết sự thật rồi, ngày mai trẫm đưa nàng về Kim Lăng” Hắn đối với nàng ta, chút thương tiếc cũng chẳng có.

“Nói vậy, bệ hạ chỉ yêu có mình nàng ấy thôi ư?”

“Đúng”

“Nhưng mà nàng ấy lại chỉ yêu có hoàng huynh của ta! Nàng ấy không thương ngươi!” nàng quát lên, lệ đầm đìa mặt. Thác Bạt Hoằng thản nhiên chớp mắt, “Hoàng huynh nàng đã chết rồi, nàng sớm đã chuyển tình sang trẫm”

Sở Minh Lượng biết rõ Diệp Vũ thâm tình với hoàng huynh mình thế nào, sao nàng ấy có thể dễ dàng di tình cho người khác chứ?

“Không! Không thể!”

“Nàng không tin, trẫm cũng chẳng cần nhiều lời” Mặt hắn lạnh lẽo, cất cao giọng, “Đưa công chúa về phủ Tề Vương”

***

Diệp Vũ rất lo, Sở Minh Lượng đã biết mình và thác Bạt Hoằng có chuyện, có thể gây nháo ra chuyện lớn gì không đây? Vốn định tìm cơ hội nói chuyện với công chúa, nhưng mà… thôi, mấu chốt này vẫn không cần làm phức tạp thêm nữa.

Ngày hai mươi tháng giêng, chính là một ngày rất bận rộn, khẩn trương.

Từ tờ mờ sáng, Thác Bạt Ngưng đã tỉnh, cung nhân trang điểm cho nàng. Trên hai má chấm hồng tự nhiên, đôi môi bôi son đỏ tươi, giữa hai chân mày điểm một chiếc lá đỏ, trên đầu đội mũ phượng gắn châu ngọc lanh canh, chân đi giày gấm Kim Phượng, mặc một bộ quần áo cưới màu đỏ, đẹp đẽ quý giá, đoan trang, dáng dấp yểu điệu, đẹp tới mức khiến người ta thấy mà sợ hãi.

Nàng nhìn tân nương trong gương, vừa lòng mỉm cười. Bộ quần áo cưới này là do tự nàng đốc cung nhân chế tạo ra, lấy kim tuyến xuyên ở vạt áo, tay áo lấp lánh có thêu đóa sen, trên mặt váy thêu phượng múa hoa lệ, ánh sáng lấp lánh, hoa mỹ tới cực điểm.

Giờ lành đã đến, nàng ngồi lên kiệu phượng đi tới trước điện Cảnh an, hướng phụ hoàng bái biệt. Diệp Vũ sớm đã chờ nàng ở điện Cảnh an, nhìn nàng khóc lóc đau lòng, bất giác sầu não.

Lão Ngụy hoàng vẫn vậy, không động đậy, cũng không nói được, hai tay phát run lên, cho ăn cứ ra ngoài, chẳng khác gì người thực vật, không rõ bệnh này có còn chuyển biến tốt nữa không.

Bái biệt phụ hoàng xong, Thác Bạt Ngưng đi tới trước điện Chiêu Hòa, hướng đương kim hoàng thượng bái biệt.

Thác Bạt Hoằng đứng ở hành lang đại điện, cười thản nhiên, nói mấy câu đàng hoàng nghiêm túc, ban thưởng, rồi bảo nàng ra cung.

Sau đó, nàng lại ngồi lên phượng kiệu, cung nhân nâng kiệu đi một vòng trong cung lấy lệ, đấy là tỏ lòng lưu luyến với gia đình. Đây cũng là lệ mà công chúa hoàng cung Ngụy quốc xuất giá.

Chú rể cưỡi ngựa trắng đứng chờ tân nương ở cửa cung, lúc phượng kiệu xuất hiện, hắn liền sai tấu hỉ Nhạc vui vẻ lên. Sau đó chú rể Mộ Dung Diệp giục ngựa lên trước, tân nương ngồi trên phượng kiệu đằng sau, màn diễn sáo trống hướng về phủ công chúa bước vào.

Lạc Dương đã nhiều năm rồi chưa có công chúa xuất giá, bởi vậy, dân chúng đều lên trên đầu đường nhìn trận rầm rộ này.

Tiếng nhạc vui vang lên huyên náo, vang vọngcả chín tầng trời. Phò mã ngồi trên ngựa bạch cũng rất tuấn tú, chẳng trách mà công chúa nguyện ý gả cho; nghi thức hoàng gia kia cũng thật khí phách, lừng lẫy, cung nhân kia cứ tung hoa, rải hoa theo dọc đường đi, của hồi môn toàn là vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc thật nhiều làm sao, là thiên kim quyền quý, tiểu thư danh môn khuê tú mấy đời cũng chẳng sánh kịp.

Dọc đường rêu rao, cuối cùng đội ngũ đón dâu cũng đi vào phủ công chúa. Mộ Dung diệp xuống ngực, cõng tân nương nhập phủ, đưa vào hỉ phòng, đợi tới giờ lành đi bái đường hành lễ.

