Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 33: Lục Khê tỉnh dậy




CHƯƠNG 45

Đảo mắt lại là một năm trôi qua, Long Triệt đã hai mươi tuổi , tự Vệ Thanh Hồng mất ba năm trước, hắn càng thêm thành thục thêm không ít, khoan nói những thần tử tầm thường, ngay cả mấy cựu thần, cũng không thiếu kính sợ. Cũng may hắn mặc dù tâm kế ngày càng thâm trầm khó dò, lại thủy chung tuân theo di huấn của tỷ phu, nhân hậu yêu dân. Từ thần tử đến bách tính, không ai không yêu quý. Danh vọng hôm nay hắn có đã vượt xa phụ hoàng hắn. Đại Phạm triều có một vị minh chủ như thế, không cần phải nói càng thêm phồn vinh cường đại, một ít tiểu quốc nơi biên cương, vừa kính phục vừa sợ hãi, sợ bị tấn công, nên đều xưng thần tiến cống, chỉ riêng Mông Cổ không chịu hàng phục, nhưng cũng không dám xâm phạm biên giới. Long Triệt nghĩ đến nguyện vọng của tỷ phu, nên không dễ dàng động can qua. Hơn nữa đã có vạn triều thần phục, tâm cũng động lại, hắn bất giác cũng không còn lạc thú.

Một ngày này vừa vặn thời tiết ấm, lại là tiết hoa lạc. Liên Hương sáng sớm đã thức dậy, đối diện với cả trời lạc hồng thương cảm thở dài. Nguyên lai hôm nay là ngày kị của Vệ Thanh Hồng. Không biết Long Triệt trong lòng còn bi đến đến mức nào nữa đây. Tức thì gượng gợi tinh thần hồi phục sơ tẩy, tiến vào hầu hạ.

Đi vào tẩm cung, trời vừa mới sáng, chỉ thấy trong viện thật yên lặng, ngẫu nhiên vài tiếng chim hót. Mấy nha đầu thái giám thấy nàng, đều lặng lẽ cười xua tay, nàng biết hắn còn chưa thức dậy, hiện giờ nàng đã thăng vi nữ quan, thân phận so với trước tôn quý hơn nhiều, ban đêm hầu hạ chờ sự tất nhiên không cần phải nàng . Nhưng ban ngày, Long Triệt vẫn còn thói quen nàng đứng bên cạnh làm bạn, nên nàng mỗi ngày đều phải đến. Chúng cung nữ cũng biết thân phận nàng, không dám ngăn đón. Liên Hương lặng lẽ đi vào nhìn, chỉ thấy trên long sàn, liêm mạc rủ xuống, yên tĩnh không tiếng động, liền biết người còn đang ngủ. Lại hỏi cung nữ gian ngoài, cũng nói tối hôm qua đã truyền chỉ, hôm nay miễn triều. Rồi rầu rĩ ngồi một hồi, không thấy thú vị, nên bỏ đến hậu viện.

Hậu viện kia là một cánh rừng nho nhỏ, có đầy các loài hoa cỏ, quả nhiên là điểu ngữ hoa hương (non xanh nước biếc), càng có vẻ thanh u nhã trí, khiến người khác vô cùng thoải mái.

Liên Hương chậm rãi đi trong rừng, một đường ngạc nhiên, vì sao trên mặt đất lại sạch sẽ đến vậy, ngay cả một mảnh lạc hoa cũng không thấy. Ngẩng đầu nhìn trên cây, chỉ thấy tuy có hoa nở, nhưng từ lâu đã không còn dáng vẻ phồn hoa. Bản thân suy nghĩ nói: “Là người nào dụng tâm chịu khó, quét tước sạch sẽ đến vậy.”

Càng đi lại càng tò mò, trong phút chốc, liền nhìn thấy phía trước có nhân ảnh, đang ngồi chồm hổm tìm kiếm lạc hoa. Nàng không khỏi cười, thầm nghĩ thái giám này cũng quá ngốc rồi, dùng chổi chẳng phải càng thêm thuận lợi sao. Vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, người nọ đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, đứng dậy quay đầu lại nói: “Ngươi sao mới sáng sớm đã đến đây?”

Liên Hương lúc trước vì sắc trời còn tối, vẫn chưa nhìn rõ, lúc này nghe được thanh âm, suýt nữa sợ hãi kêu ra tiếng, vội che miệng lại, nhẹ giọng kêu: “Trời ạ, Hoàng Thượng, người sao lại ở trong này?” Lại nhìn trong tay hắn cầm một túi to, ngạc nhiên nói: “Người đang làm gì vậy?”

Long Triệt cũng ngơ ngác nhìn túi lạc hoa đã đầy hơn nữa trong tay mình, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Liên Hương, ngươi biết hôm nay là ngày gì không?”