Diệp Vũ nhìn đường huynh mặc quần áo cưới, trong lòng mâu thuẫn, vừa vui mừng vừa thương cảm. Hôm nay nhà có tiệc vui, đại thần văn võ trong triều đều tới chúc mừng tânhôn, bởi vậy, phủ công chúa to như vậy cũng rộn ràng náo nhiệt, đâu đâu cũng là khách mời. Mộ Dung Diệp vội vàng đón khách, làm việc tới đầu óc choáng váng.

Thác Bạt Ngưng ngồi yên trên giường trong hỉ phòng, ngồi mãi cũng thấy không thoải mái, xoay đi xoay lại, còn định xốc cả khăn voan lên.

Diệp Vũ ở trong phòng khuyên nhủ mấy lần, bảo giờ lành cũng sắp đến rồi. Hôm nay tân nương như đang chìm trong mộng, nàng cũng như đang ở trên đám mây vậy, thật sự không đúng, bởi vì đêm nay là quan trọng nhất.

Đại lễ bái đường bắt đầu…. Xong rồi, tân nương lại tới hỉ phòng nghỉ tạm, bên ngoài yến tiệc đã bắt đầu…

Đêm nay sẽ thuận lợi sao?

Diệp Vũ vừa nói chuyện phiếm với công chúa, vừa nghĩ ngợi, lúc thì khẩn trương, lúc thì lo lắng, ngóng trông thời gian trôi qua nhanh chút, lại hy vọng chậm chút.

Cuối cùng màn đêm cũng buống xuống, người hầu nói, phò mã vẫn còn đang tiếp khách uống rượu. NHư vậy lại chờ tiếp đi.

Đợi một canh giờ, Thác Bạt Ngưng đơn giản xốc khắn voan hồng lên, cau mày nói, “Thật đói quá ha, ta ăn chút điểm tâm vậy”

Lúc Mộ Dung Diệp về phòng, thì đêm cũng khuya rồi, nói với nàng, “Công chúa, Huyên muội muội phải về cung, ta lo sẽ gặp nguy hiểm, hay là ở lại trong phủ một đêm đi” Thác Bạt Ngưng cũng không nghĩ nhiều, sai người hầu đưa Diệp Vũ tới phòng khách nghỉ tạm.

Lúc Diệp Vũ rời đi, thấy ánh mắt truyền đạt ý hắn, ánh mắt thâm ý sâu sắc ấy, nàng hiểu.

“Phò mã, chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn đó” Thác BẠt Nưng nói mềm mại.

“Hiện giờ uống, thấy sao?” Hắn cười”

“Tuyệt quá”

“Nàng ngồi xuống, ta tới rót rượu”

Mộ Dung Diệp rót hai ly rượu, dùng thân mình cha lại, đem một gói thuốc bột thả vào một chén. Thác Bạt Ngưng nhận ly rượu bị bỏ thuốc kia, cười tủm tỉm cùng vòng tay uống rượu với hắn.

Chén rượu vừa uống cạn, hắn trở lại hỉ giường, ôm lấy nàng. Nàng tựa đầu vào vai hắn, cười xấu hổ quẫn bách, trong lòng thấy ngọt ngào. Bỗng nàng cảm thấy rất mỏi, buồn ngủ, hai mắt không mở ra được… Hắn nhìn nàng nhắm mắt lại, ngủ rất say, lại đưa tay gỡ mũ phượng, cởi giày cho nàng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn kỹ cho nàng. Hắn khẽ vuốt má xinh đẹp của nàng, hạ giọng nói, “Công chúa, rất xin lỗi”

***

MỘ Dung Diệp triệu tập tất cả người hầu kẻ hạ trong phủ công chúa, đưa cho mỗi người ba lượng bạc, lại thưởng một ly rượu. Hắn lấy ra hai vò rượu, lấy danh Phò mẫ rót rượu cho họ, nhìn họ uống xong rồi đi.

Chẳng bao lâu, tất cả họ đều gục xuống, mãi cho tới tận sáng sớm hôm sau mới có thể tỉnh lại được. Sau đó hắn thôi tắt tất cả nến trong phủ công chúa, đem theo Diệp Vũ lách ra cửa hông rời đi, ngồi lên chiếc xe ngựa đi thẳng tới Tiểu Uyển nhốt Sở Minh Phong.

Hắn thay bộ quần áo đen đi đêm, nàng thay quần áo nam nhân, xe ngựa dừng lại, nàng dặn, “Lâm đại ca, cẩn thận đó”

“Ở đây đợi ta, ta sẽ về mau thôi”

Hắn xuống xe ngựa, dùng vải đen che mặt, bay lên nóc nhà, vọt tới hướng bên kia bay đi, chìm vào trong bóng đêm đen như mực.

Nàng ngước lên trời cầu nguyện, ông trời ơi, xin người nhất định phù hộ cho Lâm đại ca cứu được Minh Phong ra, phù hộ cho chúng ta thuận lợi rời khỏi thành Lạc Dương.

Mộ Dung Diệp bay lên óc tòa Tiểu Uyển, nhẹ tay chân đi lại, nếu phát hiện có người, thì dùng ngân châm phi, một châm trúng họng. Chẳng bao lâu, thủ vệ trong uyển đã chết tám.

Hắn bay tới trong uyển, võ nghệ cao cường, lấy khinh công tuyệt đỉnh dấu người thể hiện, che giấu bản thân.

Khinh công của hắn không phải là khinh công bình thường, có thể nói là ảo ảnh quỷ mị, mắt thường căn bản nhìn không rõ, huống chi là đêm khuya?

Ngân châm bay vụt từ trong tay hắn ra, bách phát bách trúng. Chẳng bao lâu, hai mươi thủ vệ ở Tiểu Uyển đã bị ngân châm phi chết hết. Như thế hắn dễ dàng cứu Sở Minh Phong ra, trở lại xe ngựa, xa phu lập tức lái xe đi tới cửa thành phía Đông. Thấy Sở Minh Phong bình yên vô sự, Diệp Vũ kích động ôm chầm lấy hắn, hai mắt ướt đầm, ‘Minh Phong…”

Không ngờ Lâm đại ca lại lợi hại như vậy, thật sự cứu được Minh Phong ra.

Sở Minh Phong lặng đi, không thể tin được đây là sự thật, không thể tin được cuộc đời này còn có thể ôm nàng vào lòng, còn có thể rời khỏi gian phòng kia, Tòa tiểu uyển kia.

Mãi một lúc sau, hắn mới biết được đây là thật, ôm chặt lấy nàng, nước mắt chảy xuống.

Mộ Dung Diệp thấy họ ôm nhau thâm tình, còn cao hứng thay cho họ, “Qua cửa thành rồi, chúng ta phải cải trang, không thể để cho thủ binh chấn cửa thành nghi ngờ được”

Vì thế, cả ba bắt đầu cải trang, Diệp Vũ cải trang thành một thằng nhóc bị bệnh nặng, Sở Minh Phong cải trang thành một nam tử trung niên, Mộ Dung Diệp thì đóng giả thành vợ của nam tử tủng niên. Bởi vì có con một thân bệnh nặng, mẹ già ở quê muốn được gặp cháu trai lần cuối, bởi vậy họ phải đi suốt đêm đưa con về quê.

Đám thủ binh canh cổng tin họ, cho họ đi. Họ nhảy nhót hoan hô, chạy một mạch về phía Đông.

“Lâm đại ca, không ngờ lại thuận lợi tới vậy” Nàng giơ hai tay lên hưng phấn kêu to, “Thật tốt quá, chúng ta rốt cuộc rời khỏi thành Lạc Dương rồi”

“Nói nhỏ chút…” Mộ Dung Diệp cười trừng nàng.

Sở Minh Phong lặng im không nói, chẳng biế t là đang nghĩ gì. Diệp Vũ tự trách mình xem nhẹ hắn, quan tâm hỏi hắn, “Sao vậy/”

Hắn lo lắng nói, ‘Không rõ Thác Bạt Hoằng lúc nào mới phát hiện ra chúng ta chạy trốn… Có lẽ truy binh rất nhanh sẽ đuổi theo chúng ta…”

Mộ Dung Diệp nghĩ ngợi nói, “Nếu Thác Bạt Hoằng phái người thầm theo dõi chúng ta, nói vậy chúng ta vốn không thể ra khỏi thành được. Bởi vậy, ta cảm thấy trước mắt hắn còn không biết chúng ta đã xuất thành. Còn nữa, hắn nhất định cho là chúng ta đi về hướng nam, truy binh chắc sẽ truy theo hướng nam, chúng ta lại đi hướng đông, có thể đi được rất xa đó”

‘lần này huynh ra tay cứu giúp, ta cảm kích vô cùng” Sở Minh Phong đáp thành khẩn.

“Đừng khách sáo, Vũ Nhi là muội muội của ta, đều là người một nhà cả” Mộ Dung Diệp cười.

“Huynh ấy là Ngũ Hoàng tử của Tần quốc, là đường huynh của ta” nàng thấy Sở Minh Phong nghi hoặc thì giải thích.

“Hóa ra ngươi là Ngũ hoàng tử của Tần quốc” Sở Minh Phong cười nói sang sảng, “TRước kia bị che mắt, thất kính thất kính”

***

MỘ dung Diệp ngồi bên ngoài, cùng với xa phu, trong xe chỉ còn lại h ai người. Diệp Vũ vùi đầu vào ngực Sở Minh Phong, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, chết cũng không buông tay, trong lòng ngập đầy tư vị, ngọt ngào, cay đắng, chua xót, bi thương…

Này bộ ngực rắn chắc rộng rãi, vẫn ấm áp như thế, khiến cho nàng mê luyến, khiến cho nàng không kìm chế nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.