Liên Hương tự nhiên biết, chính là không dám nói, nàng nghĩ Long Triệt đã đang hết sức quên đi, nàng sao nhẫn tâm khiến hắn nhớ lại. Nhưng lại không biết nói thế nào, lại nghe Long Triệt nhẹ nhàng nói: “Trẫm biết ngươi quên không được ngày này, trẫm cũng vậy. Ngày hôm qua ban đêm trẫm chợt nghĩ đến, sinh mệnh con người như một đóa hoa, có lúc nở rộ, cũng có ngày héo tàn, trẫm nghĩ nếu có thể làm cho lạc hoa đầy đất trở về trên cây, tỷ phu y. . . . . . y có thể sẽ trở về. . . . . . dù chỉ trờ về cho ta nhìn một cái.” Vừa nói, trong giọng nói đã có ý nghẹn ngào.

Liên Hương sửng sờ đương trường, hành động này của Long Triệt thật buồn cười, sao hắn lại có loại ý tưởng vô căn cứ này chứ. Nàng lại cười không nổi, chỉ có nước mắt đảo quanh trong mắt. Xem tình hình này, Long Triệt tất từ đêm qua đã bắt đầu thu nhặt lạc hoa, cho nên mới truyền chỉ hôm nay miễn triều, trên mặt đất mới có thể sạch sẽ như thế. Hắn khinh công cực cao, bởi vậy các cung nữ cũng đều mờ mịt không biết Hoàng Thượng kỳ thật không ở trong cung. Nhìn kỹ đôi mắt, sớm đỏ bừng sưng phù, hẳn là do đêm tối cực kì cố sức tập trung nhìn mọi vật. Cũng có lệ quang lóe lên, lại bị miễn cưỡng bức về.

Long Triệt thấy nàng chỉ đứng lặng nơi đó, nhìn thứ trong tay mình ngây người một lúc, bỗng nhiên thê thảm cười nói: “Trẫm đang làm gì đây. Dù nhặt hết lạc hoa trên đất, nhưng sao có thể cho chúng trở về trên cây. Cho dù miễn cưỡng gắn lên, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ có thể đem tất cả lạc hoa nhặt lên sao? Ha ha ha, trẫm thật là ngu ngốc. May mắn chỉ bị ngươi nhìn thấy, nếu bị người khác nhìn đến, chỉ sợ không biết xuất ra bao nhiêu trò cười đây.” Nói xong bỗng nhiên cầm túi to trong tay ra sức ném đi.

Túi giữa không trung mở ra rơi lả tả, hơn phân nửa túi lạc hoa như mưa rơi xuống, nhất thời làm kẻ khác hoa mắt. Liên Hương vội xông về phía trước, khóc ròng nói: “Hoàng Thượng cần gì phải làm vậy, lưu lại những thứ này, cho dù chỉ là ý nghĩ cũng tốt mà.”



Long Triệt thân hình rung động, cười lạnh nói: “Còn có ý nghĩ gì chứ? Ta mỗi lần dối gạt bản thân, cuối cùng lại phát hiện bất quá đều là một hồi mộng đẹp. Mộng vỡ tan một lần lại một lần, tâm cũng chết một lần lại một lần. Còn có ý niệm gì có thể nghĩ ra trong đầu.” Nói xong đỡ lấy Liên Hương nói: “Hôm nay không biết làm sao, từ tối qua tâm thần đã bất ổn, khống chế không được bản thân. Chỉ sợ cần phải náo nhiệt một chút, mới có thể tĩnh tâm lại, mới thể cười vui như cũ. Liên Hương, ngươi bảo Hướng Dương đi truyền chỉ, hôm nay trẫm muốn trong Ngự hoa viên đại yến quần thần, ngày đêm tẫn hoan. Phàm quan viên trên tứ phẩm, đều phải đến đông đủ. Còn có mẫu hậu, nàng mỗi ngày cũng trôi qua trong đau khổ, cũng nên để nàng đến khuây khỏa một chút.”

Liên Hương miệng đáp ứng, muốn đỡ hắn đi qua cánh rừng rực rỡ trùng trùng điệp điệp này. Nàng biết những cánh lạc hoa đó trong lòng Long Triệt, không chỉ đại biểu cho sinh mệnh sớm tàn của Vệ Thanh Hồng, mà còn là giấc mộng tận sâu trong đáy lòng hắn. Long Triệt nhìn hai mắt nàng, bỗng nhiên dùng sức giẫm đạp lên những cánh hoa hồng nhạt, trong khoảnh khắc như muốn nghiền nát hết thảy, một bên lẩm bẩm: “Si tưởng ngu niệm (suy nghĩ ý tưởng ngu ngốc, vọng tưởng), hà tất phải thương tiếc.” Nói xong bước qua.

Liên Hương như nghe được thanh âm của một tâm hồn vỡ nát lần nữa nữa bị mãnh mẽ xé ra, ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao ngất của Long Triệt phía trước, trong lòng càng tăng thêm sầu lo, thầm nghĩ: Hoàng Thượng cứ cưỡng ép ức chế tâm ý tưởng niệm như thế, chỉ sợ không hoàn toàn là tốt, liệu có thể nào. . . . . . Thật sự ứng như lời vị cao tăng kia nói sao? Nghĩ đến đây, trên người không khỏi lạnh run, từ sâu trong đáy lòng chợt sinh ra một nỗi sợ hãi.

Heát chính vaên ñeä töù thaäp nguõ chöông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.